Ấp Văn Hóa - Yulsic,Taeny,Yoonhyun

Câu chuyện của chúng ta xảy ra ở ấp văn hóa của xã văn hóa Soshi,một xã huyện vùng sâu vùng xa nằm đâu đó trên cái quả đất này.

Những nhân vật chính bao gồm:

Cô Trần Thị Mi Young – Cô là hội trưởng chi hội phụ nữ ấp.Đúng như cái chức vụ của mình,cô là một con người cực kỳ văn hóa.Văn hóa từ đầu tới chân,văn hóa từ trong ra ngoài,văn hóa đầy mình.Ăn văn hóa,ngủ văn hóa,nói chuyện văn hóa,ngay cả trả giá tay đôi mớ rau khúc cá cô cũng văn hóa nốt.

Cô Mi Young là kiểu mẫu phụ nữ đảm việc nhà (phải,trong truyện này thì cô đảm việc nhà),giỏi việc nước.Ai ai cũng ngưỡng mộ cô về việc cô vừa có thể chăm lo cho gia đình chu tất vừa hoàn thành tốt trách nhiệm của một người hội trưởng hội phụ nữ.Hoàn thành quá tốt nữa là chuyện khác.Sáng sáng sau khi lo cho chồng con xong cô lại leo lên chiếc xe đạp cũ kĩ và đi từng nhà thăm hỏi từng gia đình trong ấp cũng như tuyên truyền văn hóa.Chiều chiều sau khi con cô đi học về,cô lại cùng con bé đi phát tờ rơi kêu gọi mọi người hãy sống theo nếp sống văn hóa mới.

Và bởi vì cô quá văn hóa,nên việc chồng con cô cũng văn hóa theo là một chuyện bình thường.Chồng cô,anh nông dân hiền lành Kim Taeyeon chính là trưởng cái ấp văn hóa này.Còn con cô,bé Joo Hyun,là bí thư chi đoàn gương mẫu,học sinh giỏi 10 năm liền của trường Sao Mai.Gia đình họ chính là gia đình văn hóa,bộ mặt của ấp.

Những tưởng khi có một người hội trưởng đầy nhiệt huyết như thế,cái ấp này sẽ đạt chỉ tiêu 100% văn hóa.Nhưng không,ấp chỉ được có 99%.

1% còn lại đi đâu ?

Ta hãy qua tiếp nhân vật thứ hai.

Chị Công Tằng Tôn Nữ Đào Thị Mỹ Ca,hay theo tên chị thích (ép buộc) người ta gọi chị – Jét xi ca.

Nếu cô Mi Young là điển hình của cái sự văn hóa trong ấp thì chị Sica ngược lại.Những gì không được văn hóa cho lắm là dồn vào chị hết.

Chị cho vay nặng lãi,cầm đồ và vừa phất lên được do bán đất.

Thế nên việc nhà chị giàu sang sung sướng nhất ấp là chuyện không đáng ngạc nhiên.

Giàu sang thì thường đi với ít tiêu xài (dân gian gọi là kẹo kéo),chị luôn cố gắng hạn chế tối đa mọi chi tiêu trong gia đình.Nấu cơm thì chị bảo chồng qua nhà cô Choi xin ít nước mắm,nhà thím Sún xin ít cải chua,xin được gì là xin hết.Ngay cả học phí của con chị,bé nai,nếu nhà trường không nhắc (dọa đuổi) thì chị cũng vui vẻ mà lơ đi.

Một ngày của chị hết sức nhàn nhã.Sáng mặt trời chuẩn bị lên đến đỉnh chị dậy và ra ăn sáng (thường thì chồng chị chuẩn bị sẵn,nếu anh quá bận thì chị tạt qua nhà ba má ăn),ăn xong chị ra tiệm ngó ngàng sơ.Xong rồi chị về nhà canh chừng Hwang Mi Young,người luôn lăm le xông vào làm phiền chị với mớ văn hóa giả nai.Chiều đến thì chị bảo chồng hoặc con lấy chiếc Dream chở chị đi đòi nợ.Tối về chị ăn cơm và nằm xem drama.

Cuộc đời chị hoàn toàn hạnh phúc.Và tuy chị không nói ra nhưng chị biết là chị có đưhợc cuộc sống này là nhờ chồng chị.Người đàn ông trong mơ của bao thiếu nữ tuổi trăng tròn ở ấp.

Cũng là nhân vật thứ ba, Đoàn Thanh Yul.

Anh cực đẹp trai.

Phải,anh đẹp trai dã man.Anh phong độ kinh khủng.Có thể nói từ hồi cái quả đất này hình thành,chưa có ai phong độ,đẹp trai như anh xuất hiện cả.Anh nâng cái chữ "mơn lỳ" (manly) lên một tầm cao mới.

Và điều làm anh càng lôi cuốn hơn ? Đó là việc anh là người đàn ông của gia đình.Anh yêu vợ anh,chị Sica còn hơn anh yêu má anh.Anh lo cho chị từng li từng tí,hay như những bà thím trong xóm hay nói,"lo tròn vo".Anh không hề thấy phiền khi 1 giờ sáng chị bảo muốn ăn bún mắm bắt anh đi mua.Anh vui vẻ chịu nóng quạt cho chị những hôm oi bức (nhà không có quạt máy hay máy lạnh gì cả).Anh chịu muối mặt cho hàng xóm chửi khi chị bảo đi lảnh bé nai (người vừa trộm gà) về.

Ngoài yêu vợ,anh cũng là một người cha rất là mẫu mực.Anh luôn dạy cho con anh biết tôn trọng người lớn (nó hăm đánh anh khi anh không chịu đưa tiền),biết suy nghĩ (nó đi trộm gà bị phát hiện bảo là "ba bắt đi"),chịu trách nhiệm cho những việc mình làm (oánh nhau bị mời lên giám thị ngồi,nó gác chân lên bàn hất mặt "tui làm đó,thì sao?").Nó thương anh lắm,vui buồn gì nó cũng kể cho ba nghe ("Ba,tui buồn" *anh móc ví xì tờ 100$* "Ba,tui vui" *nó tự móc,bao nhiêu anh cũng không biết*).

Nghề nghiệp chính của anh là nội trợ,vì trong nhà bé nai nó bận đi học thêm (hay còn gọi là lêu lỏng) không có giúp anh đượcCòn chị?Chị của anh là vàng bạc,ai lại để cho làm mấy cái việc cỏn con vụn vặt này.Nói bậy nói bạ.Ngoài làm nội trợ,anh cũng là chủ của cái tiệm cầm đồ duy nhất trong ấp.

Anh là một người hết sức thân thiện và hòa nhã,thành ra trong ấp người người nhà nhà yêu mến anh (và tiếc rẻ cho cái số của anh).Anh cũng hết sức hào phóng nữa (đây là điểm duy nhất chị thấy anh không được),thế nên anh cũng là "thằng bạn nhậu không thể thiếu" của mọi đức ông chồng trong ấp.

Nhất là với bạn thân anh.Trưởng ấp Nguyễn Văn Tae.

Chúng ta đã đề cập đến việc anh Đoàn là "người ấy"trong mộng của những thiếu nữ tuổi trăng tròn.Thế thì xin được giới thiệu anh Văn Tae là hình mẫu lý tưởng của những quý cô trăng khuyết trong xóm.

Tuy vẻ ngoài của anh không được hào nhoáng như anh Đoàn (nói trắng ra là anh quê trớt),song điểm ăn tiền của anh chính là sự hiền lành,chân chất,rất chịu thương chịu khó.Anh có chủ trương rất rõ ràng – Không rượu bia,thuốc lá hay gái gú gì cả.Không rượu bia là vì vợ anh,chị Mi Young đã thủ thỉ với anh một cách hết sức văn hóa là nhà chị không có chứa chấp thứ nhậu nhẹt (đi nhậu là anh chỉ gắp mồi uống nước ngọt thôi).Không thuốc lá vì anh đã từng thấy con anh thỏ thẻ với chú Sò là "Nếu thầy hút nữa mai thầy chết".Còn không gái gú là vì với anh trong cái ấp này không ai qua được chị cả (anh đã từng hét là mông chị sếch xi nhất,đối với một trưởng ấp gương mẫu như anh,chuyện này là hết sức đáng ngạc nhiên)

Chính vì những điều đó mà các cô các thím luôn bầu chọn anh là "người đàn ông của năm".Thành tích cao nhất của anh là được giải "Người đàn ông của năm" cấp thị xã.(không lên nổi thành phố do anh không biết xài vi tính)

Tuy được ngưỡng mộ là thế,nhưng nếu có ai hỏi điều gì làm anh tự hào nhất,anh sẽ trả lời rằng chính là việc anh đã nuôi dạy con anh nên người.Con bé làm cả nhà anh mở mày mở mặt với cả ấp.Anh đã từng rơm rớm nước mắt sụt sùi dựa vào vai chị nhà khóc khi con bé,lúc đó mới 7 tuổi,đứng lên phát biểu với toàn trường rằng "Ba con là người vĩ đại nhất thế giới".

Cô bé là Nguyễn Trần Mỹ Hyun,kết quả tình yêu của anh và chị Mi Young,bảo bối của anh chị.

Cô bé là đứa con gái hoàn hảo mà những ai làm cha làm mẹ đều mong đó là con mình.Hoặc tốt hơn,là con dâu của mình.Năm nay học lớp 10 của trường Sao Mai,cô bé là bí thư chi đoàn gương mẫu,là hoa khôi cũng như một trong hai học sinh giỏi 10 năm liền duy nhất của toàn trường (trường làng,có được hai đứa là mừng rồi).

Sở thích – chơi piano (dù nhà làm ruộng),đạp xe đạp (cũng là phương tiện di chuyển duy nhất trong nhà),nấu ăn và đọc sách.

Tính tình – hòa nhã,hiền lành,có phần ít nói,cực dịu dàng và có lòng bao dung độ lượng như bồ tát.

Ai cũng thích cô bé hết,từ trẻ nít tới người lớn tuổi trong ấp.Theo một thống kê trong trường thì cô còn là học trò cưng của hầu hết các giáo viên trong trường (trừ cô chủ nhiệm,which is another story),cưng đến mức mà thầy thể dục Lê Văn Sò đã từng có lần phát biểu ngon ơ trước mặt học sinh "Ai mà làm bạn trai của em Mỹ Hyun thì tôi sẽ đì người ấy sói trán".

Bạn thân trong lớp của cô bé là Bé Lúa (Luna),Hồng Sú,tên thân mật gọi là Thỏ,Tố Ly,tên thân mật là Tồ ("Ai thân mấy người?Xin lỗi,không giao du với đám giả nai"-trích lời bạn Tồ).Cả bốn chơi với nhau từ tấm bé ("Thèm vào,xí"-Trích lời bạn Tồ).Nhưng dạo gần đây cô thấy Thỏ có vẻ hơi lạ,cứ nhìn cô cười cười hoài.("Nó thích mày rồi"-Bạn Lúa đã từng nhận xét).

Ngoài ra còn có một nhân vật rất đặc biệt thường được nhắc đến mỗi khi nói tới cô bé Mỹ Hyun.Con người này ngồi kế bên cô bé trong lớp,rất hay nói chuyện,thế nhưng không được tính vào danh sách bạn thân.Tại sao?Các bạn hỏi.Vì tuy không nói ra,không rình rang,không phô trương song ai (ở đây chỉ những bạn cùng lớp) cũng biết đây chính là người nắm giữ trái tim của idol toàn ấp.(ai cũng biết nhưng có một số cá nhân không chịu chấp nhận sự thật,sẽ giải thích rõ ràng sau)

Chính là Đoàn Côn Yoong,tự Nai Móm,học sinh cá biệt lớp 11A,trùm của trường Sao Mai.

Là cậu ấm của nhà giàu họ Đoàn,đương nhiên nó lúc nào cũng rủng rỉnh tiền trong túi.Mà đứa nào tiền nhiều thì y như rằng đứa ấy hư,thành ra việc bé Nai không ngoan ngoãn như con người ta là một chuyện hết sức hiển nhiên.

Nó có sở thích cúp học,ăn,ngủ,đá banh,trộm gà và nhìn trộm bí thư lớp.(nhìn bất cứ nơi đâu,bất cứ lúc nào,bất cứ khi con người ta đang làm gì)

Tính tình :

Ngỗ ngược (trích anh Đoàn sau một trận quắc cần câu và anh khóc than thảm thiết cho cái số của mình)

Côn đồ (trích bạn Thỏ – người hay bị nó oánh do hay làng xàng chỗ bí thư)

Lanh chanh (trích bạn Lúa – người phát bực vì cái tính nói leo thầy cô của nó)

Đáng ngưỡng mộ (trích bé Bơ – hay chạy theo nó học hỏi)

Đáng yêu (trích cô Bông Thị Ri (Hyori) –cô chủ nhiệm nó)

Cà chớn (trích cô Kim Thị Gạo – chủ tiệm tạp hóa nó hay tới "xin" kẹo ăn)

Gian manh (trích thầy Sò – thầy thể dục nhà hay bị nó trộm gà)

Tuyệt vời (trích chị Vịt– lớp 12,vô tình được nó cứu khỏi một đám đầu gấu)

Có thể nói đây là nhân vật mà mọi người hay né nhất ấp.Cũng là người được cô Mi Young tới thăm nhà nhiều nhất (cô cũng là hội trưởng hội phụ huynh học sinh).Nguyên do là vì nó quá cá biệt.Tuy nhiên,không biết cái phép màu nào xảy ra,hoặc kiếp trước nó đã tu thế nào,cô bé bí thư ngoan ngoãn xinh đẹp nhất trường lại phải lòng nó.Và nó thì khỏi phải nói là thích cô bé lắm.Trong lớp may mắn sao mà cô Ri chủ nhiệm sắp nó ngồi kế bên bí thư,để cô bé tiện kèm cặp nó.Kèm cặp không biết được bao nhiêu nhưng cứ thấy cái miệng nó tía lia với cô bé,cả hai lại hay "biến mất" một cách "bí ẩn" và giờ chơi để rồi xuất hiện trở lại trong tiết sau đầu tóc bù xù và bí thư mặt đỏ bừng.

Trong trường thì chỉ có bí thư là được xem như người duy nhất nó chịu nghe lời thôi.Những người còn lại,tính luôn thầy cô thì 1.Nó làm ngơ. 2.Nó ăn hiếp. 3.Nó oánh cho bỏ ghét.Bạn bè của nó có thể kể đến là bé Lưu Văn Bơ,hay gọi là nhóc Bơ,một thằng nhóc lù khù lờ khờ gọi nó là "Nai ca" hay theo nó nói chuyện và đàn em trong hội của nó.

Mục tiêu ăn hiếp ưa thích của nó là bạn Trần Lê Hồng Sú,lớp trưởng của lớp 11A,bạn Thỏ của bí thư.Nó ghét thằng Thỏ này lắm,suốt ngày bám theo bí thư của nó,tơm hớt làm bao lần nó bị bí thư la.Nó lại được mấy đứa trong trường và cả thầy cô ghép với bí thư làm couple vàng của trường nữa chứ.Bí thư là của nó,xê ra!

Ngoài ra nó còn kị một người nữa trong số các giáo viên đang dạy.

Thầy thể dục Lê Văn Sò,học sinh hay yêu mến gọi là thầy Sò.

Thầy Sò phong độ lắm nhé,cao ráo,lãng tử,phong trần tóc mai,lại có tài ăn nói.Con gái trong trường ai cũng đổ thầy cả,mấy ngày lễ như 20-11 hay ngày Valentine là bàn thầy đầy ắp quà,chocolate,các đồng nghiệp khác ai thấy cũng phải ghen tị.

Thế nhưng năm nào cũng vậy,người thầy trông chờ nhất không bao giờ tặng quà cho thầy cả – em Mỹ Hyun của lớp 11A.Thầy quý em ấy lắm,ngay từ hồi em ấy bắt đầu đi theo mẹ phát tờ rơi hồi năm lớp 10 là thầy đã có cảm tình với em ấy rồi.Cô bé xinh xắn,dễ thương,ngoan hiền,nói chuyện nhỏ nhẹ,êm ru đến mức mà nhiều khi thầy muốn thu âm về tối bỏ cái ra-dô nghe cho dễ ngủ.Thầy quý em ấy lắm cơ,đến nỗi thầy nổi tiếng với câu "Ai làm bạn trai em Mỹ Hyun tôi đì người ấy sói trán".Đó là câu nói bất hủ mà ai ai trong trường Sao Mai cũng biết.(Trừ cô bé bí thư của chúng ta,không biết tại sao)

Và đương nhiên vì thầy có cảm tình với em bí thư,thành ra đứa thầy thấy không hài lòng nhất là Côn Yoong.Không hài lòng từ cái cách nó học hành không tới đâu mà vẫn lên lớp đều đều,không hài lòng chuyện nó oánh nhau như cơm bữa nhưng giáo viên nữ ai cũng chiếu cố cho nó.

