Phần 9 - Aontakarn CỦA TÔI

Giọng nói tự tin của tôi khiến Toy phải nhìn tôi và Aontakarn một cách bối rối, nhìn đi nhìn lại. Cuối cùng, người đàn ông đẹp trai đó đành phải đặt bó hoa to lớn vào tay người phụ nữ có khuôn mặt ngọt ngào và rời đi.

"Anh sẽ không từ bỏ đâu. Chỉ là anh cần hiểu rõ hơn về mọi chuyện. Anh sẽ quay lại."

"Và anh sẽ thấy tôi đứng đây, bên cạnh Aontakarn, khi anh làm vậy!"

Toy lên xe và lái đi. Vậy là giờ chỉ còn lại tôi và cô phát thanh viên.Chúng tôi đứng nhìn đèn xe phía sau dần khuất khỏi tầm mắt."Toy đi rồi. Karn có thể yên tâm rằng khi Chris còn ở đây, anh ta sẽ không thể làm gì được đâu."

"À... ừm."

 Người phụ nữ ngọt ngào gật đầu và cố gắng không cười với tôi.

 "Cậu thật là tốt."

"Huh?"

"Không có gì. Vào nhà uống chút nước thôi. Chắc cậu cũng mệt sau "cuộc chiến" vừa rồi."

Aontakarn mở cổng và mời tôi vào nhà. Lúc tôi tranh luận với Toy thì rất mạnh mẽ, nhưng khi trở lại là chính mình, tôi lại cảm thấy như đang thu nhỏ dần, nhỏ như những con kiến đen trên mặt đất.

Mình vừa làm gì thế này? Mình hành xử cứ như mình là một chiến binh vậy. Chắc cô ấy sợ mình rồi, giờ chắc chẳng dám lại gần nữa. Giờ phải làm sao...

"Không có gì đặc biệt ở đây đâu."

"Huh?"

Tôi nhìn xung quanh, quan sát căn nhà. Nhà của Karn là một ngôi nhà gỗ hai tầng nhỏ gọn. Đồ nội thất trong nhà có vẻ không hợp với thiết kế của ngôi nhà. Trông như chúng được đặt ở đó chỉ vì chức năng, không phải để trang trí. 

"Chẳng cần gì đặc biệt, chỉ cần có nơi trú ẩn và sự thoải mái khi cô mệt mỏi là đủ rồi."

"Tốt rồi. Karn cứ lo Chris sẽ thất vọng vì nhà mình không đẹp."

"Chủ nhà xinh đẹp là quá đủ rồi. "

Tôi buột miệng nói trước khi kịp nhận ra. 

"Ờm..."

"Cậu dễ thương quá."

"Tôi... xin lỗi. Nghe có kỳ lạ không?"

"Sao cậu lại có vẻ sốc thế? Cậu vừa khen tôi mà. Nó khiến tôi vui. Sao lại kỳ lạ được chứ?"

"Không phải kỳ lạ khi một người phụ nữ khen một người phụ nữ khác sao?"

"Lời khen từ một người phụ nữ còn hay hơn. Ngồi xuống đây đi. Karn sẽ lấy chút gì đó cho cậu uống."

Khi chủ nhà đi lấy nước cho tôi, tôi nhìn xung quanh, cố gắng chú ý đến mọi thứ trong nhà. Tôi định không nói gì nhiều, nhưng nếu cứ im lặng mãi thì cũng kỳ cục.

"Cậu sống ở đây một mình à? À... "

Tôi vội che miệng lại, nhận ra rằng mẹ của cô ấy mới qua đời. Aontakarn, đang chuẩn bị rót nước cho tôi, thấy tôi lúng túng nên nở một nụ cười.

"Tôi sống một mình. Cậu không cần phải lo lắng mỗi khi ở gần Karn đâu. Thư giãn đi. Chúng ta sắp trở nên thân thiết hơn rồi."

"Nghe có vẻ kỳ lạ nhỉ. Sao chúng ta lại cố gắng đến vậy để trở nên thân thiết?"

"Cậu không muốn làm bạn với Karn à?"

"..."

"Cậu không..."

"Tôi muốn chứ!"

Tôi hét lên ngay lập tức khi thấy nét buồn trên khuôn mặt ngọt ngào của cô ấy. Điều này khiến Aontakarn bật cười.

"Cậu thật buồn cười. Tôi chỉ giả vờ buồn thôi mà cậu đã hoảng loạn.""Huh... cái gì?"

"Chris phải học cách thư giãn khi ở cạnh Karn. Karn muốn trò chuyện với Chris, nhưng nếu Chris cứ im lặng mỗi khi mình nói chuyện, chúng ta sẽ không thể giao tiếp được. Chris hiểu tôi đang muốn nói gì chứ?"

