bụi sao
Lần theo những dấu bụi sao, Alfred tìm Liên bên bờ biển vắng.
Khoảng không trên đầu đen thẫm lại. Không tinh vân. Không ngân hà. Không có sao băng vọt qua. Như thể bầu trời chưa hề tồn tại. Như thể vũ trụ chưa hề tồn tại.
Chỉ có mình Alfred lang thang nơi rìa đại dương.
Lấp lánh, lấp lánh.
Cát trắng dưới chân phát sáng tựa ánh lân tinh, trải ra mênh mông khắp xung quanh, trải xuống cả dưới muôn vàn lớp sóng.
Cát sáng quá, cậu chỉ sợ che mất cả dấu sao.
Alfred nheo mắt nhìn. Giữa muôn vàn cát trắng bao la, bụi sao vẫn lấp lánh một mình thứ ánh sáng riêng, lặng im dẫn đường cho cậu. Những bụi sao dệt thành con đường mỏng manh tựa làn khói mờ vắt ngang qua bãi cát, chỉ dấu tới nơi sóng gặp bờ.
Một bước chân rồi lại một bước chân.
Lấp lánh, lấp lánh.
Đôi bàn chân giẫm lên vùng cát ướt. Nước biển lạnh chờm qua mắt cá, rồi dâng cao dần, cao dần. Alfred dừng lại. Ngoài kia, bụi sao vẫn lơ lửng trên đầu ngọn sóng. Gió đại dương xô về phía cậu, mang theo tiếng thở khe khẽ đều đều.
Cậu ngẩng đầu lên, thấy khoảng không trên cao đang sà sát xuống, nhìn thẳng vào mắt xanh.
Gió ào ào tràn tới. Bờ cát trắng rung lên, đại dương rung lên, bụi sao cũng rung lên. Cả khoảng không đen đặc như đang co rúm lại. Đầu óc Alfred quay cuồng, bên tai ù ù tiếng gió. Giữa vạn vật đang thét gào lên đó, cậu bỗng thấy ánh sao cười trong nét mắt nâu.
Một giọt nước mắt lăn dài, vỡ tung thành ngàn hạt bụi.
Lấp lánh, lấp lánh.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top