Không hài lòng nhất là chuyện em Mỹ Hyun có vẻ hơi quá thân thiết với nó.Thầy tự hỏi tại sao nó không phong trần,không lảng tử,không giỏi ăn nói như thầy mà nó lại được nhận chocolate của em Mỹ Hyun.Thầy không thể hiểu nổi.Đã thế nó nhận mà nó xé ra nó ăn như chết đói,chả có biết trân trọng công sức của em Mỹ Hyun gì cả,nếu là thầy,thầy sẽ đem cất,lâu lâu lấy ra ngắm cho đỡ…vấn vương (không dám dùng từ "nhớ").Nhìn em Mỹ Hyun cứ phải lo lắng cho nó,nhiều lúc thầy chỉ muốn kéo em ấy lại ôm vào lòng và ôn tồn bảo với tư cách một người thầy là "Bỏ nó đi em".Thầy thương em Mỹ Hyun lắm…(vợ thầy sẽ không thích nghe câu này đâu…)

Chuyện là thế,nhưng chán một cái là thầy không thể nào đì thằng Côn Yoong được,vì nó là con bạn thân thầy – anh Thanh Yul,đì nó ai bao thầy ăn nhậu.Nó lại là siêu sao đá banh của trường,đì nó để thầy về chăn vịt cho vợ à.

Mà nhắc đến vợ,thầy lại thấy những cảm xúc trái ngược chạy vèo vèo trong lòng.Người vợ đầu ấp tay gối,đảm đang,một tay quán xuyến việc nhà,hiểu ý thầy còn hơn má thầy nữa…Thầy cũng thương cô lắm…

Cô tên là Kim Thị Gạo,tên trên thương trường là Fiona,chủ tiệm tạp hóa lớn nhất ấp này.

Như đã nói ở trên,cô cực đảm đang,đạt danh hiệu "Người phụ nữ đảm đang của ấp" đã 5 năm liền (vì đối thủ của cô toàn là cỡ cô Mi Young trở xuống),lại được thêm trời phú cho cái vẻ đẹp mặn mà.Ngày xưa khi cô còn đi học trai trong xóm theo cô tới mức mà má cô phải cầm chổi chà quét ra thì mới có đường để đi.Cô cũng không chịu ai đâu.Mãi đến khi gặp một anh thanh niên phong độ nói chuyện có duyên ngày nào cũng ủng hộ má cô 4 tô bún ốc thì cô mới xiu lòng.Ngày tin cô đám cưới xì ra,trai nguyên ấp khóc ròng 3 ngày và đã có ý định đi "nện cho cái thằng đó một trận"cơ.Nói chung,nếu trong ấp nhắc đến đảm đang thì người ta sẽ nghĩ đến cô.

Cô chỉ có một cái khuyết điểm be bé là hay ghen thôi.Cái chuyện là chồng cô đẹp trai,lãng tử và thầy biết rất rõ chuyện đó.Có vợ thì có vợ,nhưng thầy vẫn từ chối không muốn bỏ cái thú vui tao nhã là nhìn ngắm đời (nhất là một cô bé bí thư cực xinh xắn học lớp 11A).Thành ra bao lần người ta nghe tiếng chén dĩa trong nhà cô thi coi cái nào bể nhanh hơn và thầy Sò gọi điện lên trường xin nghỉ bệnh.Lúc đầu ai cũng thắc mắc tại sao thầy dạy thể dục mà một tháng nghỉ bệnh hết 2 tuần.Sau này mọi người khi nghe thì chỉ im lặng mà đem cam và sữa đến để trước nhà thầy thôi.

Tuy hay ghen là thế,nhưng được cái mỗi khi ghen thì cô chỉ đánh chồng chứ chẵng bao giờ đi đánh ghen cả (vì cô biết tính thầy mà) thành ra bà con chòm xóm không có né như "ai kia nhà cá biệt".Cô có mối quan hệ chị em cực tốt với cô Mi Young.Nói nào ngay,nhà cô cách nhà cô Mi Young có cái giậu mồng tơi xanh rờm hà (thầy Sò khoái lắm),hồi nhỏ lại cùng học chung cấp 3.Cô cũng quý con bé Mỹ Hyun lắm.Con nhỏ hiền lành,hay giúp đỡ mọi người,cứ rảnh rảnh thì nó cũng hay ra tiệm của cô phụ bán.Con nhỏ mà ra ngày nào thì cô trúng mánh ngày đó.Trai trong ấp cứ phải nói là bu lại mua nườm nượp.Nhiều khi con bé gợi cho cô tới bản thân mình ngày xưa…hồi đó cô cũng hay phụ mẹ bán bún ốc…và ngày nào có cô thì ngày đó bán sạch trơn.(cô có vẻ như không biết chuyện thầy "vấn vương"em ấy)

Mà nhắc đến trai tráng,cô phải nói là nhớ ngay tới thằng nhóc Hồng Sú.Thằng nhỏ dễ thương,lanh lợi hết sức.Nhà ở xóm trên mà ngày nào cũng chạy xuống dưới này phụ giúp mọi người.Thường thì nó hay theo cô Mi Young đi phát tờ rơi và tuyên truyền văn hóa nhưng hễ ai nhờ cái gì nó cũng săng sái chạy đi làm.Cô nhớ hồi cái bóng điện nhà cô bị hư,nhờ thầy cả tháng không được,gọi nó vào nó thay trong 5 phút.Cô Mi Young nói với cô là đã chấm nó làm rể rồi,giờ chỉ còn chờ con bé Mỹ Hyun nó học xong cấp 3 là nhà cô Mi Young đi lên xóm trên nói chuyện với ông bà Trần ngay.

Nhắc tới thằng Hồng Sú thì cô phải nói tới thằng nhóc Côn Yoong.Ai cha,cô chưa từng thấy ai mà ngỗ ngược như nó.Học hành thì nghe nói là chả được tới đâu,suốt ngày lêu lổng.Mà bực một cái là cứ ngày nào con bé Hyun ra bán phụ cô thì nó cũng lườm lườm đi theo đứng trước cửa,làm nhiều lúc khách hàng không dám vào mua.Con bé phải ra năn nỉ ỉ ôi nó một hồi và dúi cả đống kẹo vào tay nó thì nó mới chịu đi qua quán nước mía gần bên…ngồi lườm tiếp.

Nói tới chuyện cái ấp này thì có nói cả buổi cũng chả hết.

Mà cũng may là cô nắm bắt được hết mọi chuyện nóng hổi ấy chứ,khách hàng mua hàng cô thích nghe mấy chuyện như vầy lắm.Thương hiệu Fiona của cô phần lớn là nhờ vào cái dịch vụ khách hàng này đấy.

Tất cả cũng nhờ thím Lý Thị Bún kế bên nhà cô,do tuổi cũng đã cao,răng có phần lung lay thành ra sắp nhỏ trong ấp hay gọi là thím Sún,không có thím nhạy tin thì cô chả biết phải làm thế nào.

Thím Bún già ?

Có thể.

Thím Bún chỉ nằm một chỗ làm khổ con cháu ?

Không hề.

Nói thiệt,cái ấp này mà không có thím thì coi như cơm tấm mà không có thịt nướng,gỏi cuốn không có mắm nêm.Thím quan trọng đến như thế đấy..

Thím chính là cái đài phát thanh của cả ấp,có thể bắt được ở mọi tầng số,bắt được ở mọi nơi và nhất là dù có không muốn bắt thì nó vẫn cứ phát.

Nói nào ngay,nhà thím kế bên nhà cô Gạo.Thím thì ở có một mình,con cháu nó đi mần ăn xa hết rồi thành ra hay qua nhà cô Gạo nói chuyện.Mà muốn nói chuyện thì phải có chuyện để nói chớ,thành ra thím luôn luôn tìm kiếm tin tức mới để mà bàn luận.Nhất là những tin thuộc loại thâm cung bí sử,mỗi lần mà thím có mấy tin kiểu đó,qua kể thế nào cũng có nửa chục bánh ú hay cái bánh tét mang về.Thím phải nói là quý cô Gạo lắm.

Chồng cô Gạo thì lại là chuyện khác.

Cứ mỗi lần thím qua là nó lại mặt nặng mày nhẹ.Thím còn nghe nó bảo với cô Gạo nên hạn chế tiếp xúc với thím đi.Nó tưởng thím không biết chứ thím là thím hay cả.Có chuyện gì trong xóm mà lọt qua được cái tai thím đâu.Thím còn biết nó không ưa thím vì thím nắm được gáy nó nữa kia.Nó đèo bồng,đứng núi này trông núi nọ,có tình ý với con bé Mỹ Hyun nhà cô Mi Young.Thấy nó làm cái chuyện đáng xấu hổ đó,thím nói cho cô Gạo hay để kịp thời chỉnh sửa.Ai dè cô Gạo không tin,bảo lại với nó.Từ đó nó cạch mặt thím luôn.

Nhưng mà nó thì vẫn còn đỡ hơn cái nhà cầm đồ cuối ấp.Cái nhà đó thiệt là thím chịu hết nổi.Chả biết thành phố nó có bon chen,kẹo kéo không chứ thím thấy người thành phố coi như hết xài.Hồi đó nghe nói nhà trên thành phố dọn về,thím cứ nghĩ là cũng phải sang trọng,trí thức lắm chứ,hay ít nhất là phải vui vẻ hòa đồng.Ai dè đụng phải đám gì đâu.Thằng chồng thì như con vợ,con vợ thì như thằng chồng.Có đâu đàn ông con trai mà chui xuống bếp nấu nướng lau chùi,con gái con lứa lại cầm cây đi đòi nợ.Có được thằng con cũng trời đánh nốt,phá xóm phá làng,trộm gà trộm vịt.

Thế mà con Mỹ Hyun lại thích nó mới chết chứ.Trai trong ấp chết hết rồi,đâm ngay thằng côn đồ mà chết mê chết mệt.Thím là thím định nói cô Mi Young rồi đấy,nhưng con bé nó năn nỉ thím quá thím đành thôi.Cũng tội nghiệp,nó vừa khóc vừa xin thím đừng nói cho má nó hay.Má nó mà biết chắc đánh nó chết.

Còn nhiều chuyện để nói lắm,như chuyện cô hiệu trưởng BoA đơn phương chú trưởng ấp Văn Tae,thằng Bơ con ông Chín làm gốm thương thầm con bé Công Tằng Tôn Nữ Đào Thị Tố Ly,cô Bông Thị Ri bị học trò đánh ghen,…nói tới năm sau chắc cũng chưa hết.Thím chưa từng thấy cái ấp nào rắc rối như cái ấp này.

Nhưng coi vậy chứ mà vui,giờ có cho thím biệt thự bãi biển thím cũng chả thèm.Mấy đứa con thím bao nhiêu lần nói thím lên ở với tụi nó rồi đó chứ,thím có chịu đâu.

Sống làm người ấp này thì khi chết cũng nhất định phải làm ma ấp này.Thím nhất định thế

Câu chuyện thứ nhất – Chuyện tình bông lúa.

Cái chuyện này diễn ra cách thời điểm hiện tại khoảng 12 năm trước.

Lúc này thì nhà cô Mi Young vẫn còn ở cuối ấp,kế nhà của chị Mỹ Ca.Nhớ vào khoảng thời gian này chị Mỹ Ca và anh Thanh Yul vẫn còn chân ướt chân ráo về ấp, thành ra phải chạy tới chạy lui từ nhà lên thành phố lo công chuyện.Anh chị hay gởi thằng nhóc Côn Yoong qua cho cô Mi Young trông hộ.Nhà cô có con bé Mỹ Hyun,gởi nó qua hai đứa chơi chung đỡ buồn.

Mọi chuyện bắt đầu cũng trong một hôm anh chị Đoàn đi vắng và bé Côn được quăng qua đây.

"Nè,hai đứa vô rửa tay rồi ăn cơm!!"-Cô Mi Young bê mâm cơm ra bộ ván ngoài hiên.Cũng đã 6 giờ chiều,giờ này mà không cho thằng nhóc Côn Yoong ăn là tối thể nào nó cũng đòi ăn khuya rồi bị đau bụng.

"Dạ!!"-Hai đứa nhỏ đang chơi trò "gia đình" bèn bỏ hết mọi thứ,chạy ào vào nhà rửa tay.Cô nhìn theo,phần người mẹ trong cô cảm thấy ấm lòng khi nhìn hai đứa cười đùa ríu rít.Tánh cô thích con nít lắm.

"Chú Tae đâu rồi cô ?"-Nhóc Côn hỏi khi vừa trèo lên ván.Nó bưng ngay chén cơm mà thồn vào miệng.

"Chú mắc họp trên tỉnh,hôm nay về trễ.Hôm nay chỉ có ba cô cháu mình thôi"-Cô mỉm cười.Phải chi cô có đứa con trai giống nó thì vui biết mấy.Nó hơi nghịch ngợm tí,nhưng nói chuyện nghe dễ thương lắm.

Bé Hyun cũng leo lên ván ngồi.Bé từ tốn bưng chén cơm lên,từ tốn gắp đồ ăn và từ tốn nhai kĩ.Cô Mi Young phì cười trước sự khác biệt của hai đứa.Một đứa thì làm gì cũng chỉnh chu,một đứa thì láu táu.Thế mà hai đứa nó chơi thân với nhau mới lạ chứ.

"Yoong ăn từ từ thôi con,cá hồi nãy cô bỏ xương rồi nhưng còn mấy cái xương nhỏ đấy"

"Ba không ăn cơm hả má?"-Bé Hyun nhẹ nhàng hỏi sau khi rót ly nước để kế bên Côn.

"Ba đi họp trên tỉnh,chắc phải tối mới về"-Cô Mi young cũng bắt đầu cầm đũa lên ăn.

Bữa ăn diễn ra êm đềm.

Cho tới khi thằng nhóc sau khi ăn 4 chén bắt đầu thấy ngứa miệng muốn nói.

"Cô ơi,chú có hay đi họp như vầy không cô?"

"Ừm…không,mỗi tháng chú đi một lần.Sao con hỏi ?"

"Con tò mò thôi"-Thằng nhóc nhìn cô cười.Phải nói là lúc nó cười như vầy cô cũng thấy muốn cười theo nó.

Thế nhưng nó lại hỏi một câu khiến cô hơi khựng.

"Cô Mi Young,hồi đó sao cô chú lấy nhau được hay vậy?"

"Hửm…?"-Cô không chắc là mình có nghe đúng câu hỏi không.Nó vừa hỏi cô làm sao hai người cưới nhau được.

"Tại con nghe má con nói hồi đó cô không có thích con trai"-Thằng nhóc ngây thơ phun hết những gì má nó tâm sự với nó ra-"Nếu cô ghét con trai thì sao cô lấy chú được?"

"À…ừm…"-Ngập ngừng,cô Mi Young không biết mình nên trả lời thế nào-"Cô đâu có ghét,má con nói lộn rồi đó…"

"Nhưng sao ba má cưới nhau được vậy?Má chưa bao giờ kể cho con nghe cả"-Bé Hyun cũng đã ăn xong và bắt đầu hứng thú với câu chuyện đang diễn ra.

"Kể tụi con nghe đi cô!!Đi mà!!"-Thằng nhóc Côn nghe bé Hyun cũng tò mò liền mè nheo bắt đầu đòi cho bằng được.

Và nó đã đặt cô Mi Young vào một tình huống hết sức khó xử.Bản thân cô không phải là không muốn kể cho tụi nó nghe chuyện ngày xửa ngày xưa.Cô cũng muốn cho tụi nó biết ba Tae của nó đã dễ thương như thế nào chứ.Nhưng để nói đến sự dễ thương đó thì cô cũng phải nhắc đến chuyện cô không muốn đề cập đến chút nào hết…

"Thì cũng có gì đâu"-Cô nghĩ một lời nói dối vô hại sẽ chẵng mất mát gì-"Hồi đó nhà ba với nhà má cách nhau một khoảng ruộng…ba con ngày nào cũng ra ruộng mần phụ ông ngoại,má gặp,ròi quen nhau,thế thôi…"

"Thế á?"-Hai đứa nhỏ tròn mắt nhìn cô.Nhòm cái vẻ ngây thơ trên mặt tụi nó cô cảm thấy hơi nhột.

"Ừ…ừ…thế thôi"

Cô ráng ậm ừm cho qua chuyện.

Thiệt sự là cô không thể nào kể cho tụi nó nghe sự thật được.

Vì cái sự thật nó đã diễn ra như thế này.

^*^*^*^*^*^*^*

*Lùi lại thêm 9 năm nữa,cái thời cô Mi Young vẫn còn là một thiếu nữ ngây thơ e ấp*

"Mi Young à!!Đem cơm ra ruộng cho tía nè con!!"