Tôi gật đầu và đưa tay lên vén tóc ra sau tai một cách ngượng ngùng. Điều này khiến Aontakarn không thể cưỡng lại việc đưa tay nâng cằm tôi lên, để tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy."Chris cũng phải ngừng ngại ngùng khi ở cạnh tôi."*Thình thịch, thình thịch.*Đôi mắt nâu tuyệt đẹp nhìn thẳng vào tôi làm tôi ngỡ ngàng. Lần đầu tiên tôi nhìn Aontakarn trên TV, tôi đã không thể rời mắt khỏi đôi mắt ấy. Và giờ đây tôi lại phải đối mặt với ánh mắt đó trong đời thực? Tôi phấn khích đến mức gần như quên mất cách thở.

"À... hơi kỳ lạ một chút."

 Aontakarn rút tay khỏi cằm tôi và quay đi, cô ấy cười ngượng ngùng. Không khí trở nên quá bối rối đến mức tôi phải bật cười để xóa tan sự ngại ngùng.

"Đúng vậy. Xin lỗi vì tôi thường tạo ra bầu không khí gượng gạo. Chris sẽ cố gắng không quá ngại ngùng khi ở gần Karn."

"Chúng ta cần phá vỡ sự ngượng ngùng."

"Bằng cách nào?"

"Cùng uống chút bia đi."

"Ồ không."

Tôi vội vàng xua tay từ chối. Nếu tôi uống bia, có lẽ Karakate hay Rung sẽ xuất hiện. 

"Chris thật sự không giỏi uống rượu. Tôi thậm chí còn không nhớ mình đã làm gì lần trước. Nếu Chris lại làm điều gì đó kỳ lạ..."

"Điều kỳ lạ mà cậu nghĩ là gì? Cậu sẽ bám lấy tôi à?"

"Cậu điên à? Một phụ nữ có thể bám lấy phụ nữ khác sao? Tôi không thể tưởng tượng ra chuyện đó."

"Vậy thì cậu lo sợ gì? Dù cậu có làm gì khi say, thì đó vẫn là cậu thôi."

"Nhưng mà..."

"Vậy tôi sẽ uống một mình. Tôi cảm thấy việc uống rượu sẽ giúp chúng ta dễ trò chuyện hơn. Nếu Karn say, Chris có thể chăm sóc Karn được không?"

Dù tôi cố từ chối, dường như tôi không thể tránh khỏi việc cùng uống với cô ấy. Thật bất ngờ khi Aontakarn có sẵn bia trong nhà. Sao một người trông ngọt ngào như cô ấy lại có nhiều rượu trong tủ lạnh thế?

"Khi Karn muốn ngủ ngon, Karn sẽ uống bia."

 Cô ấy trả lời câu hỏi của tôi khi tôi nhìn những lon bia trong tủ lạnh. 

"Đó như là thuốc ngủ của tôi vậy."

"Với Chris, nó là thuốc độc."

Tôi cố gắng rời khỏi với lòng ham muốn ẩn chứa bên trong, dù tôi vẫn là chính mình...

"Cậu không coi nó như món tráng miệng được sao? Sẽ vui hơn nếu tôi có ai đó cùng uống."

"Cậu không có bạn bè để uống cùng sao?"

"Tất cả bạn bè của Karn đã có gia đình. Một số đã ra nước ngoài. Và tôi cũng không có nhiều đồng nghiệp... Nhưng Karn có Chris rồi. Chúng ta đang trở nên thân thiết hơn."

Người phụ nữ ngọt ngào chạm lon bia vào lon của tôi, dù tôi vẫn chưa mở lon của mình. 

"Cạn ly."

"Cậu cảm thấy cô đơn à?"

"..."

Sự im lặng này khiến tôi ngồi thẳng dậy và vội vã vẫy tay.

"Tôi xin lỗi. Tôi đang nói lảm nhảm thôi."

"Đôi khi tôi cũng thấy vậy. Tôi từng có mẹ. Nhưng giờ thì không còn nữa."

 Người phụ nữ nhỏ nhắn trò chuyện thẳng thắn với tôi trong khi uống bia.

Mẹ tôi từng uống cùng tôi. Khi mẹ căng thẳng, mẹ cũng uống với tôi. Mẹ là người tích trữ những lon bia này. Mẹ mua để uống cùng con gái của bà ấy.

Thì ra là vậy... Tôi nhìn lon bia trong tay, cảm thấy áy náy vì mình không uống, trong khi đó có thể là sợi dây kết nối giữa chúng tôi.

"Tại sao trong nhà không có ảnh của mẹ cậu?"

"Karn đã dọn hết chúng đi rồi."

"Tại sao?"

"Vì nó làm tôi khóc. "

Giọng Aontakarn run rẩy khi nói về mẹ mình. Điều đó khiến tôi hoảng loạn. Tôi phải làm gì đó. Vậy là vô thức, tôi mở lon bia của mình và chạm vào lon của cô ấy.

"Đừng khóc nữa. Này... Karn giờ đã có Chris là bạn rồi. Chris sẽ uống cùng Karn từ bây giờ."

"Điều đó thật tuyệt. Cậu dễ thương quá."

*Thình thịch, thình thịch...*Ôi trời. Trái tim tôi... làm ơn đừng đập mạnh quá. Người phụ nữ chủ nhà sắp bùng nổ như bữa sáng Koko Krunch. Vì sợ mất kiểm soát, tôi nhấp thêm một ngụm bia. Tôi chỉ nhấp một chút vì không muốn biến thành một người khác.

