Chương 10 - Mặt sau? còn nữa?!

Từ ngày bắt đầu biết mình mang thai Jung Yoona, cô không hề có ý định dấu cậu chuyện về Jessica Jung, và cũng cho cậu biết appa cậu họ Jung. Cô cảm thấy chuyện này không dấu được lâu, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ bại lộ. Mà lúc sinh ra cậu, cô cho rằng cậu có quyền được biết appa mình là ai, là người như thế nào cho dù... người kia không hề biết đến sự tồn tại của cậu!

Nhưng nếu để người phụ nữ kia biết mình có một đứa con gái bảy tuổi, vậy...

Chỉ mới tưởng tượng một chút cô liền thấy da đầu tê dần. Trong ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách.

Thế nhưng giờ đi đâu? Ra nước ngoài khá an toàn, nhưng mà... cô không có tiền! (TvvvT)~

Yoona nhìn khuôn mặt lo lắng sốt ruột của mẹ, cậu không nhanh không chậm ăn hết bữa sáng, sau đó xoa xoa miệng nói: "Mẹ à, mẹ không cần phải lo lắng quá như vậy. Tuy trên báo đăng appa đã ra tù nhưng không nói về chuyện của appa. Dù sao mẹ với appa cũng chỉ là một đêm tình, trong lòng appa mẹ cũng chỉ là một người qua đường, có thể người ta đã sớm quên mẹ rồi. Cho nên mẹ không cần lo lắng thái quá, nếu người đó tới chúng ta cứ sẵn sàng mà chuẩn bị..."

Cậu nói đạo lý xong liền khoe ra cái tài hoa trác tuyệt của bản thân.

Tiffany mặc dù cũng đồng ý với lời nói của con gái nhưng lại bị tiểu tử thối hỉ mũi chưa sạch này dùng hình thức tổn thương người như thế an ủi, cô một chút cũng không cao hứng đứng dậy.

"Ta kém cỏi đến như vậy sao?" Cô chán nản hỏi.

"Mẹ đương nhiên là không kém cỏi. Mẹ có khuôn mặt xinh đẹp người người thèm muốn, nhưng... chỉ có vậy!"

"Cái gì?"

"Con chỉ ăn ngay nói thật thôi. Hơn nữa trực giác của girl lai boy nói cho con biết về phương diện kỹ thuật kia của mẹ, thật sự là... sách sách sách!"

Tiffany khóe miệng co quắp.

Phương diện kỹ thuật?

Hắn tuổi còn nhỏ làm sao biết chuyện này? Quả nhiên là appa nào con nấy, kế thừa được gen hoàn mỹ.

"Leng keng... Leng keng"

Chuông cửa đột nhiên vang lên cắt ngang cơn thịnh nộ của Tiffany.

Vẻ mặt buồn phiền đi tới mở cửa.

Taeyeon mặc một bộ âu phục màu trắng, suất khí đứng ở cửa.

"Đã ăn sáng chưa?" cô ấy ôn nhu cười hỏi.

"Mặc dù chưa ăn nhưng đã no rồi!" Tức đến no cả bụng.

"ha..." Taeyeon cười khẽ, bảy năm qua cô đã quen với những lời nói trước sau đối lập này của Tiffany.

"Vừa hay Tae đi qua đây, có muốn cùng đi làm không?"

"Đương nhiên muốn, đi nhờ xe miễn phí sao có thể từ chối. Tae một chút em đi thay quần áo!" Nói xong lập tức chạy nhanh vào phòng.

Yoona nhìn chằm chằm khuôn mặt Taeyeon rồi đột nhiên nói: "Cô Taeyeon, ngày nào cô cũng "vừa hay đi qua đây", thật đúng là chăm chỉ chịu khổ. Nhưng mà... về sau cô phải cẩn thận!"

Cẩn thận?

"Cháu muốn nói gì?" Taeyeon nghi hoặc hỏi.

Yoona vẻ mặt gian tà cười cười, tà ác nói: "Phụ thân đại nhân thương yêu của cháu... đã trở về!"

Taeyeon kinh ngạc, nụ cười trên mặt bỗng chốc biến mất...

..................

Khu nhà cao cấp Jung gia.

Jessica mặc chiếc áo sơ mi màu đen cùng với chiếc quần đen, mở 2 khuy áo phía trên lộ ra cơ ngực rắn chắc mờ mờ ảo ảo. Hơn nữa toàn bộ cơ thể bên ngoài cô đều được bao bọc bởi màu đen khiến cho vóc người thon dài càng lộ ra bên ngoài, cũng khiến cho người ta cảm thấy thần bí.

