Ngoại Truyện: Khóm hoa hồng trong vườn nữ bá tước
Người ta nói rằng ở đô thành Rosenil có một nữ bá tước nổi tiếng vì sắc đẹp của nàng,rằng cho dù đến lúc chết nàng vẫn không hề có chút phai mòn nào trên khuôn mặt quý phái ngoài màu tóc bạc.Đồng thời,theo những lời đồn đại,nữ bá tước không hề nằm dưới ngôi mộ trong chính nghĩa trang dang giá của gia tộc mà ghật sự đã an nghỉ dưới khu vườn hoa hồng của nàng,tất nhiên là vườn hoa hồng ấy đã bị niêm phong từ lâu nên cũng chẳng thể đào nơi yên nghỉ ấy lên để xác thực tin đồn,mà nếu được thì chắc cũng chẳng ai làm.Tin đồn xuất hiện là do nữ bá tước vốn không có người thân thích,cũng chẳng có một phu quân nào,những người hầu trong nhà khi rời đi cũng không hé răng nửa lời.Người ta nói rằng nàng ấy thật ra có một tình nhân bí mật,nhưng chẳng ai rõ mặt,thế nên có muôn vang câu chuyện vẽ ra trong đầu óc của những thi sĩ thơ mộng làm cho cuộc đời của nữ bá tước ấy trở nên lạ kì thêm.Nhưng đêm qua,khi tất cả mọi người đã say giấc,chúng tôi nhận được bức thư,kèm một bức vẽ theo trường phái Ấn Tượng,với tiêu đề như sau:
"Nữ bá tước Astrid bên khóm hoa hồng"
Bên góc trái bức hoạ ghi rằng một câu hỏi rất phong tình: "Hoa hay người tươi tắn hơn?" và tên hoạ sĩ đề ở góc phải tác phẩm là "Butterfly".Bức thư là một câu chuyện như sau,chúng tôi xin phép lược bớt vài đoạn riêng tư.
.................................................................
Tôi đi theo đường hoa hồng dài vào sau vườn,đêm nay thật vắng.Con đường phố lát gạch bị ẩm nhưng không trơn mấy và những cánh hoa hồng ướt ât nhỏ xuống từng giọt lấp lánh trong ánh đèn pha trắng tinh khôi.Tôi thấy thêm nữa là tiếng chim nhẹ nhàng trong lồng vàng và ánh đèn mập mờ từ căn phòng có vách trắng.Hồn tôi như trống đánh diễu hành,đập mạnh mẽ như chưa lạc điệu,trong khung cửa sổ mở hé cửa,tôi chờ mong bóng dáng của người yêu như nụ hoa đang chờ mùa xuân đến.Bá tước Astrid,nàng là linh hồn của tôi đấy.Tôi gặp nàng trong màu đầm trắng với mái tọc màu be nhạt.Nàng tinh khiết như tuyết vương trên rừng thông.Nàng nhấp một ngụm rượu vang đỏ,môi nàng như lượn sóng trên vành li tròn.Tôi quên cả tiếng nhạc biểu diễn để nhìn nàng và nghe trái tim mình đập.Hồi ấy,tôi hỏi nàng:
-Thưa bá tước,sao nàng lại xuất hiện ở một quán rượu thế này?
Nàng cười khúc khích,nghe thành một cặp vần đối nghịch về độ cao rất dỗi dịu dàng và tự nhiên.Astrid chẳng khi nào để lộ ra một chút ngượng ngùng,bây giờ nàng cũng thế.Nàng gối cằm lên vai tôi,cơ thể tôi tê dại trong hương hoa hồng nồng nàn.
-Tôi đang tìm kiếm...một điều gì đó hiếm có trong đời tôi.Cô muốn biết không?
-Tôi...(môi tôi lắp bắp,thật sự chẳng thể diễn tả hết cái ngượng của tôi)
Astrid mặc chiếc đầm dỏ hở vai,bờ vai trắng trẻo như sứ,bóng loáng hơn thuỷ tinh.Tôi rùng mình,cảm thấy chút rượu trong họng mình hết cay và đắng.Tôi đứng dậy,đối với một hoạ sĩ như tôi,hình ảnh nàng che chiếc quạt lông đỏ,để lộ từ mắt lên đến sóng tóc vàng nhạt ấy là sự tập trung mê muội trong cặp nhãn cầu và sự quyến rũ lấp lửng đầy khiêu khích của nụ cười đã bị che bớt sau nàn quạt.Nó đã,đang và sẽ ám ảnh đến cuối đời.Tôi bị mất đi cả linh hồn màu đỏ ấy,tôi nhẹ nhàng đi tới,nàng vén lọn tóc vàng của tôi và tôi ôm eo nàng thuần thục hơn cả những vũ công điêu luyện hơn.Tôi thấy nụ hôn của nàng trên môi tôi từ thuở nào,mềm hơn bánh và ngọt hơn cả mật ong,cổ tôi gắt lên,mắt tôi mờ đi.Phải chăng tôi đang ôm một sự hoà trộn của cả thiên thần và ác quỷ?
