19;

Cái gì cũng tại Quý, cái gì cũng đổ lỗi cho Quý, đến việc người ta không pick tướng thuận tay thuận lane cũng tại Quý. 

Anh chán nản nhìn màn hình hiện lên những dòng bình luận toxic, chẳng hiểu tại sao tất cả mọi thứ lại cứ đổ lên đầu mình thế này. Có người bênh, có kẻ chửi, có kẻ chỉ biết hùa theo và rốt cuộc thì cho dù Quý có mạnh mẽ đến mấy cũng không thể nào cứ thế đứng vững trước những lời độc địa đó. 

Anh tạm biệt fan của mình, chất giọng buồn hiếm thấy của chàng top laner khiến cho fan của anh cũng chẳng mấy yên tâm nhưng cũng chỉ biết buông vài lời an ủi rồi chào tạm biệt. Sự trượt dài phong độ khiến cả đội bị chỉ trích, đến Lai Bâng cũng bị nói ra nói vào kia mà. 

Quý tự nhủ rằng sẽ ổn thôi, bản thân chỉ việc cố gắng hết sức và rồi kết quả sẽ đến với mình. Thế nhưng anh lại không kìm được mà trùng lòng. Lòng tin vững chắc vào bản thân cũng đôi phần bị lung lay, đôi khi anh tự hỏi bản thân có thật sự là gánh nặng của cả đội không? 

"Em có nghĩ Quý là một cục tạ không?"

Quý nằm gối đầu lên đùi em, để mặc người đi đường giữa nghịch ngợm những lọn tóc xoăn của mình. Cá nhìn anh hồi lâu, chẳng giấu nổi sự ngạc nhiên trong đáy mắt bởi lẽ người yêu của em trước giờ trong mọi hoàn cảnh đều rất tự tin vào bản thân mình thế mà nay anh lại hỏi em một câu mà anh ghét nhất. 

"Quý chưa bao giờ là gánh nặng cả"

Em thì thầm, khẽ cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán người em yêu, trao cho anh ánh mắt trìu mến để mặc Quý bắt lấy tay mà hôn lên lòng bàn tay em. Đáp lại ánh mắt của em, Quý cũng miễn cưỡng gật đầu. Nhưng dường như được bao bọc trong sự dịu dàng của người anh yêu khiến anh trở nên yếu lòng hơn thì phải.

Cá không mấy ngạc nhiên khi đôi mắt trong veo của người yêu em bắt đầu có dấu hiệu đỏ lên và rồi nước cứ ầng ậc trong khoé mắt bởi lẽ Quý hay làm nũng, hay thích dỗi em lắm tại muốn gây chú ý đến em ấy mà. Nhưng đây là lần đầu tiên em thấy anh kìm nén mình thế này. Anh ngồi dậy, cố gắng giấu đi đôi mắt chứa đầy những uất nghẹn, tìm tới đôi môi em mà thưởng thức vị ngọt ngào của tình yêu.

Có lẽ bây giờ thứ duy nhất có thể giữ anh mạnh mẽ chỉ còn lại em. Và cũng là em, người có thể xuyên thủng lớp giáp dày mà anh khoác lên.

Em tách khỏi bờ môi anh mặc kệ người yêu em cứ cố chấp không chịu buông. Em dùng hai tay của mình, nắm lấy vai anh khẽ đẩy đến một khoảng cách không xa cũng chẳng quá gần, đủ để hai đôi mắt chạm nhau đều in rõ hình bóng đối phương trong đó.

"Quý, nhìn em này"

"..."

Anh đã từng gom tất thảy những dịu dàng của thế gian bao bọc em trong những ngày khốn cùng em vùng vẫy trong cơn tuyệt vọng mang tên tình yêu đơn phương. Giờ đến lượt em gói anh trong những ấm áp vụn vặt em góp nhặt từ anh bấy lâu.

"Quý biết vì sao em yêu Quý không?"

Trước câu hỏi của em, Quý hơi bối rối. Anh suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu thắc mắc. Em phì cười, nhẹ đặt một nụ hôn lên má anh đáp lại bằng câu trả lời tương tự.

"Em cũng không biết"

Trong thoáng chốc, em thấy nụ cười của Quý khẽ nở trên khuôn miệng và điều đó khiến em vô cùng hài lòng. Em nghĩ là anh hiểu câu trả lời của em có nghĩa là gì chứ không đơn thuần chỉ là một suy nghĩ mông lung về tình yêu của cả hai.

"Và em chắc chắn biết Quý cũng không hiểu sao lại yêu em"

"Sao em lại nghĩ thế?"