Ngồi trên ghế sô pha tao nhã cầm chiếc cốc có chân bên cạnh khẽ uống một ngụm chất lỏng màu hổ phách, sau đó bất giác nhìn về phía xa xa.

"Cốc cốc cốc"

Bất ngờ có tiếng gõ cửa, Jessica nhanh chóng trở lại bình thường.

"Vào đi!"

Cửa phòng mở ra, Tao cầm tư liệu đã điều tra được mang tới trước mặt cô.

"Đã tìm được rồi?" Cô hỏi.

Tao vừa đưa tư liệu cho anh vừa nói: "Người phụ nữ kia tên là Tiffany Hwang. Lúc đầu là một thiên kim tiểu thư nhà giàu, thế nhưng bảy năm trước công ty của bố cô ta bị phá sản cho nên trở thành hai bàn tay trắng. Hơn nữa còn trong tình trạng thiếu nợ, bố cô ta vì vậy nên mới nhảy lầu tự tử, người mẹ cũng chết theo, còn cô ta..."

"Điều tôi muốn nghe không phải là những cái này!" Jessica cắt ngang lời anh ta lạnh lùng nói: "Cô ta đâu? Hiện đang ở đâu?"

"..." Tao chợt im lặng vài giây, sau đó cúi đầu nói: "Cô ta đã chết!"

"Cái gì?" Jessica đột nhiên đứng bật dậy.

"Cậu vừa nói cái gì? Nói lại lần nữa xem."

"Cô ta đã chết. Một tháng sau khi ba mẹ cô ta chết, cô ta cũng nhảy xuống biển tự tử."

Nhảy xuống biển?

"SHIT! Chết tiệt!" Jessica phẫn nộ chửi rủa.

Sao cô ta có thể chết? Không được sự cho phép của cô, sao cô ta dám tự sát?

Người đàn bà to gan!

"Đi tìm cho tôi!" Jessica quát ra lệnh "Cho dù chết cũng phải đem xác cô ta về"

Tao kinh ngạc nhìn cơn thịnh nộ của cô.

Tại sao cô lại tức giận như vậy? Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ thôi mà.

Chợt nghĩ tới cái gì đó, anh ta sợ hãi nói: "Đại tỉ, không phải tỉ... để đồ vật kia ở chỗ cô ta chứ?"

"..." Jessica im lặng không có phủ nhận.

Vào ngày đó của bảy năm trước, cảnh sát khắp nơi đều truy nã cô, những lão già trong hắc đạo cũng nhân cơ hội phái người tới giết cô. Bị cô lập tứ phía bất đắc dĩ cô đành phải đi lánh nạn ở nơi khác. Ấy vậy lại đụng phải người phụ nữ điên kia. Thế nhưng nhờ đụng phải cô ta khiến cô có được một kế hoạch tuyệt vời.

Chỉ cần đem vật đó để trên người cô ta, như vậy cảnh sát và đám người trong hắc đạo kia mãi mãi không thể tìm được, càng không thể nghĩ ra. Không có vật kia, cảnh sát cũng không thể phán tội tử hình cho cô, mà vị trí đế vương hắc đạo kia cũng không ai có thể ngồi. Thế nhưng vị trí kia cũng không thể để không, phải có người thay thế cô trong khi cô an toàn ở tù. Đại khái là đứng đằng sau thao túng để Tao dùng bảy năm thay cô củng cố vị trí của mình. Nhưng người tính không bằng trời tính, cô không ngờ người phụ nữ kia lại đi tự sát.

"Tìm cho tôi, nhất định phải mang được đồ vật đó về!" Cho dù phải hút khô hết nước trên biển, cô cũng phải tìm được toàn bộ thi thể của cô ta.

"Vâng" Tao lập tức xoay người đi khỏi.

...

Bên ngoài khu nhà cao cấp.

Jung Yoona đáng yêu đeo cặp sách trên lưng, đầu đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen, đeo một cặp kính đen, cải trang đứng ở cổng.

"Mình chưa bao giờ gặp phụ thân đại nhân, hôm nay phải đến đùa với appa một chút, hì hì..."

.............

Yoona ngồi trước cổng chính cách đó không xa, chờ, chờ, chờ, chờ đến Hoa nhi cũng cảm thán thế nhưng cánh cổng sắt nhà Jung gia chưa từng mở ra.