Giọng bà Trần lảnh lót vang từ nhà dưới vọng lên nhà trên,bay ra ngoài vườn,nơi Mi Young của chúng ta đang phơi đồ.Cô nhanh chóng phơi nốt chỗ áo còn lại và đi vào nhà.

"Nè,nói tía ăn xong thì cột gàu-mên vô xe đạp luôn,để quên nữa là mai mốt tao gói lá chuối cho ăn đó"-Bà Trần dặn dò-"Mà coi có thằng Tae ở đó kêu nó vào ăn chung nghe chưa.Tía mày ăn không bao giờ nói thằng nhỏ làm nó mần luôn quên ăn luôn hà"

Nghe đến chữ "thằng Tae" Mi Young xinh đẹp bỗng đỏ mặt.Anh Tae…

"Sao tự dưng mặt đỏ ửng thế hả con?Có bị sốt không?"-Bà Trần nhíu mày nhìn con gái mình,tay bà giơ lên trán cô xem có nóng không-"Má đã nói mà,phơi đồ thì lấy cái nón lá đội vào,phơi đầu giữa trời thế không bệnh mới lạ"

"Con không sao…"-Mi Young càng đỏ mặt hơn,cúi cúi đầu,giật cái gàu-mên trong tay mẹ và chạy đi ngay.Để lại bà Trần chớp mắt ngạc nhiên.

"Ố…cái con bé này…"

^*^*^*^*^*^*^*^*^*

Chắc các bạn cũng đoán ra rồi hén.Mi Young có cảm tình với anh Tae.

Anh Tae có tên đầy đủ là Nguyễn Văn Tae,nhà cách nhà cô một khoảng ruộng.Mà cũng không phải nhà anh nữa,đây là nhà chú bác gì đó của anh.Ba má anh mất hết rồi,được họ hàng nhận về làm con nuôi.Anh lớn hơn cô 1 tuổi,tánh tình hiền lành thật thà,lúc nào rảnh rổi hay qua phụ tía cô làm nên tía má cô quý lắm.

Cô cũng…quý anh lắm (có người đỏ mặt),nhưng đó giờ chưa hề nói với anh được hơn ba câu.Chả biết sao mỗi lần nhìn thấy anh là cô không biết phải nói gì hay làm gì cả,miệng lưỡi cứ líu lại,tim thì đập thình thịch.Cũng đã nhiều lần cô cố thu hết can đảm mà cười với anh một cái rồi đó chứ.Thế nhưng khi anh ngượng ngượng cười lại thì cô chẵng dám đứng đó nữa,chạy biến ra sau nhà rồi…len lén nhìn anh tiếp.

Ghét quá…-Cô xụ mặt,vung vẩy cái gàu-mên,đi dưới con đường rợp bóng tre –Phải chi mình bạo dạn như cái Ri,dám chủ động nói chuyện thì tốt biết mấy…("Cái Ri" ở đây là cô Bông Thị Ri,người sau này làm chủ nhiệm bé Hyun)

Còn anh Tae nữa,sao chả bao giờ ảnh tới bắt chuyện với mình…ghét ảnh luôn…

Vung vẫy ra tới bờ ruộng,cô nhìn quanh tìm tía của mình.

Đâu rồi ta…

Cô nhón nhón người ngóng qua hàng cây.

Hay tía không biết nên về nhà rồi…

Ngóng ngóng làm sao cô trợt chân.

"Agh!"

Những tưởng cái thân hình tròn tròn xinh xinh sẽ làm bạn với bùn và lúa,may sao một đôi tay đã giữ cô lại.

"Cô Mi Young!"

Mi Young của chúng ta ban nãy nhắm mắt tránh cú va đập,giờ chớp chớp mở ra,nhìn thẳng,à không,nhìn xuống khuôn mặt thật thà (quê quê) đang đầy vẻ lo lắng.

"Cô không sao chứ?"

Mặt anh Văn Tae.

Cô nhảy cách xa anh ba bước chân.

"Anh…anh Tae!!"-Cô bối rối-"Dạ…dạ em chào anh!!"

"Chào..chào cô…"-Anh cũng có vẻ ngượng ngùng.

Hai người đứng ngó trời,ngó đất,ngó mây,ngó lúa chớ không dám ngó nhau.

"Chú…chú nói chú đi công chuyện…lát chú về…"-Anh Tae lúng túng chỉ vào gàu-mên cơm trong tay cô-"Cô cứ để đây…lát tui đưa chú cho…"

"Dạ,vậy nhờ anh"-Mi Young thẹn thùng đưa cho anh.

Hai bàn tay vô tình chạm vào nhau.

Cô Mi Young lại nhảy lùi lại như điện giật.Anh Tae thì bị chấn động trước cái đụng chạm đó,đứng tê liệt giữa ruộng.Chúng ta phải thông cảm cho anh,đó là tiếp xúc đầu tiên của anh với phái nữ trong cái cuộc đời 19 năm trai tráng.

"Dạ chào anh em về!!"-Với Mi Young nhút nhát của chúng ta thì đây cũng là tiếp xúc đầu tiên với sinh vật có tên "con trai".Cô cũng không chịu nổi cái sự "mới lạ" ấy thành ra cô hát bài quen thuộc "Tim rung là chạy"

May sao,có vẻ như cái tiếp xúc ấy đã vô tình bật một cái công tắc nào đó trong anh Tae.Anh hét.

"KHOAN ĐÃ!!"-Tay anh lại nắm tay cô.

Cô Mi Young sững người và anh cũng sững người.Cô chớp mắt ngó anh ròi ngó xuống bàn tay đang nắm lấy tay mình.Cô đang mơ chăng ?Anh chủ động kéo cô lại.

"Ưm…cô…tôi…"-Anh ú ớ -"Tôi chỉ…tôi…"

"Dạ…?"-Cô nín thở.

"Cô…tôi…"-Anh vẫn ú ớ.

Cô mím môi im lặng.Ảnh nắm tay mình ảnh nắm tay mình ảnh nắm tay mình!!!

"Cô…"

"Dạ…?"

"Cô…ăn ổi với tui hén?"-Anh ngượng ngùng chìa ba trái ổi vừa hái được ra,cảm thấy như mặt mình đã đủ nóng để chiên trứng được rồi.

^*^*^*^*^*^*^^*^*^*

Thế là kể từ đó,hôm nào Mi Young dễ thương cũng ra ruộng…ăn ổi.

Ăn ổi riết thì chuyển thành ăn chè.Chè đậu xanh,chè đậu đen,chè đậu đỏ bánh lọt.Cứ sau khi tan học là cô mua hai bịch giấu vào cặp đợi khi nào đem cơm ra cho tía thì lấy chè ra khích lệ tin thần anh Tae.

Ông bà ta có câu "Bánh ích đi thì bánh quy phải lại",anhh Tae thấy cô có ý,cũng bắt đầu đi hái trộm cóc,mận,xoài chờ cô Mi Young.

Tình yêu của chè ngọt và trái cây chua nảy nở trong thanh bình của đồng ruộng.Hai người thương nhau lắm kia,nhìn dễ thương lắm.Anh thì hay làm mấy trò tếu tếu chọc cô,cô thì thi thoảng lén má chạy đi coi cải lương với anh.Thắm thiết nhưng vẫn chưa dám ôm hay gì cả.Cái đụng chạm thân mật nhất là anh đánh bạo nắm tay cô khi coi tuồng "Lan và Điệp" (kì đó là anh phải ráng vận động bản thân 3 ngày mới có can đảm làm cái chuyện đó đó).Nhưng cũng thôi kệ,tình yêu trong sáng thế bây giờ kím đỏ mắt cũng không có.

Thế rồi thì tiếng lành đồn xa,ba má cô biết.

^*^*^*^*^*^*^*^*^

"Mi Young!!Vô đây má biểu!!"

Cô Mi Young vội bỏ mớ rau đang rửa rồi chạy vào.Vừa bước chân qua cửa,cô đã biết có chuyện không ổn.Đã 10 giờ sáng nhưng tía cô vẫn ở nhà.

"Dạ má kêu con"

"Ngồi xuống đây"-Bà Trần vẻ mặt không vui chỉ xuống cái ghế trước mặt.Cô ngồi xuống,cảm thấy như mình là một phạm nhân đang chờ bị kết án.

"Mi Young…"-Lần này là tía cô lên tiếng.Và ngay giấy phút đó cô biết mình đang gặp rắc rối lớn.Giọng tía cô nghe trầm chứ không vui vẻ sang sảng như mọi ngày.

"Dạ…"

"Mày với thằng Tae thương nhau phải không?"

"Dạ?"

"Tao hỏi mày với thằng Tae thương nhau phải không?"-Vẻ không vui trên mặt ông Trần càng hiện rõ hơn.

"Dạ…"-Mi Young cúi đầu-"Dạ…phải…"

Tía má cô cùng nhau thở dài.

Bà Trần nắm tay cô ôn tồn bảo.

"Con à…má nói con nghe,thằng ấy không hợp với con đâu,bỏ nó đi…"

"Tại sao ạ?"-Cái này là cô phải hỏi.Cô cứ tưởng lý do tía má cô không hài lòng là do cô còn đi học chớ.Không hợp?Nhà Tae cũng nghèo như nhà cô thôi,có gì mà không hợp?-"Không phải tía má cũng thích ảnh sao?"

Ông Trần rót lý trà nói nhẹ nhàng.

"Đúng là tao chịu nó…nhưng con à,nó mồ côi,không cha không mẹ,lại chịu cái cảnh ăn nhờ ở đậu nhà người ta,cưới mày về thì hai đứa sống làm sao"

"Tía à,ảnh nói là năm sau ảnh ra riêng rồi tía,ảnh cũng thật thà chịu khó,chẵng phải hồi đó tía nói là nếu có rể như ảnh thì tốn mấy sào đất tía cũng chịu sao"-Mi Young năn nỉ.Cô đã tìm thấy tình yêu của đời mình và cô sẽ không đánh mất nó đâu.

"Tía nói không là không"-Ông Trần vẫn nghiêm túc -"Mày ở nhà với tía má sung sướng,theo nó sống một mình mày nhắm mày sống nổi không"

"Với lại mày còn trẻ,cưới nó rồi mày hết thích mày bỏ thì tội nó lắm con à"-Bà Trần khuyên nhủ con gái.

"Tía má…con thương ảnh thiệt mà…"-Mi Young bắt đầu khóc.Cô thương Tae thiệt,cô thề là sẽ theo Tae suốt đời.Tía má cô không nhận ra cái sự thật sờ sờ trước mắt nó sao!

"Không nói nhiều"-Ông Trần đứng dậy,cầm cây cuốc chuẩn bị ra ruộng-"Nghĩ tình nó,tao cho mày gặp nó lần cuối nói chuyện.Sau đó tao mà còn thấy mày đi với nó thì tao đánh gãy giò.Nghe chưa?"

"Tía!!"-Mi Young òa khóc.Phải làm sao thì tía cô mới hiểu đây.Mi Young không thể lấy ai khác ngoài Văn Tae cả.Ngay từ lần gặp đầu tiên cô đã biết điều đó.Dù tía má cô có nói gì đi nữa,trái tim của Mi Young đã in dấu khuôn mặt khờ khờ cầm ba trái ổi đó rồi.

^*^*^*^*^*^*^*^*^

Ấy nhưng mà cái thời đó thì chân lý "cha mẹ đặt đâu còn ngồi đó" vẫn còn là mốt,thành ra rốt cuộc Mi Young của chúng ta vẫn phải cắn răng nói lời chia tay với anh Tae.Lúc nghe mấy lời đó cô thấy mắt ảnh đỏ hoe,buồn hiu nhìn mà thắt gan thắt ruột.Cô thì khỏi nói,khóc quá trời khóc.Tới lúc này thì ảnh mới ôm cô lại được.Nhưng lần đầu cũng là lần cuối.Mi Young càng khóc dữ dội hơn.

Chia được khoảng nửa năm,thế rồi Mi Young nghe tin dữ.Ba má cô đã nhận lời gả cô cho một tay nhà buôn nào đó ngoài chợ.

Với cô,đây là giọt nước cuối cùng làm tràn cái ly.Bắt cô chia tay với anh Tae rồi còn gả cô đi mà không hề hỏi đến ý kiến!

Và với cái sự bồng bột tuổi trẻ + ý muốn nổi loạn nhất thời,cô đã làm cái chuyện mà cô không dám kể với dám nhỏ.

^*^*^*^*^*^*^*^*

"Ơ,cô Mi Young…"-Anh Tae ngỡ ngàng khi thấy cô Mi Young đứng chờ mình trên đường về nhà –"Sao cô lại ở đây?" –Bây giờ là 6 giờ chiều,theo lẽ thường thì cô Mi Young phải ở nhà phụ mẹ dọn cơm chứ không có đứng đây chờ anh.

"Anh đi theo em"-Cô chỉ nói nhẹ nhàng rồi bỏ đi.Anh Tae đương nhiên là chạy theo ngay.Anh ngạc nhiên khi cô dẫn anh ra bụi tre sau làng.

"Có chuyện gì vậy cô Mi Young?"-Anh đứng lớ ngớ,cây cuốc trong tay.Hôm nay cô Mi Young lạ quá…

Thế rồi cái chuyện sốc là đây.Cô đè anh xuống,quăng cây cuốc qua một bên.Cô ngồi trên người anh,nhòm thẳng vào cái mặt đang ngu ra vì chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra của anh.

"Anh có thương em không?"

Câu hỏi vang lên,chui vào cái não đang tê liệt của anh.Mất năm phút sao,anh nói được một chữ.

"Hả?"

"Anh có thương em không?"- Giọng cô nghiêm túc đáng sợ.

"Ớ…ơ…tui….tui…"-Anh Tae nói ngọng.Bao nhiêu máu nó dồn lên não anh hết.

"Có không?"-Câu hỏi vẫn được đưa ra.Ánh mắt cô Mi Young bùng cháy một sự kiên quyết làm anh càng hoảng.

"Sao…sao cô hỏi…cô biết mà…"

"Em muốn nghe anh nói!"

"Tui…tui thương cô…"

"Vậy anh có muốn cưới em không?"-Vâng thưa các bạn,"cọc đi tìm trâu",cô Mi Young hiền lành nhút nhát của chúng ta hỏi cưới anh Văn Tae đấy.

"Ớ…"-Người được hỏi đang trên bờ vực ngất xỉu.Anh không chịu được mấy cú sốc liên tục như thế này.

"Trả lời!"

"Có!"

"Thế thì đây là cách duy nhất…"

"Agh!!Cô Mi Young cô làm gì vậy!!!Sao cô cởi áo tui!!"

"Suỵt…đừng nói lớn…"

"Trời ơi!!Cô đang làm gì thế!!Đóng cúc áo vào đi!!!"

"AGH!!Đừng cô Mi Young!!!Đừng!!"

"Anh nói anh thương em mà"

"Nhưng mà chuyện này!!!Bỏ tay tui ra!!AGH!!Tui không dám đâu mph…ứm…."

Lũy tre làng là cái chốn khai sinh ra bao mối lương duyên đẹp như mơ của ấp.

^*^*^*^*^*^*^*

1 tháng sau,cô Mi Young và anh Văn Tae làm đám cưới.8 tháng 10 ngày sau đó,ông bà Trần có cháu bồng.Dù muốn dù không thì ông Trần cũng đã có được chàng rể trong mơ Nguyễn Văn Tae,lời thêm cô cháu ngoại xinh xắn dễ thương Nguyễn Trần Mỹ Hyun.Ai trong xóm cũng ủng hộ cặp đôi này.Ông bà Trần riết rồi cũng thương,cho mớ tiền cất căn nhà nhỏ nhỏ cuối ấp,với điều kiện là ngày nào cũng phải bồng cháu lên cho ông bà nựng.

Cái chuyện nó là như thế đấy.Thử hỏi làm sao cô Mi Young dám kể cho mấy đứa nhỏ nghe.

^*^*^*^*^*^*^

"Ăn xong rồi hén,má dọn đây,hai đứa chuẩn bị đi tắm đi"-Cô thu dọn chén đũa chuẩn bị đi rửa.Hai đứa nhỏ tụt xuống ván chạy vào nhà.Nhưng rồi thằng nhóc Côn Yoong đứng lại mặt đăm chiêu như đang suy nghĩ gì đó.

Cuối cùng nó hỏi.

"Mà cô ơi,làm sao cô chú có bạn Hyun vậy?"

Cô đơ người ngay.

Tối đó thằng nhóc Côn về bô lô ba la với má nó rằng bạn Hyun của nó là do cô sếu đem từ trời xuống cho cô chú Tae làm má nó cười lăn lộn.

Câu chuyện thứ hai – Chuyện tình trường Bông Bụp.