Nàng xoay người,váy nàng lượn nửa vòng như hoa lay trong gió.Tôi cảm thấy muốn quỵ xuống trước người đẹp đến nhường ấy,đến nỗi từng hành động như làm tâm hồn người ta lại tan ra.Rồi tôi cảm thấy cái chết và sự nhớ nhung đi đến gần tôi hơn theo mỗi giây vắng mặt nàng.
-Ê,Butterfly,tỉnh nào,say vừa thôi.
-Say gì đâu?
-Say tình!
Violet phá lên cười,Allain cười to hơn.Capheny thì dịu dàng hơn nên chỉ cười mỉm,em ấy đưa tôi một tấm bản đồ và địa chỉ nhà rồi quay lại trong vòng tay của Violet,nghiêng đầu hưởng thụ.Tôi lập tức lao ra khỏi quán,phóng một mạch theo con đường được đánh dấu màu đỏ trải về bên phải hàng phố đã chìm vào giấc ngủ.Tôi vừa đi,cảm thấy như chú chim sáo nhảy.Trong giấc mơ của tôi,tôi có nữ bá tước trong tay,hương thơm của nàng là một ngàn nụ hoa cũng nở rộ.
Rồi một cơn gió lạnh thổi qua.Tôi cảm thấy có điều đau khổ và phiền muộn đang đến.
-Mẹ ơi,kia có phải nữ bá tước Astrid không?
-Đừng nhắc tời ả ta,ả ta không phải một người tốt đẹp gì đâu.Con hãy nhớ xem,người tình của nàng từng đi đông ngẹt cả con đường này hay sao.
Những lời đồn thổi lại đến như những đoàn tang lễ làm sầu muộn đến khủng khiếp.Nó hoả táng những hình ảnh đẹp đẽ của nàng ấy,thắp lên trong tôi những hình ảnh kinh khủng của những người đàn ông,đàn bà mà nàng cho qua chỉ một đêm rồi về,đến rồi đi.Nàng dựng tượng nàng như một bến phà không chỗ buộc thuyền.Một hình ảnh không rõ ràng mơ hồ và đầy ghê tởm hiện lên trước mắt tôi,thậm chí có câu chuyện nàng thuê người ngủ với tình nhân mình để chấm dứt sự theo đuổi dai dẳng.Không lẽ nàng tệ bạc với tình yêu đến thế,liệu người ta đến với nàng có phả vì nàng mời gọi họ một cách tuỳ tiện?Trong trái tim tôi dâng lên một cảm giác mơ hồ.Tôi có nên đến đó hay chăng?Tôi sẽ ở với nàng một đêm rồi tình tôi rỉ máu khi ánh nến tắt,khi bình ló dạng thì tôi đã chết hay tôi lại về quán rượu,nhấp một ngụm bia rồi quên bẵng đi.Tôi không muốn bị chơi đùa trong tình yêu,nhưng lại muốn có một nỗi niềm thăng hoa trong xúc cảm.Chân tôi bước chậm dần và lòng tôi bắt đầu nhàu xé lẫn nhau.Xin tha thứ cho sự hèn nhát của tôi,nhưng tôi chỉ mới gặp nàng từ vài phút và những gì đẹp đẽ tôi có được chỉ là sự đẹp đẽ và cuốn hút chẳng thể chối từ của nàng.Tôi biết tìm điều gì đáng tin hơn ngoài những lời nói của họ đây?