"hajzz..." Cậu buồn bực thở dài.

Thật vất vả mới đợi được ba ra tù, chẳng qua muốn gặp một lần cũng khó như vậy sao?

Nhìn bầu trời dần tối, cúi xuống nhìn đồng hồ trên tay đang nghĩ hay về nhà thì chiếc cổng sắt nhà Jung gia cuối cùng cũng mở ra. Một chiếc xe Bugatti màu đen từ bên trong đi ra.

Yoona đột nhiên đứng lên, hai mắt toát ra kim quang, đôi chân nhỏ bé rất nhanh chạy về hướng đường cái. Cuối cùng đứng ở giữa đường, giang rộng hai tay ra chặn lối.

Trên xe.

Tao ngồi phía trước lái xe, Jessica ngồi ở phía sau. Hai người đồng thời trông thấy Yoona đang đứng chặn đường.

"Đại tỉ?"

"Tiếp tục đi."

"Thế nhưng... đó chỉ là một đứa bé."

"Trẻ con thì có thể ngáng đường của tôi sao? Tôi không nhớ là mình có tâm địa từ bi bao giờ. Chính nó muốn tìm cái chết, tôi sẽ thành toàn cho nó... tiếp tục đi." Jessica ra lệnh, không quan tâm tới sống chết của bất cứ kẻ nào.

Tao hơi nhíu mày, thế nhưng vẫn dẫm xuống chân ga, tăng tốc độ xe.

Jessica hai mắt nhìn chằm chằm Yoona càng ngày càng gần. Cô thật muốn xem lá gan cậu lớn bao nhiêu, có thể kiên trì tới khi nào thì bỏ đi. Nhưng mà khi còn cách khoảng năm thước, khóe miệng Yoona nhếch lên, khuôn mặt tươi cười của cậu khiến cô hơi kinh ngạc. Đồng thời "bùm" một tiếng nổ vang lên, lốp xe đột nhiên nổ tung, chiếc xe vừa vặn dừng trước mặt Yoona.

"Yes!"

Yoona nắm chặt tay,làm ra tư thế thắng lợi. Sau đó vui vẻ bước đến bên cạnh cửa xe, đắc ý gõ vào cửa sổ ba cái.

"Cộc, cộc, cộc."

Cửa kính màu đen từ từ hạ xuống, Jessica quay đầu trừng mắt nhìn khuôn mặt đeo kính của cậu.

"Hi, Dì, chúng ta cuối cùng cũng gặp nhau!"

Lần đầu tiên gặp appa rõ ràng đến như vậy, cậu chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung - đập giai mê người! Rất tàn bạo! Quả thực không thể so sánh!

Dì?

Jessica nhíu mày, lạnh lùng nói: "Tiểu quỷ, sao ngươi dám chặn xe của ta, không sợ chết sao?"

"Sợ a, cháu đương nhiên sợ! Nhưng có một vị người gặp người thích, hoa gặp hoa nở nói với cháu, đến lốp xe thấy cũng phải nổ: chỉ cần cháu đứng ở đó, tuyệt sẽ không chết! Người đó còn đưa cho cháu một trăm hai mươi đồng nữa!" Cậu mặt không đỏ, tim không nhảy bịa ra một người hoàn toàn xa lạ

"Vậy người kia đâu?" Jessica hoàn toàn mắc bẫy.

"Không biết a. Người đó đã đi rồi. Nhưng mà người đó có để lại một phong thư nhờ cháu chuyển cho chú!" Jessica nói xong liền lấy một phong thư trong cặp sách ra đưa cho cô.

Jessica nghi ngờ nhận lấy phong thư, đang muốn xem

"Chờ chút!" Yoona vội ngăn cản cô.

"Sao vậy? Không phải là của ta sao?"

"Đúng là của dì. Nhưng mà cái người người gặp người thích, hoa gặp hoa nở kia có lời chuyển lại cho dì." Cậu vẻ mặt tinh quái, khuôn mặt lúc đó lóe ra

"Nói" Jessica lên tiếng.

"Người đó nói... tìm tìm kiếm kiếm, kiếm kiếm tìm tìm, mặc dù tìm người trong hàng nghìn người giữa phố phường đông đúc, nhìn lại chợt thấy người đó đứng cạnh cái đèn cụt." Cậu nói xong còn cố ý gợi ý cho cô.