Cái chuyện này xảy ra cỡ cỡ cùng thời với lúc cô Mi Young cưới anh Văn Tae nhưng xảy ra ở một nơi cách đó khá là xa.Thành phố Dưa Leo.

Nhân vật chính của chúng ta là anh chị Đoàn.Hay nói đúng hơn là cậu bé mọt sách Đoàn Thanh Yul và hoa khôi xinh đẹp của khối 12 trường Bông Bụp,Đào Thị Mỹ Ca vì hồi đó cả hai vẫn chưa cưới xin gì cả.

Mà chắc các bạn đang thắc mắc chỗ mọt sách.Mọt sách là từ chỉ những đứa ôm khư khư cuốn sách,đeo kính cận dày như hai cái đít chai,ốm nhom ốm nhách,yếu tới mức gió thổi qua là cảm sốt tùm lum.Chẵng phải lúc đầu đã nói anh Thanh Yul ngời ngời phong độ đó sao?Thế thì tại sao cho anh vào cái định nghĩa quá đối lập trên?

Vì đơn giản là hồi xưa anh không hề phong độ.Cái sự phong độ của anh chỉ được bộc lộ sau khi quen được chị Ca thôi (chị Ca là hoa khôi,chã lẻ bồ chị Ca là mọt sách,đúng không?)

Nói nào ngay,anh Thanh Yul của chúng ta là bạn thanh mai trúc mã với chị,quen nhau từ bé cơ,nhà cũng sát vách.Có thể nói sau ba má chị thì anh Thanh Yul là người hiểu chị rõ nhất.Làm bạn thân từ hồi cấp 1,rồi lên cấp 2,cả hai như hình với bóng nhá.Thế nhưng lên cấp 3 thì có thay đổi một chút,hình trở nên quá xinh đẹp và cái tình bạn trong bóng trở thành một cái gì đó sâu đậm hơn.Cụ thể là yêu.

^**^*^*^*^*^*^*^*

"Ca à,dậy đi con,tới giờ đi học rồi"-Bà Đào cố gắng gọi con gái cưng của mình dậy.Có người làm công chúa,mè nheo đòi ngủ thêm.

"5 phút nữa thôi…5 phút…"-Chị ráng ôm lấy cái mền.

"Trễ rồi kìa ở đó mà 5 phút"-Bà Đào giật phăng cái mền trong tay chị ra-"Dậy đi,để thằng Yul nó chờ"

"Má nói ổng đi đi!Làm gì ngày nào cũng chờ hoài vậy!!"-Chị lò mò kiếm cái mền sơ cua ngủ tiếp.

"Con nhỏ này,ăn với nói.Người ta tốt bụng có lòng chờ con mà con nói như vậy là sao"-Bà Đào giật luôn cái mền sơ cua của chị -"Không dậy là má kêu nó lên đó"

Đương nhiên là cái ý tưởng một đứa con trai,dù thân cách mấy,trông thấy cái hình ảnh mới ngủ dậy của chị không hề được welcome.Thành ra dù muốn dù không (rõ ràng là không),chị Ca cũng phải hậm hực ngồi dậy.

"Má làm đồ ăn sẵn rồi đó,xuống ăn lẹ đi"-Bà Đào nói một cách hài lòng khi thấy chị loạng choạng chộp bộ áo dài rồi đi vào nhà tắm.

"Má gói lại cho con,lát con vừa đi vừa ăn"

^*^*^*^*^^*^*^*^*^*

"Ngày mai còn ló đầu qua là chết với tui"-Chị Mỹ Ca,ngồi yên sau của một chiếc xe đạp lọc cọc,vừa ăn bánh mì vừa nặng nhẹ người đang đạp chở chị.

"Nhưng má hai kêu là Yul phải qua chở Ca đi học mà…Yul không qua má la Yul thì sao"-Người đang đạp,tức anh Thanh Yul,nhẹ nhàng nói với chị.

"Tui không biết,đó là chuyện của ông"-Chị bực bội vặt lại-"Mà con trai gì suốt ngày mở miệng ra là má này má nọ thế hả,tui ghét nhất cái kiểu đó đấy nhá!"

"Yul xin lỗi…"

"Rồi cái kiểu một câu xin lỗi hai câu cũng xin lỗi đó nữa!Ông mạnh dạn lên chút coi!"

"Yul…"-Anh đành im lặng đạp xe tiếp,sợ làm Mỹ Ca của anh giận thêm.Khỏi phải nói là mặt anh buồn hiu nhìn phát tội.

"Sáng ăn uống gì chưa?"-Giọng nói sau lưng anh dịu lại,nghe thoáng có vẻ hối hận(chị cũng biết là chị làm anh buồn mà),nhưng chỉ là thoáng thôi.

"Yul…Yul ăn rồi…"< — Đây là một lời nói xạo.Anh qua đứng chờ chị từ sáng,trong bụng chỉ có lỏng bỏng ly sữa đậu nành má anh ép uống thôi.

Một khúc bánh mì đang gặm dở được chìa ra trước mặt anh.

"Ăn dùm tui,tui ăn không nổi"

"Ráng ăn đi,hôm nay học 5 tiết lận đó"-Anh dịu dàng bảo chị.

"Đã nói ăn thì ăn đi!Sao tui nói mà chả bao giờ ông chịu nghe thế hả!"-Miếng bánh mì được nhét vào miệng anh một cách thô bạo làm anh hơi lạc tay lái.

"Yul xin lỗi…"

"Nữa đó"

"…"-Anh mím môi,cầm lấy khúc bánh mì –"…Vậy Yul ăn nha…"

"Mệt quá đi mất,tui nói ăn thì ông ăn đi"

"Ca có chắc là đã no rồi không?"

"Rồi thưa má"

Thế là anh cắn một miếng lớn,cơn đói trong anh rốt cuộc cũng có cái để dằn xuống.

Ấy nhưng mà ngay lúc đó thì có một âm thanh nghe như cái gì đó sôi vang lên đằng sau lưng làm anh giật mình.Dừng xe lại,anh xoay người chớp mắt nhìn chị.

Âm thanh đó lại vang lên.Chị Ca ôm bụng đỏ mặt.

Anh muốn cười lắm,nhưng ráng kìm lại sợ làm chị ngượng hơn.

"Vậy mà nói no rồi…"

"Im đi"-Chị nói nhanh,mặt vẫn đỏ ửng-"Trễ tiết một rồi đó"

"Thì giờ đành chờ tiết hai rồi vào thôi chứ biết sao"-Anh nhíu mày,nghe tiếng trống trường vang lên từ đằng xa.

Âm thanh đó lại vang lên,anh phải ráng lắm mới nhịn cười được.

"Hay mình đi ăn bánh canh há,Yul thèm quá"-Anh hỏi chị.

"Sao nói no rồi"

"Thì ăn thêm tô bánh canh có sao đâu…đi nha,Yul bao"

"Chứ chẳng lẻ tui trả tiền"-Chị nói trống không-"Tại ông muốn ăn nên tui mới đi đó"

"Ừ ừ."-Anh cười hì hì,đạp xe ra chợ.

"Mốt đói thì cứ giữ mà ăn,khỏi phải lo cho Yul…"

"Vô duyên!!Ai lo cho ông!"

*Bốp"

*^*^^*^*^*^*^*^*^*^*^*

Vâng,chuyện của anh Thanh Yul và chị Mỹ Ca có thể so sánh giống như cái đoạn đối thoại trên,không được đằm thắm nhưng vẫn hết sức dễ thương.Hai anh chị thân nhau và luôn lo lắng cho nhau (dù đôi khi cách thể hiện của chị có hơi ngộ).Anh Thanh Yul tuy là muốn ngỏ lời với chị lắm,song anh nghĩ mọi chuyện như thế này là được rồi.Anh chị vẫn còn học cấp 3,những chuyện xa hơn để từ từ rồi tính.

Cho đến một hôm,lớp có một học sinh mới chuyển vào.

^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*

"Trật tự!!!Im lặng hết coi!!"-Ông thầy bụng bự cầm cây thước gõ ầm ầm xuống bàn,cố gắng níu sự chú ý của đám học sinh đang nhiệt tình ngó lơ ông-"Lớp có trật tự chưa!!"

Câu trả lời là chưa.Chúng nó vẫn nhao nhao với những câu hết sức là học trò.

"Thầy ơi thằng Boom nó kéo tóc em nè!!"

"Thầy!!Con Xi Eo không chịu trả viết cho em!!!"

"Con kia mày nói ai không trả viết cho mày hả!!"

"Yul quăng tập đây tao chép mày!!"

Ông thầy khổ sở bất lực nhìn về phía cuối lớp cầu cứu chị Mỹ Ca.Chị Mỹ Ca đứng lên, nói nhỏ.

"Im hết coi"

Lớp im.Chị ngồi xuống.

"Cám ơn lớp trưởng"-Thầy lấy khăn lau cái trán hói đang đổ mồ hôi –"Các em trật tự,hôm nay lớp ta có một học sinh mới"

Em học sinh mới này bước vào,cả lớp lại nhao nhao lên một lần nữa,nhất là đám con gái.

"Đẹp trai quá bây!!"

"Trời ơi nhìn phong độ quá hà"

"Rồi,của tao rồi nha.Cấm đứa nào đụng vào!!"

"Chào các bạn"-Học sinh mới lên tiếng-"Tôi tên là Nguyễn Văn Cá…"

Đoạn còn lại đã chìm vào tiếng hú hét kinh hoàng của tập thể nữ lớp 12A1 trường Bông Bụp.Đây là phản ứng khá bình thường khi những bạn nữ tạm gọi là có xu hướng bị thu hút mãnh liệt bởi bạn khác giới (dân gian gọi là mê trai) gặp một bạn nam xinh trai và dễ thương.

Đó là phản ứng của những bạn nữ.Còn các bạn nam thì sao?

Hầm hầm chào đón đồng chí mới với thái độ không được welcome cho lắm.

Tuy nhiên chúng ta có hai trường hợp ngoại lệ cho hai bên.Chị Mỹ Ca không hét và anh Thanh Yul không buồn để mắt nhìn.

Thế rồi bằng một cách hết sức vu vơ,chị làm tan nát trái tim anh.

"Yul…"-Chị mơ màng gọi.

"Gì?"-Anh chăm chỉ tỉ mỉ nắn nót từng nét vào tập chị.Chép bài cho chị,đó là thú vui tao nhã của anh.

"Cá đẹp trai há…"-Giọng chị vẫn không thay đổi.

Cạch.

Tiếng cây bút máy chạm đất.Chị có vẻ không để ý lắm.

Nhưng anh thì đã chết đứng,hay nói đúng hơn là chết ngồi.Trong anh,có cái gì đó đã qua đời.

Chị chưa hề một lần nào trong đời,nhấn mạnh chữ chưa hề,khen ai đẹp trai cả.

*^*^*^*^*^*^*^*^*^*

Những ngày sau đó,anh tìm thấy mình lạc vào một thế giới kì lạ,nơi chị Mỹ Ca trở nên dịu dàng hóm hỉnh và hay cười hơn.Đáng lẽ ra thì anh sẽ mừng lắm,có ai mà không muốn người mình thương vui vẻ rạng ngời chứ.Nhưng cái chuyện ở đây là chị không hề cười với anh.

Chị cười với bạn Cá,học sinh mới tài giỏi và đẹp trai kia.

Chúng bạn trong lớp cũng nhận ra sự thay đổi này và hầu hết cực kì thất vọng,vì điều này có nghĩa là cơ hội của tụi nó với một trong hai người hoàn toàn là con số 0 rồi.Đám con gái than vắng thở dài cho cái số không được hồng nhan nhưng vẫn bạc mệnh.Đám con trai thì chắc lưỡi rủ nhau đi nhậu quên sầu.Tụi nó cũng có lôi anh theo nhưng anh từ chối vì không biết uống.

Anh chỉ thẩn thờ đi đi về về như cái bóng lặng lẽ,nhìn chị của anh sánh vai cùng người ta nói cười.(nói nào ngay là anh quá khờ và quá hiền,tâm niệm là chỉ cần chị vui thì thế nào cũng chịu)

Chẵng bao lâu sau thì chị và Cá chính thức quen nhau.Anh càng ngày càng buồn hiu,suốt ngày nằm trong nhà,chị có qua thì anh nói mệt,chị bảo giảng bài dùm thì anh nói để Cá chỉ giúp,ngay cả khi chị lo lắng hỏi anh có chuyện gì buồn phải không anh chỉ im im rồi nói là không có.

Chị lo cho anh,nhưng không biết phải làm gì.

Anh thương chị,nhưng chẵng bao giờ dám hó hé.

Cái vòng nó cứ lẩn quẩn như thế.

Cho đến một hôm…

*^*^*^*^*^*^*^*^*^

"Yul!!Đi mua cho má mấy tép tỏi coi!!"-Tiếng má anh vọng lên lầu,lôi cái xác không hồn từng là bản thân anh dậy.

"Dạ…"-Anh lầm bầm,thẩn thờ cầm tiền,thẩn thờ mang dép,thẩn thờ dắt chiếc xe lọc cọc chạy đi mua.Thẩn thờ như thế cho đến đầu ngỏ,anh tỉnh lại khi thấy một cảnh tượng không hay chút nào cả.

Thằng Cá đang ôm một đứa con gái,không phải Mỹ Ca.Là con bé Xi Eo cùng xóm.

La Thị Xi Eo?

Anh im lặng tấp xe vào bên đường,nheo mắt trước vẻ thân thiện thái quá của Cá.

"Anh ghê quá nha,có bạn gái rồi mà dám ôm em"-Con nhỏ ỏng ẹo.Thằng Cá cười cười.

"Ôi dào,con bé đó thì bạn gái nổi gì,anh phát ngán với cái sự giả nai làm ra vẻ tiểu thư đài cát của nó rồi,cả cái thằng mọt sách Thanh Yul nữa…lẻo đẻo theo con nhỏ,nhìn mà phát mệt"

Anh Yul cảm thấy như có một cái gì đó bùng nổ trong anh.Bàn tay nắm tay cầm xe run run.

"Thế sao anh vẫn quen nó…bỏ nó có phải là nhẹ người không"

"Em à,nó đẹp thế,bỏ thì uổng quá…cứ giữ kề bên,khi nào buồn thì lấy ra đùa một chút cho vui…"-Thằng ấy cười đểu.

Anh bỏ xe,đi lại nắm áo đấm thẳng vào mặt nó.

"AI DA!!"

"Thằng tồi!!"-Anh hét,tiếp tục đấm-"Mỹ Ca thích mày thật lòng!!!Mày dám đối xử với cô ấy như vậy!!Tao giết mày!!"-Lần đầu tiên trong cuộc đời anh,anh có ý nghĩ muốn giết chết một người mãnh liệt như thế này.

Nhưng cái chuyện ở đây là anh vẫn chỉ là một cậu học trò mọt sách yếu xìu mà thôi,thành ra thằng ấy nó phản đòn lại làm anh té ngã.Nó bắt đầu đá vào bụng anh.

"Mày là thứ gì mà dạy đời tao hả!"

Hai cú cực mạnh giáng vào lưng làm anh muốn ngất.

"Mày thích thì tao cho mày đó,thứ đó tao chẵng thiếu…AGH!"

Anh nghe thằng Cá hét lên trong đau đớn.Nó ôm đầu loạng choạng rồi ngã xuống.Một dáng người quen thuộc hiện ra trước mắt anh.

"Ca…"

Chị chọi nốt chiếc guốc còn lại vào đầu thằng ấy rồi cúi xuống đỡ anh dậy,mắt đỏ hoe ứa lệ.Chị muốn nói gì đó,nhưng những cơn nấc nghẹn làm chị không thể thốt nên lời.

"Đừng khóc mà…"-Anh nói nhỏ.

"Đồ ngốc…"-Chị vẫn khóc –"Sao lại đánh nhau thế hả,sức yếu như con sên,đánh lại ai"

Anh đưa tay lau nước mắt chị.

"Tại nó dám xúc phạm Ca của Yul…Yul tức lắm…"-Anh ráng mỉm cười-"Yul xin lỗi…"

Chị ôm anh vào lòng.

Thế rồi mọi thứ quanh anh trở nên tối đen…

^*^*^*^*^*^*^*^*

Mọi chuyện sau đó thì chả có ai biết được,thiên hạ đồn thổi rất nhiều rằng thằng Cá bị chị đánh gãy giò,sau còn bị xã hội đen mần thịt,con nhỏ Xi Eo do quá sợ hãi nên đã chuyển trường,anh thì bị đánh đến hôn mê.

Thiên hạ đồn thì thế,nhưng có một điều chắc chắn là câu lạc bộ boxing với lớp sơ cứu của nhà văn hóa phường có thêm thành viên mới,cửa hàng thuốc tây có hai mối quen.

Và chiều chiều trên con đường rợp lá bàng của trường Bông Bụp,một chiếc xe đạp lọc cọc vẫn chở hai con người đi về.