"Hãy nói về Chris. Cậu có người yêu không?"

"Thẳng thắn quá... không. Đã lâu rồi tôi không có ai."

"Cậu quen Toy như thế nào?"

"Vậy ra đó là điều cậu thực sự muốn biết. Cậu có thể hỏi thẳng tôi mà. "

Tôi bật cười khẽ. 

"Tôi từng hẹn hò với anh ta. Và tôi có thể khẳng định rằng anh ta là một kẻ tồi."

"Không lạ gì khi cậu nói điều đó với Karn. Cậu muốn cảnh báo tôi, nhưng không biết phải nói thế nào, đúng không?"

"Xin lỗi. Tôi đã nói điều thô lỗ. Đó không phải là câu tôi nên hỏi cậu "

Tôi từng hỏi cô ấy về mối quan hệ thân mật với Toy và nhận lại một cái tát. Aontakarn hơi bặm môi và gật đầu.

"Đúng vậy. Hôm đó cậu thật phiền phức. Nếu Karn biết điều Chris thực sự muốn nói, Karn đã không làm vậy. Xin lỗi. Hẳn là nó đã rất đau."Tôi có thể cảm nhận người phụ nữ ngọt ngào đó đang nhìn xem liệu có còn dấu vết gì của vết tát cô ấy từng gây ra hay không. Cô ấy có vẻ đã hơi say và trở nên thoải mái hơn. Tôi chỉ mới uống một ngụm, nên vẫn hoàn toàn tỉnh táo. Tôi mỉm cười với cô ấy.

"Không đâu. Cậu không đánh tôi mạnh lắm."

"Karn không nói về nỗi đau thể xác. Karn nói đến ở đây. "

Nữ phát thanh viên mỉm cười nhẹ nhàng và chạm nhẹ ngón tay lên trên ngực trái của tôi.

"Cậu có ý tốt, nhưng lại bị tổn thương. Sao có thể không đau ở đây chứ?"

"Đó là chuyện quá khứ. Chris không giận đâu."

"Sao lại không?"

"Tôi đơn giản là không giận."

"Phải có lý do gì chứ."

"Không có lý do gì cả."

"Tôi nghĩ đó là vì Chris thực sự thích Karn rất nhiều."

Tôi ngạc nhiên khi nghe điều này. Aontakarn cũng có vẻ sốc khi thốt ra điều đó. Cô ấy vội vàng xua tay và giải thích.

 "Ý Karn là Chris thực sự muốn gần gũi với tôi. Cậu từng nói khi say rằng cậu không ghét tôi và thực sự rất thích tôi."

"À... Vậy... đó là điều cậu muốn nói."Tại sao tôi lại ngại ngùng thế này? Nhưng Karakate đã nói với Aontakarn rằng tôi thích cô ấy rất nhiều sao? Đồ quỷ cái!

"Điều đó có hơi kỳ lạ không?"

"Ừ, đúng là hơi kỳ."

Tôi vô thức uống một ngụm lớn bia để xua tan không khí kỳ lạ, rồi giật mình nhìn vào lon bia.

Chết tiệt... Tôi đã uống bao nhiêu rồi?

"Chris sẽ bảo vệ Karn khỏi Toy chứ?"

"Chắc chắn."

Tôi đáp mà không cần suy nghĩ.

Chris sẽ không để Toy làm phiền Karn. Nhưng Karn cũng không nên cho hắn cơ hội làm lành hoặc mềm lòng với hắn. Nếu không, dù tôi có làm gì, cũng chẳng có ý nghĩa.

"Tôi sẽ không mềm lòng. Những gì hắn làm là không thể tha thứ. Nếu mẹ tôi còn sống, bà cũng sẽ làm như Chris... "

Aontakarn có vẻ ngạc nhiên khi nói điều này. Cô ấy nhìn tôi rồi tiếp tục. 

"Aontakarn yếu dấu của tôi".

"Hả?"Tôi há hốc miệng khi người phụ nữ với đôi mắt đẹp nhất nhắc lại lời tôi đã nói trước cửa nhà.

"Đúng rồi. Karn nhớ ra rồi. "

Nước mắt lấp lánh trong mắt Aontakarn. Cô ấy lau chúng bằng ngón tay cái trước khi tiết lộ lý do tại sao cô ấy khóc. Tôi không biết phải làm gì sau khi nghe những lời đó. 

"Chris khiến tôi nhớ đến mẹ tôi."

"Hả?"

"Khi mẹ tôi còn sống, bà luôn gọi tôi là...  Aontakarn yêu dấu của tôi."

Và người phụ nữ ngọt ngào ấy dường như nhận ra điều gì đó khi nhìn tôi. 

"Karn giờ đã hiểu tại sao Karn lại muốn trở thành bạn của Chris đến thế."

"Tại sao?"

"Khi ở cạnh Chris, Karn cảm thấy như đang ở cạnh mẹ."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top