Câu hỏi tôi có nên đi không cứ lặp lại mãi,tôi nhớ lại hình ảnh Violet ôm Capheny trong tay,tôi thèm khát hình ảnh ấy ở nàng,lại sợ hãi hình ảnh của tôi bị thay thế bởi kẻ khác.Rồi khao khát ấy nửa thúc giục tôi quay về,nửa lại thúc tôi đi nhanh hơn.Cái thứ hai dần mạnh hơn rồi lấn át cái còn lại và thốt nhiên,tôi nhận ra mình đang đứng trước nơi mình cần đến.Tôi đã đi theo khung cảnh như đầu câu chuyện đấy,rồi tôi thấy Astrid,vẫn bộ đầm đỏ như thế,ngồi bên bục cửa sổ,tay nàng ôm vai và thân nàng cuộn tròn.Nỗi cô đơn hiện lên xé nát từng chút cõi lòng tôi.Tôi vội cởi áo choàng khoác lên người nàng,tâm tư tôi đã thẳng thừng phủ nhận những đòn đoán giả dối kia.
-Butterfly...!
-Astrid,nàng chờ tôi sao?
Astrid gật đầu,giờ nàng chẳng phải dáng vẻ quyến rũ lúc nãy,mà là một tâm hồn khao khát thống khổ đến não nề.Tôi ôm nàng trong lòng,hơi thở của nàng phả vào tai tôi.
-Chị nghe thấy phải không,những lời đồn đại ấy,cha em muốn giam cầm em vì em đã không tuân thủ hôn ước của ông.Ông ấy cho người đay nghiến em trên con đường dẫn đên tình yêu của em.Em chẳng thể ra ngoài nhiều,vài phút gặp gỡ với em chỉ đủ làm người ta mơ hồ.Đúng,em mời rất nhiều người,đủ chật cả con đường kia.Nhưng trước cửa nhà em sao lại hiu quạnh đến thế (Tôi vẫn nhớ mãi những lời thổn thức,tôi lúc ấy đã thề nguyện gắn bó với nàng cả đời)
-Vậy,em thật sự chưa từng yêu ai sao?
Ánh mắt đẫm lệ của nàng rơi lã chã,tôi chủ động kéo nàng vào nụ hôn thật sâu,tôi ấn lên môi nàng,nửa là an ủi,nửa là khẳng định,một phần lại muốn chiếm nàng làm của riêng tôi.Tôi cảm thấy một sự kiêu ngạo mạnh mẽ sau quyết định của mình.Astrid mỉm cười:
-Không đâu,em yêu chị,Butterfly.
Tôi bế nàng vào phòng,thổi nhẹ để tắt đi ánh lửa của một trong ba chiếc đèn dầu.
-Tôi có quá đáng nếu mong muốn nàng phải tuyệt đối thuộc về ta không,Astrid.Ta biết hay ghen là tính xấu tệ hạt nhất,dù là đàn ông hay đàn bà.Nhưng đối với nàng ta không thể rời mắt nỗi,ta chỉ muốn có nàng mà thôi,riêng của ta,nàng thuộc về ta và ta sẽ thuộc về nàng.
-Thế thì có gì,chị yêu?Chị đến đây bằng cả trái tim,em sao lại có thể đáp lại một nửa,dẫu là chín trên mười phần cũng không thể chấp nhận nổi.Vậy đây,trái tim của em,mười phần hết đấy,nếu có thêm phần nào em sẽ trao cả.Em còn giữ lại làm gì?Vậy tới đây và lấy hết đi người thương của em.
(Một đoạn dài mà chúng tôi đếm được hơn một ngàn tám trăm chữ để kể về chuyện mà chúng ta đều biết là chuyện gì được viết ở phần tiếp theo,chúng tôi xin phép được lược bớt đi,vì chẳng thể nào đăng báo với những cảnh xuân tình đáng của hai thiếu nữ đang say mê đến tột cùng được.Vì đó vừa là điều riêng tư cũng vừa là điều chỉ người trong cuộc mới cảm hết cái đẹp của việc ấy)
Sáng hôm sau,nàng đứng bên khóm hoa hồng,hái một cánh hoa,đặt trên môi rồi chuyền nó đến môi tôi.Nàng hạnh phúc say sưa bên màu hoa cũng tình yêu,ngửi rồi ngắm không rời.Tôi liền lấy một mảnh giấy trắng rộng bốn mươi xăng ti ra,vẽ lại cảnh nàng hạnh phúc bên tình yêu ẩn trong cảnh ngắm hoa.Sau khi hoàn thành bức tranh,tôi để nàng tự tay viết câu nói mà nàng hỏi tôi sau khi chiêm ngưỡng lần đầu.
Hoa hay người tươi tắn hơn?
Khi tình yêu cũng là mảnh đất
Đầy sức sống
End
Tất cả lại tại Hit Me Up của Binz
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top