"Thích thì phải nói,im im thế ai mà biết"

"Yul…Yul xin lỗi…"

"Trời ạ,có thôi cái câu xin lỗi đó đi không hả!Mỗi lần nghe anh nói câu đó là tui phát bực hà!"

"Vậy Ca muốn Yul nói gì?"

"Nói hộ một tiếng thích tui nghe chơi vui tai coi"

"Yul…"

"…"

"…"

"Tui thua anh luôn"

"Yul xin lỗi…

Câu chuyện thứ ba- Chuyện tình bún ốc

Với câu chuyện này thì chúng ta lại trở về với cái ấp Soshi nhỏ bé hiền lành.Nếu ở chuyện của cô Mi Young điểm nhấn là những đồng ruộng bao la,những căn nhà xưa cùng lũy tre làng thân thương thì ở câu chuyện này chúng ta sẽ được về lại chợ làng quê với những thúng những nia trong tiếng rao và tiếng trả giá rộn ràng,một nét văn hóa đậm chất Nam bộ.

"Chị bảy chị bảy,mua dùm em ký chôm chôm chị bảy!!"

"Cô hai à,cá chỗ tui là hồi sáng thằng Tí nó đi bắt ngoài ruộng về đó,cô coi coi,đầu nhỏ xíu,vảy nhỏ mà nhuyễn quá trời luôn nè,mua về chiên ăn là hết sảy!"

"Chị em với nhau không mà…mà thằng tám dạo này sao rồi thím?"

"Bớt mấy ngàn đi,bớt lần sau tui mua tiếp"

Nếu bạn là một trong những đứa con nít sinh ra và lớn lên ở thành phố,tác giả khuyên bạn hãy bằng mọi cách mà đi chợ quê một lần đi.Chợ miền quê không chỉ là nơi mua bán mà còn là nơi để mọi người nói chuyện,mở lòng với nhau,từ chuyện con trâu,mảnh ruộng cho tới chuyện cưới xin trong xóm.Tất cả cứ ồn ã, xôn xao và đậm đà tình làng, nghĩa xóm. Bởi thế, người xưa đã từng ao ước:

"Muốn cho gần chợ mà chơi

Gần sông tắm mát, gần nơi đi về".

Có vẻ như tác giả đã PR cho bộ du lịch miền nam hơi bị nhiều.Cái chuyện chính ở đây là những mối lương duyên làng quê cũng thường là nhờ chợ mà ra.Như hai nhân vật chính của chúng ta chẳng hạn.

Câu chuyện bắt đầu vào một buổi sáng chủ nhật đẹp trời nọ tại chợ Cây Dừa ấp Soshi,giữa những âm thanh thân thương miền quê chân chất,lâu lâu người ta lại nghe tiếng ai đó kêu.

"Gạo!Cho thêm hai tô đi em!"

"Gạo à qua lấy tô về nè con!!"

"Chị Gạo cho em hai bịch không bỏ huyết đi chị Gạo"

Vâng,đó chính là cô Kim Thị Gạo của chúng ta,người con gái đảm đang xinh đẹp nhất ấp.Vì là chủ nhật,thành ra nguyên ngày này cô tranh thủ ra phụ mẹ với quán bún ốc Fiona.Và vẫn như mọi lần khi cô ra,quán đông nghẹt.

"Gạo chạy ra tính tiền cho khách kìa"-Bà Kim tay thoăn thoắt múc nước lèo chỉ đạo –"Mi Young bưng cái này qua quán bà chín đi con"

Cô Gạo thở dài tính tiền cho khách và từ chối thẳng mặt những lời đong đưa của đám con trai đang xếp hàng dài chờ ăn bún nhà cô.Bạn thân của cô,Mi Young chỉ biết mỉm cười chịu thua.Có vẻ như việc chị qua đây giúp bạn không hề giúp được gì vì không hiều sao trai trong xóm ở đâu ra mà nhiều quá trời.

"Gạo ơi,ba má anh bị ghiền bún nhà em rồi,về nhà anh nấu cho ba má anh ăn với"-Đây là một trong những câu khá thường nghe.

"Bún má tui nấu,không phải tui"-Theo như kinh nghiệm cô đúc kết được trong những năm chạy bàn,thẳng thắn không đi lòng vòng là cách duy nhất để đối phó.

"Gạo nè,về làm vợ anh anh đầu tư cho quán em thành quán lớn nhất ấp"-Kiểu cách đại gia?

"Quán tui lớn nhất ấp rồi"-Cô không ưa đại gia.

Nhưng đó chỉ là thứ tép riu thôi,cô không để bụng gì những lời nói bông phèn đó.Tuy nhiên,có duy nhất một người làm cô bận tâm.Không phải bận tâm theo kiểu thương thầm hay để ý gì,bận tâm kiểu "tại sao con người này lại có mặt trên đời vậy" ấy.

"Anh yêu em Gạo ơi"-Đó đó,người đó đó.Cái con người ốm nhách cao nhòng lúc nào cũng cười và không hề có sĩ diện đang đứng trong đám trai làng đó.

"Tâm thần"-Đây cũng như cách chào hỏi của hai người mỗi ngày vậy.Cao Nhòng sẽ nói "Anh yêu em" và cô sẽ trả lời "tâm thần".

Cô không ưa cha nội này.Ngày nào cũng đến 4 lần,ăn thì đòi bỏ thêm cái này cái kia,ăn xong thì lẻo đẻo theo cô tía lia cái miệng.Đời cô ghét nhất những người bị rảnh.

"A Sò hả con!Tới sao không kêu dì một tiếng,đứng chờ nắng bệnh chết!!"-Nhưng má cô thì nghĩ khác.Bằng một cách nào đó,Cao Nhòng đã chui được vào mắt xanh của má cô.Cô thì cô tình nghi là có liên quan đến việc Cao Nhòng ngày nào cũng 4 tô/7 ngày/tuần/trong 4 năm trời.Bún nhà cô 7.000/tô.Tính ra là không hề ít đâu.

"Dạ con sợ làm phiền dì,dì đang bận mà,con đứng chờ được rồi"-Lại cái kiểu cười cười nịnh má cô.Ngứa mắt không chịu được.

"Ý đâu có được.Gạo dẫn anh vào trong này lẹ lên!"

"Má kêu kìa em"-Nụ cười chỉa thẳng vào cô.Cô chỉ muốn cầm cái tô nước lèo cho vào mặt.

Quay đi không nói gì,cô tự hỏi câu mà bản thân đã hỏi trong suốt 4 năm qua – Ông thần này định ám cô tới bao giờ đây ?

^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^

Mà đâu chỉ ám cô ở quán bún không đâu,chả ám cô trên từng cây số.

"Chết rồi Gạo ơi mình quên đem áo mưa rồi"-Mi Young thốt lên khi cả hai chuẩn bị đi về.Bên ngoài cửa lớp,mưa tầm tã.

"Tao cũng không có đem…"-Gạo nhìn thời tiết bên ngoài -"Không lẽ chạy không về,đang mặc áo dài,chạy sao được"

Cả hai đi ra ngoài cửa lớp.

Và thấy chả đứng đó,cười cười,trong tay là một cây dù.

"Em không đem dù đúng không,lấy của anh nè"-Chả đưa cây dù.Cô nheo mắt.

"Tui lấy rồi sao anh về?"

"Anh chờ hết mưa về"

"Anh biết mưa bong bóng kiểu này là nó mưa tới tối không?"

"Biết"

"Nhưng anh vẫn cho tui mượn?"

"Ừa"

"Tâm thần"-Cô nói nhỏ,kéo tay Mi Young đi –"Về mày,tao không muốn nói chuyện với người rảnh"

"Ơ…"-Mi Young ngơ ngác –"Nhưng mưa vầy sao về"

"Thì cứ đi"-Gạo nhíu mày,kéo tay bạn tiếp.

"Vậy thì ba đứa mình cùng về"-Chả đương nhiên là đi theo ngay-"Dù anh lớn,che hết ba người mà"

"Gạo à,đi nhờ ảnh đi,lát tụi mình phải ra phụ dì nữa…"-Mi Young nói nhỏ.Cô thấy anh này cũng tử tế mà sao bạn cô lại kị quá thế không biết.

Nghe Mi Young ỉ ôi năn nỉ phát mệt và bản thân cũng muốn đi về,cô Gạo đành chịu đi chung dù với Cao Nhòng.Khỏi phải nói là Cao Nhòng mừng tới mức nào,suốt đoạn đường cái miệng tía lia đủ thứ chuyện trên đời.Mi Young thì thiệt thà thân thiện không đúng chỗ,thành ra cô chỉ biết câm nín mà nghe hai cái loa phát suốt từ trường về nhà.

Thế rồi ngộ một cái là tối đó chả không qua ăn bún như thường lệ.(không phải cô để ý đâu nhé,má cô nói cô mới biết đó,không phải cô để ý đâu)

Đến gần tối chuẩn bị dọn hàng vào thì có một thím với nét mặt gợi cô nhớ tới một người chạy vào mua bún.

"Cho tui 2 bịch đi chị!"

"A,má thằng Sò,tối rồi mà chưa ăn hả"-Má cô đón khách với vẻ niềm nở chị em.Má thằng Sò?Má Cao Nhòng?

"Tui mua về cho nó đó chứ.Thằng nhỏ nằm sốt ở nhà rồi"

"Ủa bị mắc mưa hả?"

"Ai mà biết,nó về,cây dù cầm trong tay mà chả hiểu sao người ướt như chuột lột"-Thím ấy thở dài-"Mà thiệt,bún nhà chị bỏ cái gì mà nó mê thấy sợ luôn.Chiều tới giờ cháo nó không ăn,sữa nó không uống.Nhất định đòi ăn bún ốc Fiona"

"Cha cái thằng"-Mẹ cô cười lớn rồi nhìn về phía cô –"Chả biết nó mê bún hay mê người nữa à"

Cô đỏ mặt,dọn nhanh hơn.

Cái gì mà mê bún với chả mê người chứ.

^*^*^*^*^*^*^*^

Ngày hôm sau trời lại mưa.

"Ê,ảnh kìa"-Mi Young khều cô chỉ ra ngoài cửa sổ.Cả hai đang lui cui trực nhật sau giờ học.

Cô Gạo nhìn ra,biết tỏng "ảnh" ở đây là ai.Người chứ phải đỉa đâu mà dai như quỷ.

Cao Nhòng thấy cô nhìn bèn vẫy tay hết sức hớn hở.Cô quăng cây chổi đi ngay ra.

"Tan học thì về đi,làm gì đứng ở đây"

"Anh thấy trời mưa,anh sợ em lại không đem dù nên anh chờ"-Cái nụ cười đó bắt đầu làm cô thấy bực.

"Tui có đem,ông đi về đi"

"Nhưng anh lỡ chờ rồi,chờ chút nữa lát về chung cho vui"-Cô tự hỏi làm sao mà ông thần này có thể cười hoài như vậy được,không mỏi miệng à.

"Tâm thần,muốn làm gì thì làm"-Gạo bực dọc bỏ đi vô lớp.Điên khùng hết nói,đứng còn không vững,mặt mày đỏ chét mà cứ anh hùng rơm là sao.

"Mi Young dọn nhanh còn về mày"

Cả hai lại tiếp tục công việc và Cao Nhòng tiếp tục đứng chờ.

Chiều hôm đó má cô Gạo ngạc nhiên khi thấy má Cao Nhòng qua nhà cảm ơn gói lá thuốc xông.Thằng Sò nhà bà nhờ xông mà giờ đã khỏe ra nhiều lắm rồi.

Má cô Gạo chớp mắt.

"Ủa tui có gửi hả?"

"Ừa,hòi trưa con gái chị cầm qua nó nói mà"

Bà Kim càng ngạc nhiên.Có hả ta?

Nhưng rồi bà ngợ ra một cái gì đó.

"Ờ…ờ tui quên…"-Má cô Gạo cười cười-"Ăn bún không,tui múc cho?"

Coi ra nhà bà sắp có rể rồi…

*^^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^

Để tiếp tục câu chuyện,chúng ta lại phải ra chợ tiếp,nhưng lần này không ghé quán bún ốc mà tạt sang đối diện,quán Mộng Hường.

Đố bà con đây là quán gì ?

Ai đó nói quán cà phê hả.Đúng là nghe giống thiệt.

Nhưng không phải.

Là quán bún riêu đó.

Vâng,nói gần nói xa không qua nói thiệt.Đây chính là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của quán Fiona.Nếu quán Fiona nổi tiếng với những tô bún ốc chất lượng và cô bán hàng xinh xinh có duyên,thì quán bún riêu Mộng Hường bắt khách với món bún (tạm cho là) đậm đà và cô chủ quán không biết dùng từ nào để diễn tả,Riêu Mộng Lệ Chun.

Chắc bà con đang tự hỏi đưa cái quán này ra làm chi.Đương nhiên là có chuyện thì mới đưa.

Cái chuyện là như thế này đây.

"Anh Sò!Sang em ăn bún riêu này anh, ăn bún ốc hoài không ngán à"-Tiếng kêu (réo) ngọt như đường hóa học của cô Chun ngày nào cũng vang lên đánh động trái tim của bao nhiêu người bị bệnh tim bẩm sinh trong khu chợ nhỏ.(và gây khó chịu cho một cô chủ hàng bún ốc đảm đang)

"Bún ốc nó ngọt hơn bún riêu em à"-Ngày nào Cao Nhòng cũng trả lời với câu này.

Cái chuyện chính xác ở đây là cô Chun để ý Cao Nhòng lâu rồi,người đâu mà phong độ đẹp trai lại ăn nói có duyên.Chỉ có mỗi tội là kiếp trước hình như không được ăn tô bún ốc nào nên kiếp này ăn bù ngày 4 tô.Cô có níu kéo thế nào thì cũng không được.

Nhưng cô nhất quyết phải chui vào mắt xanh của Cao Nhòng.Nếu mà cô mồi chài được Cao Nhòng,cô chẵng những được tình mà còn được cả tiền nữa.Tưởng tượng ngày 4 tô bún riêu coi.Riêu nhà cô 10.000/tô.Hốt bạc.

**^*^*^*^*^*^*^*^*^*

"Thôi anh về nha Gạo"-Cao Nhòng cười tươi rói với cô Gạo.

"Về dùm cái,ăn dầm nằm dề từ chiều rồi"-Gạo mỉa mai,dúi vào tay Cao Nhòng chục cam-"Má tui đưa nè,ăn đi cho nó lại sức…cái tướng như con cò ma"

Cao Nhòng sững sờ trước câu nói cuối cùng của cô.Hình như trong suốt 4 năm ăn bún và đeo đuổi,chưa một lần nào cô nói với anh một câu ngọt ngào như thế.Cô còn mắng yêu anh nữa.Anh đang nằm mơ chăng?

"Ôi Gạo ơi,cuối cùng em cũng đã lo lắng cho anh rồi sao!!4 năm nay anh chờ mãi ngày này.Em có biết từng tô bún anh ăn là từng chút hi vọng anh nuôi dưỡng trong lòng,mong em sẽ để ý tới anh không!!Gạo ơi,anh yêu em lắm"-Cao Nhòng nhào tới ôm Gạo.

Cô tránh qua,gạc chân làm Cao Nhòng mất đà ôm cây cột.

"Chưa hết bệnh hả,nói sảng tùm lum"-Cô đỏ mặt liếc Cao Nhòng -"Về đi cha,để má qua kiếm nữa giờ"

"Trời ơi còn gọi má anh bằng má nữa!!!"-Có người phát điên trong sung sướng-"Má ơi!!Con kiếm được dâu cho má rồi nè!!!"

Gạo cầm chổi chà quét Cao Nhòng ra rồi đóng cửa cái rầm.

"Đi đi!!Ông mà còn đứng đó tui kêu ba tui ra đó!"

"Tía ơi!!Con rể xin ra mắt tía!!!"

"Đồ điên!"

Cao Nhòng cười lớn rồi đủng đỉnh đi về.

Nhưng bước chưa được ba bước,anh đã bị cái giọng ngọt như đường hóa học kéo lại.

"Anh Sò…"

Cô Riêu,với một dáng ngồi chéo chân quyến rũ (?) trước tiệm,nhìn anh với một ánh mắt âu yếm dịu dàng (?) lấp ló trong màn đêm (cô mà mọc nanh nữa là giống lắm).Cao Nhòng bỗng có cảm giác như mình là một con sò nhỏ đang đứng trước nguy cơ bị lột vỏ ăn sống.

"Gì em?"-Anh hỏi,vẫn cười lịch sự.Anh là con người lịch thiệp mà.

"Dạ…"-Cô Riêu nhẹ nhàng bắt đầu -"Định nhờ anh coi hộ cái bóng đèn…tự dưng nó chập chờn quá…"-Cô đứng lên,vẻ chờ đợi.