Anh bật cười, thật sự Quý cũng chẳng nghĩ ra lý do gì hợp lí để giải thích cho điều này thôi. Em nói đúng, Quý chẳng biết tại sao Quý yêu em và Quý muốn biết rằng tại sao em dám chắc điều này.

"Bởi vì nếu yêu ai đó vì một lý do gì đó không phải là quá ngu ngốc sao? Ý em là, nếu như sau này lý do đó không còn tồn tại thì chẳng phải là chúng ta chẳng còn yêu nhau nữa sao? Huống hồ, con người ta cảm mến nhau vì những điểm mạnh của đối phương và nếu như chỉ yêu vì những thứ đó không phải sẽ khiến con người ta vỡ mộng khi đã quen thuộc từng thói hư tật xấu của nhau sao?"

Em thản nhiên nói, đôi mắt ánh lên sự thích thú khi giải thích cho anh bồ của mình về thứ tình yêu mà em đã học được trong suốt khoảng thời gian bên anh. Còn Quý chỉ chống cằm lắng nghe người yêu mình đang nói về thứ mà em đã từng một mực thề thốt sẽ không bao giờ dám chạm vào một lần nữa.

"Ý em là... Ai mà chẳng có điểm yếu phải không? Nếu anh yêu em vì một lý do nào đó giống như sự dịu dàng hay dễ thương thì đáng lẽ ra anh đã rời đi từ lâu rồi"

"Vì em đầy rẫy những khuyết điểm?"

"Cả anh, em và tất cả đều đầy những lỗ hổng Quý ạ"

Quý cười hì hì ôm lấy em người yêu. Biết thừa rằng Cá đây đang muốn an ủi anh đây mà nhưng em nói dài dòng quá Quý không có hiểu hết. Nhưng mà em đâu cần phải tốn nhiều công sức đến vậy, em chính là niềm hạnh phúc và cũng là niềm an ủi lớn nhất của Quý. Chỉ cần em ở bên anh, anh cảm thấy rằng bất cứ thứ gì ngáng đường mình như một con muỗi bay vo ve trước mặt vậy.

"Cá hôm nay cũng triết lý ghê ha"

Anh nói đùa để rồi nhận được cái bĩu môi của em.

"Thì chả"

"Hì hì Cá này không phải cá diêu hồng nữa rồi, phải gọi là cá heo"

"Gì vậy Quý? Trong đầu Quý chỉ biết có mỗi mấy con cá thôi hả?"

Em ra vẻ giận dỗi, liếc mắt nhìn anh bồ. Em chỉ lấy tên Cá thôi mà chẳng hiểu vì sao anh cứ thích gọi em là cá này cá kia suốt.

"Tại vì cá dễ thương mà"

"Hong thích dễ thương tẹo nào"

"Vậy thì xinh, xinh được chưa? Không có dễ thương"

"Khác gì chứ?"

Em lầm bầm không hài lòng tuy thế vân quay người ôm lại anh, vùi mặt lên hõm cổ người đi đường tà thần, không tự chủ mà hít một hơi sâu.

"Em yêu Quý vì Quý chính là Quý chứ không phải ai khác. Em yêu Quý và em yêu tất cả mọi thứ của Quý... Nhưng!"

"Hửm?"

Quý hôn nhẹ lên hõm cổ em, đôi tai vẫn nghe từng câu từng chữ em nói bỗng chợt khựng lại vì chữ "nhưng" tới bất ngờ.

"Em yêu cả những khuyết điểm của Quý tuy vậy em cũng không thể dung túng cho chúng. Em không muốn Quý phải trở nên hoàn hảo, em muốn cùng Quý trở nên hoàn thiện hơn mỗi ngày"

Em nhìn anh, đôi mắt trong veo từ trước tới nay chỉ in độc một bóng hình em trân quý. Anh là một viên ngọc thô, rèn rũa từng ngày sẽ càng trở nên đẹp đẽ và toả sáng, hơn bất cứ ai và chắc chắn em sẽ cùng anh, ở bên anh khi ngày đó tới.

"Vì chúng ta đều có khuyết điểm nên hãy cùng cố gắng, anh nhé?"

Anh ôm chặt người thương trong lòng tựa như ôm cả nguồn sống. Ở bên em, tất thảy mọi mỏi mệt, buồn rầu đều biến tan. Em sẽ luôn biết cách vỗ về anh tuy không phải lúc nào cũng nhẹ nhàng an ủi nhưng chắc chắn luôn khiến anh cảm thấy bản thân được trút lại tất cả những bực dọc lại sau đầu.

Cả hai sẽ lại ôm lấy nhau, thì thầm vài mẩu chuyện nhỏ, hôn lên từng bộ phận yêu thích của đối phương và rồi chúc ngủ ngon bằng một câu.

"Anh yêu em"

"Em yêu anh"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top