Tuy vậy Jessica hoàn toàn không hiểu cậu vừa nói cái gì, cũng không ý thức được gợi ý của cậu. Nhưng mà khuôn mặt tiểu quỷ này có gì đó rất quen thuộc.

Từng gặp ở đâu?

Không có khả năng. 7 năm qua cô đều ở trong tù, sao có thể gặp được tiểu quỷ này?

Nhưng nếu có thể lấy được cái mũ trên đầu với cái kính kia thì...

Bất giác cô đưa tay mình ra.

"Này, dì, dì muốn làm gì? Muốn phi lễ sao?" Yoona bình tĩnh nhìn cái tay đang duỗi ra của cô.

Phi lễ?

Tay Jessica Hàn đột nhiên dừng lại.

Yoona tà tâm nổi lên bắt đầu bịa chuyện.

"Mẹ cháu từng nói qua, ngàn vạn lần không được để dì đụng vào. Nếu bị đụng phải sẽ hô phi lễ, nếu bị hôn sẽ hô sắc lang, nếu bị bắt làm cái gì gì đó sẽ hô cứu mạng, nếu thực sự không may làm người đó có thai vậy thì... để cho người đó tự chịu trách nhiệm!" Hai mắt cậu lòe ra nước mắt trong suốt, điềm đạm đáng yêu nói: "Dì, dì sẽ tự chịu trách nhiệm? Phải không?"

Jessica sửng sốt hoàn toàn.

Cô còn chưa làm cái gì sao phải tự chịu trách nhiệm? Hơn nữa tiểu quỷ này...

"Nhóc là con trai?" cô ngạc nhiên.

"Thế nào? Không thấy sao? Mắt dì có nhân hử?" Yoona sắc mặt biến đổi như một đứa con trai hờn dỗi bất mãn nói: "Mặc dù cháu còn chưa trưởng thành đầy đủ, nhưng mà cháu từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, từ bên trong cho tới hai phương diện, trăm phần trăm là một đứa con trai mạnh mẽ. Thật là... mắt chú đúng là hỏng rồi. Quả thật là phí phạm cảm tình của cháu. Thôi cháu đi đây, đừng quên đọc thư, bye bye..."

Cậu nói bậy bạ loạn thất bát táo hết cả lên xong lập tức chạy lấy người. Mà sau khi xoay người cố không mở miệng, im lặng cười thầm.

Đùa xong vui thiệt!

Jessica ngồi trong xe sửng sốt hồi lâu mới ý thức lại được, thê nhưng lại để tiểu quỷ kia trốn thoát.

"Chết tiệt!" cô hung hăng mắng chửi.

Không ngờ Jessica cô lại bị một tiểu nha đầu, không, một tiểu quỷ đùa giỡn xoay như cuộn phim. Nếu không phải quá lưu ý khuôn mặt kia, cr đã sớm đem cậu chặt làm tám khúc. Nhưng cũng thực kỳ quái, khi nhìn khuôn mặt kia cô lại có một cảm xúc khó hiểu...

"Đại tỉ." Tao ngồi ở phía trước bỗng nhiên gọi cô.

"Làm sao?"Cô lạnh giọng.

"Thư của tỉ rơi rồi!

Jessica cúi đầu xuống nhìn phong thư màu trắng dưới chân, hơi nhíu mày khom lưng nhặt lên.

Mở phong thư ra ấy vậy mà bên trong còn một phong thư nữa, mặt trên còn viết: "Mời tiếp tục mở!"

Mở phong thứ hai: Tiếp tục mở!

Mở phong thứ ba: Tiếp tục!

Mở phong thứ tư: Cách mạng vẫn chưa xong, tiếp tục chiến đấu!

Mở phong thứ năm: Kiên trì nhất định thành công, mục tiêu ngay trước mắt, cố lên!

Mở phong thứ sáu: Cách mạng đến đây kết thúc, chúc mừng, giải thưởng lớn ở phần sau.

Mi tâm Jessica đã siết chặt lại một chỗ, hai tay tức giận xé rách phong thư cuối cùng. Bên trong xuất hiện thứ gì đó như một tấm bìa, nháy mắt nổi điên nhìn chữ ở trên:

"Thí nghiệm chứng minh, người kiên trì tới cuối cùng chính thức được đánh giá là ngu ngốc! (giải thưởng lớn ở mặt sau (^0^)~)"

Mặt sau?

Còn nữa?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top