"Ờ…"-Cao Nhòng đủng đỉnh đi vào.Cái cảm giác gai gai xương sống này là sao nhỉ?

Anh vào,đưa tay săm soi cái bóng đèn.Cái dáng cao ráo phong độ vươn lên cao,khuôn mặt chăm chú nghiêm nghị.Cô Riêu lên thiên đường.

"Anh…"-Cô ôm eo anh.

"Ơ,cô Riêu?"-Anh ngỡ ngàng.

"Không bỏ ra thì đừng nói sao số mình xui nhá"-Cô Gạo đứng trước cửa mặt hầm hầm.

*Hồi nãy*

"Đồ điên!!"-Gạo hét,mặt mày đỏ bừng.Cha nội đó đúng là không biết xấu hổ mà.Giữa làng giữa xóm mà hét lên như thế.

Cô cầm cây chổi quét nốt phần quán còn lại rồi chuẩn bị đi vào.Thế nhưng khi đi qua cái bàn hồi nảy cha kia ngồi,cô nhận ra là chả bỏ quên mấy cuốn tập.Người bị rảnh,xách tập ra quán ngồi học.

Nhanh chóng gom đống tập,cô định chạy theo đưa cho chả.

Chỉ là định thôi nhé.

Vì có thứ làm cô bỏ cái ý định đó.

Cửa mở ra,cô đã thấy đối thủ cạnh tranh của cô lại giở trò.

"Anh Sò…"-Nhìn thấy ớn chưa kìa.Cha kia hay quá,gặp cô chắc cô tưởng ma rồi chạy mất rồi chứ.

"Gì em?"-Gạo khịt mũi mỉa mai.Gì với chẳng em…

"Dạ… Định nhờ anh coi hộ cái bóng đèn…tự dưng nó chập chờn quá…"-Nếu cái dáng đó không phải là dáng dụ trai thì cô cũng chẳng biết gọi nó là cái gì nữa.

"Ờ…"-Cá cắn câu rồi.Cô bực bội.

Chả lửng thửng đi vào,coi coi cái bóng đèn.

Riêu Mộng Lệ Chun ôm chả.

Cô Gạo đi thẳng qua bên ấy ngay.

"Không bỏ ra thì đừng nói sao số mình xui nhá"

^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^

"A,Gạo!!"-Cao Nhòng xô cô Riêu ra rồi chạy qua phía cô Gạo ngay –"Đừng có hiểu lầm nha,cổ kêu anh sửa bóng đèn rồi tự dưng ôm anh hà…"-Anh phân trần.

"Tui biết,tránh ra cho tui nói chuyện coi"-Gạo liếc Riêu –"Bán bún riêu thì lo bán đi,giở trò có ngày chúng nó đốt quán không còn mà bán đấy"

"Vậy bún ốc lo chuyện bún ốc đi chứ"-Riêu cũng không vừa-"Lo thiên hạ thì ốc cũng chẳng còn mà bán đâu…nhãi ranh"

"Nè,chị đừng có ỷ là người lớn rồi muốn nói gì thì nói nha.Cái gì cũng vừa vừa phải phải thôi đó"-Gạo bắt đầu nổi nóng.

"Thế cô em muốn gì?"-Riêu khoanh tay cười khẩy-"Tự dưng xông vào quán chị làm phiền rồi bảo chị cư xử phải phép là sao?Có ai đời người ta mắng vào mặt mình mà mình mời người ta ăn bánh uống trà không em?"

"Chị đừng có giả nai.Chuyện chị làm chị tự biết"

"Ngộ nhờ,thế chuyện chị làm nó đốt tóc cô em sao cô em phản ứng ghê thế?"-Có ai thấy là mặt Riêu rất dày không?

"Tui không có rảnh hơi cãi nhau với mấy người như chị"-Gạo nổi sùng,nói nhỏ rồi nắm tay Cao Nhòng lôi đi -"Cái kiểu đó hèn chi chưa có chồng là phải"

"Này con ranh kia,mày vừa nói gì đấy!"

"Đồ ế chồng!!"

Gạo bực bội lôi Cao Nhòng,người nãy giờ chưa nói tiếng nào đi ra đến ngoài ngõ.Cô liếc anh.

"Đã biết cái tiếng chị ta không tốt đẹp gì rồi sao ông còn chui vào đó!"

"Thì lỡ cần giúp thiệt thì sao,chuyện nhỏ xíu mà từ chối thì kì lắm…"-Cao Nhòng gãi đầu cười hì hì.

"Hết nói nổi"

Gạo quay lưng bỏ đi,để lại Cao Nhòng đứng nhìn theo.

Anh cười cười.

Có thương nên mới có ghen.

Có ghen thành ra là có thương.

"Gạo ơi!"-Cao Nhòng la lớn.

"Gì!"-Tiếng cô Gạo vọng lại từ xa.

"Anh yêu em!!"

"Tâm thần!!"

^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^

Ngày hôm sau Mi Young và bà Kim ngạc nhiên khi thấy cô Gạo tự động đứng chờ rồi lôi Cao Nhòng vào ăn bún (tránh nanh vuốt của một chủ hàng bún riêu nào đó),lại còn ưu đãi đích thân pha cho Cao Nhòng ly nước chanh trước sự ngỡ ngàng của thiên hạ.

^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^

Kể từ đó,Cao Nhòng Lê Văn Sò được ăn bún miễn phí nhà cô Gạo.Anh còn được bà Kim ưu đãi tặng cho anh cô con gái đảm đang của bà nữa cơ.Khỏi phải nói là anh vui đến mức nào.

Cô Gạo thì không có phấn khởi với chương trình khuyến mãi của má cô lắm.Cái ý tưởng dán keo 502 cuộc đời mình vào cái con người còm nhom khùng khùng này không thiệt sự làm cô thấy vui.

Nhưng riết rồi thì đâu cũng vào đó,9 năm ròng rã ăn bún,có người sắt đá nhất cũng phải thấy mủi lòng.Cô Gạo về nhà chồng trong tiếng khóc than ai oán của đám trai làng.Hai vợ chồng cô sống hạnh phúc với đồng lương giáo viên của thầy thể dục Lê Văn Sò và thu nhập từ cửa hàng tạp hóa của cô.

^*^*^*^*^*^*^*^*

Bởi mới nói,chợ cũng là cái nơi sinh lương duyên.

Ngay cả hai con người tưởng như không thể đi chung với nhau rốt cuộc cũng nên vợ nên chồng.

Ai đang ở tuổi băm hoặc ngán cảnh cô đơn thì ngay ngày mai hãy bắt đầu đi chợ đi.

Biết đâu bạn sẽ tìm được mối duyên của chính mình thì sao

Bí thư và Cá Biệt

Quay trở lại với cái vấn đề đang tồn đọng.

"Hyun chỉ xem Côn là bạn,Hyun xin lỗi"

Thằng Côn nhìn chằm chằm vào tờ giấy như muốn tờ giấy tự biến thành ba chữ nó mong muốn đọc.Nhưng dù nó có nhìn thế nào thì cái dòng đó vẫn cứ tái tê như vậy thôi.

Nó quay qua.Bí thư Mỹ Hyun vẫn lạnh lùng nhìn lên bảng.

Nó im lặng cất tờ giấy vào túi áo.

Sau tiết một,không ai thấy cá biệt Đoàn Côn Yoong ở trường nữa.

^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*

Chiều hôm đó,tại ngôi nhà bự nhất cái ấp.

"Côn,ra ăn cơm nè con"- Anh Thanh Yul ló đầu vào phòng của cậu quý tử.Anh kêu nãy giờ mà nó không xuống–"Con ngủ hả?"

Thằng bé nằm chèo queo trên giường,không động đậy,không ừ hử khi nghe anh gọi,quanh nó là cả một bầu không khí mang tên "tự kỷ".Thấy lo lo,anh đi lại lay nó dậy.

"Sao vậy con?Bệnh hả?"-Anh sờ trán nó.Bình thường,không nóng sốt –"Con có thấy mệt ở đâu không?"

Nó tự dưng vùng dậy,gạt tay anh ra làm anh mém té.Phải nói là anh nuôi nó tốt quá,khỏe gấp mấy lần anh rồi.

"Ba nói xạo!"-Nó tránh qua phía bên kia,không nhìn mặt ba nó.Anh chưng hửng.Anh đã nói xạo cái gì ?

"Con nói sao?"

"Ba nói Mỹ Hyun không ghét tui!Ba nói xạo!!"-Thằng Côn quay qua liếc anh la lớn.Anh Yul giật mình khi thấy mắt nó đỏ chét.Con anh…khóc ?

Anh ngỡ ngàng.Lần cuối cùng anh thấy thằng bé khóc là khi nó 8 tuổi,cái hồi mà nhà cô Mi Young dọn đi ấy.Kể từ sau đó,dù nó thế nào,có bị thương hay gì nó cũng không rớt một hột nước mắt.Ngay cả khi bị gãy tay mà nó còn chả thèm khóc nữa mà.Sao hôm nay lại…

"Nói ba nghe,có chuyện gì?"-Anh ngồi xuống kế bên nó,từ tốn hỏi chuyện.Tới mức mà thằng nhỏ phải như thế này thì chắc nghiêm trọng rồi đây…

"Mỹ Hyun ghét tui…"-Nó lầm bầm.

Nó bắt đầu kể cho anh nghe chuyện nó đã cố thu hết can đảm để mà tỏ tình như thế nào,chuyện nó bị từ chối ra sao,đau nhất là con bé kia hoàn toàn lạnh lùng không thèm nhìn đến nó.Thằng nhỏ kể mà nhìn thấy thương.

Anh Yul thở dài.

Con anh hình như vướng phải cái nợ với con bé đó rồi.Hai lần khóc dữ nhất đều do nó mà ra…

"Lúc nào Mỹ Hyun cũng bỏ tui hết á"-Thằng nhỏ nói nhỏ xíu.Anh Yul lại xoa đầu an ủi nó.

"Con à…con bé nó có bỏ con bao giờ…hồi đó là chuyện chẳng đặng chẳng đừng thôi…"

"Nhưng Mỹ Hyun có thèm gặp tui đâu,mấy lần tui đi lên đó mà Mỹ Hyun không thèm nói một câu nào hết á.Mỹ Hyun chê tui thằng côn đồ,học dốt,không có xứng cho Mỹ Hyun quan tâm"-Thằng nhỏ quẹt nước mắt tức giận.

"Nó nói với con như vậy hả?"

"Mấy đứa trong lớp đứa nào cũng nói vậy"

Anh Yul đánh nhẹ lên đầu nó.

"Thằng khờ này,nếu người ta nói ba con giết người cướp của con có tin không?"

Thấy nó im lặng,anh tiếp tục.

"Trừ phi chính tai con nghe nó nói,tin mấy cái đứa nhảm nhí đó làm gì.Mỹ Hyun là đứa biết suy nghĩ,nó không bao giờ nói thế đâu"

"Con bi quan như vầy thì làm sao chiếm cảm tình của nó đây.Đàn ông con trai phải mạnh dạn lên.Thua keo này ta bày keo khác"-Vỗ vai nó,anh cố truyền nhiệt huyết cho con.Hồi đó anh đã không sáng sủa trong chuyện này.Nhất định anh không thể để nó đi vào con đường giống anh được.

Thằng Côn vẫn xìu xìu ểnh ểnh.

"Ba nói với con chuyện này như hai người lớn với nhau"-Anh bắt nó tập trung vào anh –"Nếu như con đã thích ai,con phải đeo đuổi người đó tới cùng"-Nhấn mạnh quan điểm của mình,anh chộp vai thằng nhóc –"Làm nó cảm động.Con gái đứa nào cũng thế,chỉ cần làm nó cảm động thì chắc chắn nó sẽ thích lại con thôi" –Bằng một giọng hùng hồn,anh tiếp lửa cho nó –"Đừng nề hà hay ngại ngùng gì hết.Phải tấn công dồn dập và có kế hoạch..Khi thành công,con sẽ thấy công sức mình bỏ ra là rất xứng đáng!"

Thằng Côn nhìn anh,chớp mắt.

Anh nhìn lại nó,ánh mắt đầy nhiệt huyết.

Nó đẩy anh ra.

"Ba đi ra ngoài đi"

"Ớ?"

Anh Thanh Yul chưng hửng.Đang moment cha con mà?

"Tui nói ba đi ra ngoài đi.Tui muốn ở một mình"

Thằng nhóc lại nằm cuộn mình quay lưng lại.

Anh đứng lớ ngớ.Gì kỳ vậy ? Anh đã nói gì không phải à?

"Ơ…"

"Vậy…vậy ba đem cơm lên cho con nha…lát có đói thì con ăn…"

"Sao cũng được.Đi dùm tui đi"

Anh Yul thở dài,đành mở cửa đi ra.

Con người bên kia cánh cửa chộp lấy anh ngay.

"Nó làm sao vậy?"-Chị Mỹ Ca hỏi,giọng lo lắng –"Nói cái gì mà lâu thế hả,sốt ruột gần chết!"

"Suỵt…nói nhỏ thôi…"-Anh kéo chị đi xuống nhà –"Không có chuyện gì đâu,tuổi mới lớn thôi mà…"

"Có chắc không?Hồi sáng nó về mặt hầm hầm làm em sợ gần chết"

"Chắc mà…không có gì hết á…"

Anh Yul mong là vậy.

*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^

Sáng sớm tinh mơ,khi mặt trời vẫn còn lấp ló sau bụi tre,một cô bé dễ thương trong tà áo dài trắng ôm chiếc cặp đen ra khỏi nhà.

"Thưa ba má con đi học"-Bí thư Mỹ Hyun lễ phép chào phụ huynh và khoan thai bước đi trên con đường làng đất đỏ quen thuộc.Nắng chiếu qua kẽ lá,cảnh vật tươi sáng xinh đẹp.

Mọi thứ sẽ thật hoàn hảo nếu không có một chi tiết khác với bình thường.

Chi tiết đó là Đoàn Côn Yoong.

Cô bé giật mình khi thấy Đoàn Côn Yoong đứng lù lù cách nhà cô không xa.

Côn?

Đúng là nó,cái tướng ốm nhom đứng đó,gặm ổ bánh mì không thể sai chỗ nào được.Mỹ Hyun thở dài khi thấy cái tác phong quần áo xộc xệch nhăn òm,tóc tai không thèm chải có phần nghiêm trọng hơn mọi ngày.Lại gần thêm miếng nữa cô bé nhận ra mắt nó thâm quầng.

Nhớ chuyện hôm qua,cái vẻ sốc không nói nên lời của nó khi bị từ chối,một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng bí thư của chúng ta,một cảm giác quen thuộc.Hồi xưa khi thằng Côn bị thương hay buồn chuyện gì là cái cảm giác này lại xuất hiện.Nếu nói cho chính xác ra thì cô bé…thấy thương nó hết sức.

Nhưng rồi cô tự nhắc nhở mình là nó đâu phải thằng nhóc Côn đó nữa đâu,bây giờ nó dám đi đánh người lận.Mím môi quyết làm ngơ,cô bé đi thẳng một nước không nhìn gì tới nó.

Nó thấy cô bé đi qua ngay lập tức đi theo.

Bí thư bước một bước là nó bước một bước.

Bí thư đi nhanh hơn là nó cũng tăng tốc đi theo.

Thấy nó cứ lẻo đẻo theo mà không nói một câu nào,bí thư đi phía trước,hỏi giọng lạnh tanh.

"Sao Côn đi theo Hyun?"

"Thì trường hướng này mà"-Nó đi sau trả lời.

"Nhà Côn ấp dưới,tự nhiên lên đây chi?"

"Tui chờ Hyun đi học"

"Chờ làm gì,Hyun đã nói Hyun chỉ coi Côn là bạn thôi"-Mỹ Hyun cứng rắn nói.Chỉ có nói thẳng may ra nó mới chịu nghe.Cái tính cứng đầu của nó dù thế nào cũng chả thay đổi được.

"Nhưng tui thích Hyun"-Thằng Côn nhớ lời ba nó dạy hồi hôm qua- Thích thì phải theo đuổi tới cùng.-"Tui sẽ theo đuổi Hyun"

Con nhỏ đi trước đỏ mặt không nói nữa,cố đi nhanh hơn.Thằng nhóc đi sau cũng đỏ mặt,tiếp tục lẻo đẻo bước theo.

Vâng,bước một trong cái kế hoạch tấn công "dồn dập và có kế hoạch" mà thằng Côn nằm nghĩ cả đêm qua – Đi theo đối tượng bất cứ nơi đâu.

*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^

Vào lớp học,bí thư ngoan ngoãn ngồi chép bài.

Một tờ giấy lại được chuyền qua trước mặt cô bé.

"Côn thích Hyun"

Bí thư lại cảm thấy mặt mình nóng lên.Cô bé liếc qua nhìn thằng Côn.

Thằng nhóc này đang ngó cô bé hết sức nghiêm túc.

"Hyun đã nói Hyun chỉ xem Côn là bạn thôi"

Một tờ giấy được chuyền lại.Nội dung vẫn phủ phàng như hôm qua.

Song lần này bí thư lại nhận được một tờ giấy khác.

"Tui sẽ nói cho tới khi nào Hyun thích tui thì thôi"

Bước hai – Chứng minh rằng mình hết sức nghiêm túc trong chuyện tình cảm này.

^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^

Quán cô Gạo một chiều nắng vàng.

"Hyun…"

"Dạ?"

"Con ra nói nó đi về dùm cô,nó ngồi lù lù đó ai dám vô mua đồ "-Cô Gạo nhíu mày nói nhỏ,chỉa cây quạt trong tay về phía một thằng đang ngồi kế bên quán coi mấy đứa nhóc chơi bắn bi.Hễ có trai tráng nào đi qua mà nhìn cô bé chạy việc xinh đẹp hơn 3 giây là nó cầm đá chọi.

"Con nói rồi mới chịu ra đó ngồi đó cô,không là đứng ngay trước tiệm mình rồi…"-Bí thư Mỹ Hyun của chúng ta thở dài.Kể từ cái buổi thằng Côn thốt ra câu "Tui sẽ theo đuổi Hyun" là nó cứ đi theo cô bé hoài.Cô bé chẳng biết phải nên bực bội hay tội nghiệp nó nữa.Ai lại đi bày tỏ kiểu này chứ…

"Cái thằng…tự nhiên lại ra ám là sao…"-Cô Gạo chép miệng.Mấy lần trước là nó tới xin đồ ăn không cho nên làm thế.Còn lần này là tự dưng khi không nó tới ám.

"Cô Gạo,hàng về rồi nè,ra đem vô đi!!!!!"-Một ai đó gọi lớn từ chiếc xe tải đậu trước cửa.

"Ra liền!!!"-Cô Gạo nói lại –"Hyun ra coi lấy hàng vô kìa con…"

"Dạ"-Bí thư ngoan ngoãn nghe lời ngay.

Cô bé bước ra,xem xét hàng hóa.Hàng kỳ này hơi nhiều,mấy thùng sữa,bánh rồi tùm lum các thứ khác.Cô bé mím môi.Mọi hôm ít ít nên một mình cô làm được.Nhưng nhiều thế này thì…

"Bưng cái nào để tui phụ cho"

Còn màn nào cổ điển và thuyết phục hơn anh hùng cứu mỹ nhân,hay trong trường hợp này là giúp mỹ nhân.Thằng Côn nó đã đứng kế bên sẵn sàng làm bốc vác không công cho quán cô Gạo.

"Cám ơn Côn,Hyun làm được mà…"-Đương nhiên là bí thư của chúng ta phải từ chối rồi.Lý do thứ nhất là cô bé đang làm lơ nó,nhận lời giúp đỡ của nó thì không phải là tự mâu thuẫn với bản thân à.Lý do thứ hai là tự dưng thấy kì kì sao ấy,nhớ hồi xưa cô bé không bê được cái gì là đều nhờ nó…

"Tui ghét nhất là khi Hyun khách sáo với tui đó…"-Thằng nhỏ giật tờ giấy danh sách hàng ra khỏi tay Mỹ Hyun.Nó coi rồi nó làm luôn,để cô bé đứng ấp úng và cô Gạo ngồi trong võng nhướng mắt tự hỏi chuyện gì đang xảy ra.

Coi như bước thứ ba đi hén – chứng tỏ bản thân hoàn toàn chân thành và biết quan tâm.

^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*

Những chuyện tương tự như thế tiếp diễn trong vòng mấy tuần sau.Ngày nào thằng cá biệt cũng đứng chờ bí thư đi học,cuối giờ thì nó chờ con nhỏ đi về.Ngày nào cũng chuyền giấy "Côn thích Hyun".Ngày nào cũng im im lẽo đẽo đi theo rồi làm mấy chuyện người ta để ý (dạy cho mấy cái "đuôi" theo bí thư một bài học,nổi hứng mua cả đống khoai lang đem vào lớp cho bí thư,…).Bí thư của chúng ta là con người tình cảm,với lại sẳn đã là "bạn từ thời thơ ấu" với nó,hiển nhiên là cũng thấy lung lay lắm cơ.Cái cách bày tỏ tình cảm của nó làm cô bé vừa xấu hổ vừa thấy tội tội và cảm động.

Mới đây nhất thôi nó đã ghi điểm hết sức tích cực trong mắt cô bé.

Giờ chơi hôm qua,như mọi lần cả nhóm thằng Sú,con Lúa,con Tồ và Mỹ Hyun ra ngoài sân ngồi (thằng cá biệt làng xàng gần đó).Cái chuyện là sau khi đánh trống vào học và cả bọn chạy vào,bí thư mới nhận ra là bỏ quên cuốn tập ngoài sân.Cô bé chạy ra kiếm.Và giật mình nhận ra chểnh chệ trên cuốn tập là một con tắc kè bự xự nhìn hết sức gian xảo.

Cô bé ngập ngừng.Là một đứa con gái,hiển nhiên là không ai thích những sinh vật xấu xí như vậy cả.Nhưng nó ngồi đó thì tập đâu mà học đây.Cô bé ráng làm mọi cách để đuổi nó đi mà không phải bước đến quá gần (xin nhắc lại là không ai thích những sinh vật như thế cả).

Con tắc kè giương mắt nhìn cô bé ý như muốn nói "đừng có mơ"

Giữa lúc nguy khốn này ai xuất hiện ? Đoán đúng rồi đó,là thằng Côn Yoong.

Nó lửng thửng đi lại gọi.

"Trống vô học rồi sao còn đứng đây"

Mỹ Hyun quay lại nhìn nó vẻ mừng rỡ.Ít nhất thì cô bé cũng có thể nhờ nó đuổi con tắc kè đi.Nhưng cái vẻ mừng rỡ đó tan biến nhanh như khi nó đến.Cô bé nhớ ra một chuyện.Căn cứ vào vẻ mặt thằng Côn thì nó cũng đã nhận ra một chuyện.Mặt nó tái mét,hoàn toàn không một cảm xúc.

Bí thư nhớ ra là nó không sợ trời,không sợ đất,chỉ sợ bò sát và lưỡng cư.

Ngày xưa nó mà thấy mấy con này là dù có đang chơi nó cũng hét toáng lên rồi chạy vào nhà,càng tránh xa những con đó càng tốt.

"…Hyun…không dám lại gần…"-Cô bé lùi lại kế bên nó ấp úng.

"…er…"-Nó nhìn con tắc kè như thôi miên,mặt cắt không còn hột máu.

Hai đứa đứng ngó con tắc kè,không biết phải làm gì.

Thế rồi đột nhiên thằng nhóc như bừng tỉnh,nó chớp mắt,hít một hơi thở sâu rồi bước lại gần con tắc kè trước cái nhìn ngỡ ngàng của bí thư.

"Côn?!"

"Tui lấy tập cho Hyun"-Câu tuyên bố hùng hồn được đưa ra.

Thằng nhỏ (mặt trắng như tờ giấy)đi lại,nắm một mép tập và hất con tắc kè ra.Con này rớt ngay lên tay nó (con bé Hyun mím môi giật mình).Nó bình tĩnh cầm con này quăng vào bụi cây rồi lấy cuốn tập đi lại đưa cho con nhỏ.

"Tập nè…"-Giọng nó nhỏ xíu và nghèn nghẹn.Mặt nó giờ chuyển qua tông xanh luôn,có vẻ như sẽ xỉu bất cứ lúc nào.Con nhỏ nhìn nó lo lắng.

"Côn có sao không?"

"Không"-Giọng nó vẫn nghẹn.

Thế rồi nó ngồi sụp xuống,thở dốc,run lẩy bẩy.Đừng nghĩ nó yếu đuối nhá,bạn thử tưởng tượng đến thứ mà bạn sợ nhất,rồi tưởng tượng là phải lại gần nó,động vào nó đi là bạn sẽ hiểu cái cảm giác của thằng nhóc ngay.

Mỹ Hyun nhìn Côn,trong lòng bỗng thấy có lỗi hết sức.Và cảm động nữa chứ.Cô bé biết là nó hoàn toàn cạch mấy con này.Nhưng vì cô bé nó đã đối mặt với nổi sợ đó.Không thể nào không cảm động được.

"Nhìn Hyun nè…"-Cô bé quỳ xuống,nắm lấy tay cá biệt –"Nó đi rồi,không sao đâu…"

Thằng bé vẫn hơi run run (và xanh xanh) ngẩng lên nhìn vào đôi mắt trong veo đó.Ngày xưa cũng y chang thế này,nó mà sợ cái gì là Mỹ Hyun sẽ bảo nó nhìn vào mắt cô bé và trấn an nó. Khoảng cách mười năm trong giây phút ấy bỗng biến mất.Nó nhìn vào đó,nhận ra là màu nâu ngây thơ ấy đã trở nên dịu dàng và trưởng thành hơn.Bình tĩnh lại một chút,nó chú ý đến bàn tay Mỹ Hyun đang nắm tay nó.Không ai nói ra nhưng hai đứa lần đầu tiên thật sự nhận ra mình đã nhớ đứa kia như thế nào.

"Hyun…"-Côn Yoong nói nhỏ.Tự dưng trong lòng nó có cảm giác rất lạ trỗi lên,bắt nó phải nói.Nói cái gì cũng được,miễn là phải nói ra,giống như là nếu nó không mở miệng bây giờ thì coi như mai mốt không còn cơ hội nào nói nữa vậy –"Côn…"

Mỹ Hyun im lặng chờ đợi.Có lẽ cái việc cô bé đang làm không phù hợp với cái ý định làm lơ cho lắm.Nhưng cô bé chắc chắn rằng mình sẽ rất giận bản thân nếu bỏ đi lúc này.

Đấy,và rồi giống y chang như trong mấy phim Hàn Quốc hay chiếu trên đài,khi cái sự hồi hộp ấy lên đến cao trào,thằng Côn chuẩn bị bật ra mấy lời quan trọng cho con bé Hyun nghe thì hai đứa đương nhiên là bị phá.Nhân vật phá tan nát khoảnh khắc lãng mạn này không ai khác ngoài bạn Tồ.

"Hai đứa bây định cúp tiết hả?"-Hoàn toàn không hay biết cái sự tan nát mà mình vừa gây ra,bạn Tồ than phiền với Mỹ Hyun –"Đi vô lớp học kìa mày,không có mày tụi con trai nó đình công không muốn học"

"Ờ,vô liền"-Quẳng tay thằng Côn ra,bí thư của chúng ta mím môi cầm tập đi thẳng vào lớp,không ngó ngàng gì tới thằng nhóc nữa,để thằng này ngồi chưng hửng.

Bạn Tồ vẫn không hiểu tình hình (dù nó rõ như ban ngày) chớp mắt nhìn bạn rồi nhìn thằng cháu cưng đang thẩn thờ.

"Nó sao vậy mậy?"-Bạn nhíu mày hỏi cháu.

"Tại dì hết đó!"-Thằng Côn bừng tỉnh khỏi cơn hụt hẫng quát dì Tồ của nó –"Bộ dì canh tui dì phá sao ra đúng lúc quá vậy!"

"Ố cái thằng!"-Tồ khi không bị quát ngon ơ cũng nổi sùng –"Tại cái lớp nó nhao nhao biểu tình,cô kêu dì đi kiếm nó chứ dì rảnh mà chạy vòng vòng chơi à!"

"Tui méc ngoại dì cúp học hôm qua cho dì coi"-Thằng nhóc hậm hực bỏ đi vào lớp.

"Cái gì?!"-Tồ nhanh chóng chạy theo –"Mày mà méc là dì khai vụ mày rủ dì đi xì lốp xe cha Sò á!"

Sân trường lại trở nên vắng lặng.Con tắc kè trên cây nhìn chằm chằm xuống khoảng sân nơi mới vài phút trước có hai đứa đang yêu chuẩn bị tỏ tình,hơi tiếc cho cái cơ hội khó khăn lắm nó mới tạo ra được.

^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^

"Má ơi"

"Sao?"

"Ngày xưa khi má biết má thương ba má đã làm gì?"

"…sao con hỏi?"

"Con tò mò thôi…"

"Hồi đó…má…đánh tiếng cho ba con biết để ba con qua thưa chuyện với ông bà ngoại…" ß xạo ớn

"Ra vậy…"

"Má ơi"

"Gì?"

"Nếu con nói con đang yêu má sẽ nghĩ sao?"

"Má?!Sao má khóc?!"

"Con của má lớn nhanh quá…híc híc…mới đây mà đã 17,bắt đầu nói chuyện yêu đương…vài năm nữa là đi lấy chồng rồi…về làm dâu nhà người ta,bỏ ba…bỏ…má…" <- cải lương

"Má à,con hỏi giỡn thôi mà…"

Bí thư Mỹ Hyun ôm cô Mi Young lại,cảm thấy hơi chạnh lòng và có lỗi.Không phải tại cô bé muốn đâu,tại thằng Côn nó cứ cứng đầu chui vào trái tim cô bé chứ bộ.

*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^

Rồi thì qua khoảng một hai tuần nữa.Sau cái chuyện ở ngoài sân hôm nọ thì bí thư và cá biệt lại chơi trò im lặng.Hai đứa trong lớp vẫn một đứa nhìn bảng một đứa ngò ra ngoài sân.Tuy nhiên là đã có một sự thay đổi rất lớn diễn ra mà chỉ có người trong cuộc mới biết.Nếu lúc trước cái sự im lặng là như băng hay tường gạch giữa hai đứa thì bây giờ nó đã chuyển qua một tông nhẹ nhàng và ấm áp hơn.Nói nghe sến sến chút thì là chỉ cần biết sự có mặt của người đó là đủ,lời nói không cần thiết ấy.Rồi còn vụ lẻo đẻo đi theo từ nhà tới trường rồi từ trường về nhà nữa,lúc trước thì đứa đi trước im im,đứa đi sau ngậm căm cái họng nhưng giờ thì có thêm màn nói chuyện vu vơ.Đại loại như buổi sáng thì con nhỏ đi trước hỏi "ăn sáng chưa" để thằng nhóc đi sau "ăn rồi";buổi chiều thì thằng đi sau "Hyun uống nước mía không tui bao" để con nhỏ đi trước lí nhí "cám ơn Côn,Hyun không uống đâu".

Nói chung là mọi thứ đều như chỉ về một câu Kiều "tình trong như đã mặt ngoài còn e".Hai đứa nó nhây thấy phát mệt.

Nhưng may mà cái kiểu cà kê dê ngỗng đó sắp thay đổi.

Một lần nữa nhờ anh Thanh Yul.

^*^*^*^*^*^*^*^*^*^

Một buổi chiều hoàng hôn đẹp trời tại ấp văn hóa Soshi,anh Đoàn Thanh Yul xách giỏ ra chợ mua bữa tối.Nay anh không nấu vì hồi trưa mắc dọn lại nguyên cái nhà giờ mệt phờ rồi.

"Mua cái gì ta…"-Anh lẩm nhẩm tính toán -"Ca dạo này nói ngán thịt…mua bánh canh cua…nhưng Côn nó không thích…chắc mua cho nó bún riêu quá…"

Ấy,anh vừa đi vừa lẩm nhẩm chuyện chợ búa,mặc cho thành phần trăng tròn trong xóm nhìn theo với ánh mắt ngưỡng mộ "ước gì bồ mình được như chú ấy".

Thế nhưng rồi anh dừng lại,trốn vội sau một sạp hàng.

Trước mắt anh là một chuyện cha sanh mẹ đẻ tới giờ chưa gặp.

Thằng Côn con anh đang bưng mấy cái thùng to tướng vào cho quán cô Gạo.

Nói cách khác,nó đang phụ giúp người ta.

Anh Yul sững sờ.

Thế rồi anh thấy con bé con cô Mi Young.Con bé này đang đứng đếm mấy cái thùng còn lại.Thằng con anh bưng đồ nhưng vẫn lén nhòm con bé.Con bé mà nhìn qua là nó lảng đi.

Thằng khờ này…-Anh thầm nghĩ.Sao mà chán con anh quá,giống ba cái gì không giống lại đi giống cái này là sao.

"Xong rồi đó" – Anh nghe nó nói sau khi bưng hết đồ.Hình như trong 18 năm trời làm ba nó chưa có lần nào anh nghe nó nói với cái giọng…hiền đến như vậy cả.

Con bé con cô Mi Young cười cười,đưa cho nó hộp sữa nhỏ.

"Cám ơn nha.Trả công cho nè"

Thằng con anh cũng cười cười.

Hai đứa nhìn nhau.Ánh mắt cái kiểu như giữa chợ chỉ có hai đứa nó.

Thế rồi tự dưng Lê Văn Sò núp ở đâu nhảy ra làm kỳ đà,kéo con bé đi vào,miệng tía lia nói chuyện,để thằng con anh đứng chưng hửng.

Anh Yul thở dài khi thấy nó nhìn theo con bé một hồi rồi lửng thửng đi về.

Anh lại phải ra tay cứu giúp tình duyên cho nó thôi.

^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*

"Con trai…"

"Cái gì?"

Anh Yul ló đầu vào phòng thằng nhóc.Thằng này đang nằm dài đọc truyện tranh.Nghe nó "cái gì" làm anh hơi chạnh lòng,một tiếng "dạ" cũng được mà.

"Ra đây ba nói cái này…"

"Nói gì nói luôn đi,tui đang đọc truyện"-Nó không thèm nhìn anh một cái.

"Hồi chiều…"-Anh ngập ngừng.Vụ này phải nói nhẹ nhàng tế nhị,chuyện nhạy cảm –"Hồi chiều ba thấy con ở quán cô Gạo…"

Thằng nhóc khựng ngay.Nó từ từ nhìn anh với ánh mắt đầy tình cảm như muốn nói "xì cho ai nghe là tui quậy banh nhà".Nhưng nó cũng chịu quăng cuốn truyện và đi theo anh ra ngoài hàng hiên.

"Ngồi xuống uống với ba một chén"-Anh chỉ chỗ đối diện.Hai cha con ngồi,ở giữa là chai rượu và vài món nhắm lặt vặt.Anh rót ra một ly rồi đưa cho nó.

Thằng nhóc chỉ nhìn anh chằm chằm,chờ coi ba nó đang làm trò gì.

"Ba…"-Anh Yul dợm nói.

"Tui chỉ vô tình ở đó thôi.Tại Mỹ Hyun kêu tui tui mới phụ chứ tui không muốn ở đó chút nào hết"-Thằng Côn nói nhanh.Nó không muốn ba nó nghĩ là nó "yếu đuối".Nó không muốn ba nó biết vụ này.

Anh Yul mỉm cười.

"Thì ba có nói gì đâu…"-Anh cũng nhấp một ngụm –"Thấy con biết phụ giúp xóm giềng nên ba thấy vui,vậy thôi"

"Vậy kêu tui ra đây chi?"-Thằng nhóc nhíu mày.

"Lâu lâu cha con mình cũng phải nhậu với nhau chứ con.Người lớn rồi mà"

Thằng nhóc im im cầm ly rượu nhìn ra ngoài sân.Gió thổi mát mát,hai cha con im lặng nhấp rượu.

"Hồi đó…xém nữa là ba mất má con rồi"-Anh Yul trầm tư nhớ lại cái quá khứ tuổi học trò ngày xưa.Anh cười trước cái mảnh kí ức anh buồn hiu nhìn chị nhà đi với người ta.Sao mà lúc đó anh ngốc quá…

Thằng Côn không nói gì,dù có hơi bất ngờ.Ba nó ít khi nói mấy chuyện này lắm.

"Ba thương má lâu lắm,cũng phải mấy năm trước khi ba ngỏ lời…"

"Ba cứ nghĩ là mọi chuyện sẽ suông sẻ thôi,cần chi phải nói sớm"-Anh Yul tiếp tục với giọng nhẹ nhàng-"Nhưng suýt nữa là ba mất má vào tay người khác vì cái suy nghĩ đó…"

"Côn"

"Gì?"

"Nói với nó đi con,ba chắc là nó sẽ chấp nhận tình cảm của con ngay thôi"

"Ngày nào tui cũng nói đó…"

"Không,nói với nó đàng hoàng,mạnh dạn"-Anh mỉm cười với con –"Con hiểu ý ba mà,đúng không"

Thằng Côn lại im.

Anh Yul cũng không nói gì nữa.

Công việc của anh đã xong,giờ là tới phiên nó.

^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*

Bí thư Mỹ Hyun của chúng ta lo lắng nhìn qua chỗ bên cạnh.Thằng Côn hôm nay nghỉ học.

Mà nếu là cúp tiết bình thường thì cô bé cũng chả có lo làm gì.Thế nhưng hôm nay khác.

Sáng này nó không chờ cô bé đi học như mọi ngày.Đến lớp thì tới giờ vẫn không thấy tăm hơi nó đâu.Hỏi Tồ thì con nhỏ chỉ ngúng nguẩy bảo không biết (tình nghĩa dì cháu đế thêm một câu "hơi đâu mày lo cho nó")

Bí thư đương nhiên là thấy lo rồi- Không biết có chuyện gì…

^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*

Trống tan trường vang lên trong tiếng thở phào nhẹ nhỏm của đám học sinh.Chả có ai thích học hành cả.

Nhưng bí thư thì không hề thấy nhẹ nhỏm chút nào hết.Vậy là nguyên ngày hôm nay thằng Côn biệt tăm.

Sao tự dưng không đi học vậy nè…-Cô bé mím môi thu dọn tập sách,cái cảm giác bồn chồn càng tăng trong lòng.Thường thì thằng Côn nếu có trốn nó cũng đánh tiếng cho cô bé trước chứ đâu có như hôm nay –Hay là lại đi đánh nhau với ai…Cái hình ảnh hôm rồi nó bị đánh chảy máu đầu vẫn còn làm cô bé sợ.

Bí thư của chúng ta xách cặp ra về với sự lo lắng vẫn canh cánh trong lòng.

Thế nhưng rồi bất ngờ bắt đầu từ đây đây.

Cô bé vừa bước ra khỏi cổng trường thì một đứa nhóc chạy lại đưa cho tờ giấy.

"Ô?"-Mỹ Hyun chớp mắt hơi ngạc nhiên -"Gì vậy cưng?"

"Chị đọc xong rồi đi ra ngã ba nha"-Thằng nhóc cười tươi rồi chạy biến đi trước khi bí thư kịp hỏi gì.

Cô bé mở tờ giấy đọc.

Một dòng chữ xiu vẹo lên đồi xuống dốc hiện ra.

Chữ thằng Côn.

Côn thích Hyun nhất khi Hyun cười.Côn thích nhìn Hyun cười lắm.Hyun cười rất đẹp.Ngay từ hồi còn nhỏ Côn đã thích nụ cười của Hyun rồi.

Bí thư Mỹ Hyun tròn mắt ngỡ ngàng trước nội dung trong tờ giấy.

Gì đây?

Cô bé đỏ mặt ngẩng lên nhìn quanh mong tìm được cái dáng ốm nhom của thằng cá biệt.

Tự nhiên viết cái này…

"Chị đọc xong rồi đi ra ngã ba nha"-Nhớ lời thằng nhóc hồi nãy nói,bí thư của chúng ta ngay lập tức đi ra ngã ba gần trường.Cô bé tự hỏi thằng Côn lại đang bày trò gì nữa và lạy trời đất là nó đừng có làm chuyện người ta để ý.Nhớ có cái lần mà nửa đêm đang học bài tự dưng bí thư nghe ngoài sân sột soạt có người.Tưởng ăn trộm cô bé định chạy đi gọi ba má thế nhưng hóa ra đó là thằng Côn,tay xách nguyên bịch khoai lang chiên nóng hổi leo rào vào đưa.Cái lý do nó rảnh như vậy là vì hồi chiều đi về cô bé nói bâng quơ với con Lúa là muốn ăn khoai chiên quá.Thiệt tình lúc đó Mỹ Hyun của chúng ta muốn khóc luôn á,phân nửa là thấy cảm động,phân nửa là chịu thua cái sự khùng của nó.Hên là hôm đó nó leo ban đêm không ai thấy.Chứ bây giờ giữa ban ngày,nó mà làm gì quá để tới tai má bí thư là coi như hai đứa chết.

Tới ngã ba,một đứa nhỏ khác chạy lại đưa cho tờ thấy nữa.

"Xong rồi chị ra chổ cây đa há"-Rồi nó lại chạy biến đi.

Tờ giấy có nội dung như sau.

Côn thích nhất là được nghe giọng nói của Hyun.Những lúc Côn buồn,chỉ cần nghe giọng nói của Hyun là Côn hết buồn liền.Nhưng mà Hyun đừng làm ngơ Côn nữa,cái gì Côn cũng chịu được nhưng cái này Côn không chịu được đâu.

Sao lại…-Mỹ Hyun đỏ mặt tiếp.Thằng này nó biết cách làm trái tim cô bé rung rinh ghê.Ngố ngố vậy chứ mà đi vào lòng người hơn lời lẽ trau chuốt nhiều.

Đi ra chỗ cây đa.

Côn thích nhất những lúc được ngồi kế Hyun trong lớp.Lúc đó Hyun không có tránh Côn.Lúc đó Côn được ngồi gần Hyun lâu nhất.

Đi ra đầu ấp.

Côn thích nhất khi được phụ Hyun ở quán bà Gạo.Hyun không biết Côn vui tới mức nào đâu.Côn muốn Hyun dựa vào Côn,giống như hồi đó ấy.Hyun đừng khách sáo với Côn,Côn muốn giúp đỡ Hyun mà.

Ra tới con đường đất đỏ.

Côn thích nhất là khi Hyun nhìn Côn.Côn biết Hyun không muốn Côn thấy.Nhưng những lúc đó Côn vui lắm,vì Hyun vẫn quan tâm đến Côn.

Ra tới ngoài ruộng.

Côn thích nhất là khi Hyun gọi tên Côn.Cả trái đất này Côn chỉ thích mình Hyun gọi tên Côn thôi.

Ra tới giữa cánh đồng.

"Côn thích Hyun lắm.Côn thích mọi thứ về Hyun"

Bí thư Mỹ Hyun của chúng ta mắt đỏ hoe ngỡ ngàng nhìn.Thằng Côn nó đứng đó,giữa cái khoảng ruộng bị đốt thành hình trái tim cười tươi rói.

"Côn thích Hyun,nếu Hyun không chịu thì Côn vẫn cứ thích.Mai mốt Hyun đi lấy chồng thì Côn vẫn thích mỗi mình Hyun"

Nó cười,tay ôm trái dưa hấu.Phải,người ta tỏ tình người ta tặng hoa,nó tặng dưa hấu.Trên trái dưa hấu có vẽ hình trái tim.

Thế rồi nó ra hiệu.Mấy đứa con nít hồi nãy nấp ở đâu tự dưng nhảy ra,tay cầm hai chùm bong bóng bự.Tụi nó thả bong bóng bay,kéo theo là một tấm vải lớn.

Bóng bay lên cao,tấm vải mở ra hẳn.Một dòng chữ vẫn xiu vẹo to tướng viết trên đó.

CÔN YOONG THÍCH MỸ HYUN NHẤT TRÊN ĐỜI.

Bí thư câm nín,nói không nên lời luôn.

*Plashback ngày xưa*

"Mai mốt Hyun lớn,nếu ai tỏ tình với Hyun mà tặng Hyun dưa hấu là Hyun thương người đó liền"-Cô bé Mỹ Hyun 6 tuổi nói khi đang ăn cà rem.

"Thiệt hả"-Thằng nhóc Côn Yoong 7 tuổi ngồi kế bên.

"Ừ,với lại viết được lên trời là thích Hyun nữa,viết bằng mây á,chữ phải thiệt lớn"

"Sao làm được"

"Vậy Hyun mới thương"

*End plashback*

"Côn không biết viết chữ lên trời"-Thằng Côn nhìn cô bé nói xin lỗi vì nó không làm được như cô bé muốn –"Tấm vải bự hơn bà Sáu không có bán,bong bóng ông Chín Côn mua hết cũng được có nhiêu đó.Côn chỉ làm được như vậy thôi"

Nghe nó nói vậy có người bật khóc.

Bí thư của chúng ta nước mắt thi nhau rơi.Cô bé không biết phải nói gì hay làm gì luôn.Thằng Côn này nó…ngốc quá,làm người khác phải thương nó luôn rồi.

"Hyun…"

"Tự nhiên làm gì kì quá hà"-Mỹ Hyun đi tới bên nó,giọng run run.

"Tại Côn thích Hyun mà"-Thằng nhóc cười đưa cô bé trái dưa hấu.

"Hôm nay trốn học để làm cái này đó hả"

"Ừa"

"Ngốc"-Bí thư liếc nó,mắc đỏ hoe ướt nhẹp-"Đã nói làm gì cũng không được trốn học mà"

"Nếu Hyun thích Côn Côn sẽ không trốn học nữa đâu"-Thằng nhóc vẫn cười cười.

Thế rồi hai đứa nhìn vào mắt nhau.Lại là cái ánh nhìn chỉ có hai đứa tồn tại trên cõi đời này ấy.Thằng Côn mặt mày hiện rõ hai chữ "hi vọng".Nó đã làm hết sức rồi.Ba nó kêu nó tỏ tình đàng hoàng thì nó làm đàng hoàng rồi đó.Đầu óc nó chỉ nghĩ ra được như vậy thôi.

Cả phút trôi qua không đứa nào ừ hử với nhau tiếng nào.

Hay nhiêu đây chưa đủ? –Thấy con nhỏ không nói gì thằng nhóc chột dạ.Tim nó bắt đầu đánh lô tô,trong bụng bắt đầu thấy lạnh.

Bí thư vẫn nhìn nó.

Nhìn.

Nhìn.

Nhìn.

….

Thế rồi.

Chóc – Một cái kiss chớp nhoáng lên má thằng nhóc làm thằng này đứng tê liệt luôn.

"Đoàn Côn Yoong là đồ ngốc!"

Kiss thêm cái nữa má bên kia.

Bí thư mặt đỏ chét ôm trái dưa chạy đi về.

Thằng cá biệt đứng ngơ ngơ.

….

Rồi nó cười,cái nụ cười hạnh phúc con nít của thằng Côn mười năm về trước.

Vậy là Mỹ Hyun thích nó rồi !!!

Nó hí hửng nhảy loi choi,cũng chạy biến về nhà.

Từ nay tôi đã có người,có em đi đứng bên đời líu lo.

Từ nay tôi đã có tình,có em yêu dấu lẫy lừng nói thưa.

*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*

Chiều đó thằng Hồng Sú mò ra ruộng thả diều chơi.Nó đơ.

"MÁ ƠI ĐỨA NÀO ĐỐT RUỘNG NHÀ MÌNH RỒI!!!!!!"

Có thằng điên nào đốt nguyên mảng ruộng nhà nó thành hình trái tim.

"MÁ ĐI BÁO CÔNG AN ĐI MÁ!!!!NÓ ĐỐT TRỤI LUÔN NÈ!!!!!"

*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^

Ngày hôm sau vào lớp nguyên cái lớp 11A tròn con mắt nhìn bí thư cười đùa với thằng Côn,rạng rỡ còn hơn hoa hướng dương.Thằng kia thì miệng tía lia,cũng cười cũng giỡn,khác hẳn với cái vẻ gầm gừ quạu quọ mọi ngày.

Chỉ đến khi thằng đó đứng lên trân trọng thông báo rằng bí thư là của nó rồi,mong các bạn khác đừng làm phiền bí thư nữa ("Đứa nào sớ rớ tao oánh ba má nhận không ra") thì nguyên cái tập thể nam nó mới bắt đầu khóc thảm thiết.Tiếng lành đồn xa,chỉ đến tiết thứ hai là nguyên trường hay tin.Nguyên ngày đó các bạn nam đưa tang cho cái cuộc tình đơn phương của mình.Không khí cả trường nó thê lương một cách kì lạ.(thầy Lê Văn Sò thẩn thờ bỏ ăn cả hôm đó làm cô Gạo sợ gần chết,tưởng bị bệnh gì)

Thằng Côn nó còn muốn thông báo cho nguyên cái ấp cơ,nhưng vì bí thư yêu cầu là tạm thời đừng để mấy người lớn biết nên nó đành im (nó cũng không quên cảnh cáo nguyên trường là im với nó,không thì "Tao đốt nhà")

Thôi kệ –Nó nghĩ –Vầy được rồi,mốt đám cưới báo luôn cũng được.

Vậy đó,rốt cuộc thì cái giai đoạn nhây nhưa của hai đứa nhỏ cũng kết thúc một cách tốt đẹp.Bắt đầu cho một chuyện tình học trò đẹp như mơ mà cũng không kém phần sóng gió giống Romeo và Juliet của làng quê Soshi.

"Côn thích Hyun lắm"

"Hyun cũng thích Côn mà"

"Thích nhiều hơn dưa hấu không?"

"Thích nhiều hơn dưa hấu"

"Thích nhiều hơn khoai lang không?"

"Thích nhiều hơn khoai lang"

"Thích tới mức nào?"

"Thích hơn tất cả dưa hấu với khoai lang trên đời này cộng lại luôn"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #snsd