Chương 51:Mặn Nồng

Vực thẳm mở chiếc miệng hun hút dưới mũi đá,hoàn toàn vô minh nhưng lại tràn đầy nguy hiểm.Vẫn ở gờ đá nho nhỏ ấy,những thảm cỏ mà Lindis bước lên bắt đầu vươn lên những nhành cây từ ánh sáng của mặt trăng,mạ một nét bạc trong suốt như nhìn qua giọt nước dưới cái sáng nhẹ nhàng được lọc đi cái loá.Mũi đất ấy hoá thành một con đường hoa,mọc lên như đồng loạt và nhè nhẹ,càng về gần bước chân,những đoá hoa chuyển thành những nhành cây non,vài nhành cây chỉ có lá và lác đác những bóng hoa lấp ló,rồi chuyển dần thành những dây leo tạo thành những đường cong mềm mại.Lindis không có nỗi sợ,hoặc nó đã xuất hiện trong một màn đêm nào đó vùi lấp vào quá khứ mà nàng chỉ đang nhớ lại thoáng qua.Lindis cũng chẳng có đắn đo,nàng bước đi không nhanh không chậm,một cảm giác đều đều nhưng không máy móc khi bàn chân của nàng vẫn như đang làm quen với sự đan xen của cỏ cây,có chút mới lạ và thích thú.Nhưng Lindis có mong mỏi,cảm giác ấm áp được ôm của Tel'annas chạy dọc lên,vừa đủ thực tế để mang lại một ảo giác dịu dàng,làm háo hức cõi lòng nhưng không làm cơ thể phản ứng.Nàng vừa đi vừa ôn chuyện,những gì mà Tel'annas đã kể với nàng,thật sự nghe không chán nhưng nàng đã thuộc từ lâu.Lindis cảm thấy bàn chân phải đã hoàn toàn trống trải và nàng không do dự hạ xuống.

Trong cái khoảnh khắc mà chân nàng đã song song với hư vô,cái bóng vụt qua nhanh đến nỗi một con sóc cũng phải ghen tị.Tel'annas băng qua một sải đất dài chỉ với ba bước chân,thoắt cái tay trong tay với Lindis,kéo nàng ra khỏi cái rơi cận kề.Lindis nghe hơi thở phập phồng trong lồng ngực,siết chặt bàn tay đang run rẩy của Tel'annas trên khuôn mặt.Nàng nhón lên hôn khoé môi của vị Nữ Hoàng,không dừng ở cái chạm mà có thêm môyj chút mơn trớn rất đỗi âu yếm.Đôi mắt đang kinh hãi của Tel'annas buông xuống thành một nét cong mềm hơn,biểu lộ một cmar giác nhẹ nhõm và từ tốn.Tel'annas hôn nàng trước cả khi có ý định trách cứ,lớp mềm mại mới trước chỉ chóng vánh bên ngoài được đẩy hẳn vào trong,chồng lên nhau những rung động nhịp nhàng và êm ái,cảm giác chua ngọt lại lẩn vào nhau thành ra khó lần đến lạ.

-Em-Tel'annas thở một hơi mạnh-Tôi không tới kịp thì ngày vĩnh quyết lại thành ngày đưa nhau mất,em không yêu tôi hay gì mà định nhảy xuống vực.

Trừ khi Lindis không yêu cô,cô cũng không cố chấp đến nỗi bức người phải gieo mình,Tel'annas càng không muốn ôm một cô vợ với đôi mắt như tấm gương,lạnh lẽo và vô cảm,dù cô có nói có cười thì chung quy chỉ có một hình ảnh tự trò chuyện với bản thân.Tel'annas biết cái giá của một tình cảm đủ lớn,chỉ là chưa cảm nhận nó,vì chính cha cô là một kẻ đào hoa,lúc chết thì cả rừng gần như ai cũng đưa tang,chỉ có điều là hơn nửa lại là thân phận tình nhân.Tel'annas chẳng coi nó là đáng quý,trong mắt cô chỉ thấy rằng hàng chục người bỗng dưng phải chịu sầu não vì một thứ tình cảm mà chính người tạo ra coi là nhỏ nhặt.Tel'annas tất nhiên sẽ không thể để việc đó xuất hiện,nhất là với Lindis,mà còn từ chính cô thì không thể chấp nhận.

Lindis nghiêng đầu,khoé môi cười đổi thành một cái khe hở nhẹ bật thốt một âm thanh ân hận,rồi hôn nhẹ lên má cô.Lindis đẩy vị nữ hoàng xuống,rồi chui vào lòng cô nằm,cọ cọ rồi gục mặt xuống trông ỉu xìu.

-Em xin lỗi,chỉ là em có chút nỗi hứng muốn thử chị,đừng giận em-Rồi giọng nói từ ăn năn bới làm nũng đổi thành vui vẻ, trìu mến xen lẫn quyết đoán-em sẽ bồi thường cho chị.

-Thật sao?-Niềm kiêu hãnh để nói rằng mình không cần và chấp nhận tha thứ bị gạt phắt đi bởi sự tò mò và tham lam diễn ra mượt mà trong tình cảm của Tel'annas.

Lindis gật đầu,nàng hôn lên trán Tel'annas một cái rồi lùi ra.Tel'annas bất chợt nhận ra một sự đổi khác của Lindis.Nàng chẳng còn dáng vẻ có phần ngây thơ nào nữa,chỉ có sự mơ mộng vẫn giữ nguyên ở đấy nhưng bị pha chung với thứ mê hoặc đến chết người trông đôi mắt như mộng du nhưng cũng là cái liếc đưa tình.Trên người của Lindis là bộ áo bó ngực được cột bởi một nút thắt mảnh mai phía sau lưng,rồi lớp thêm một mảnh vải trắng như trong suốt.Nàng cũng chỉ mặc một chiếc váy ngắn,dể lộ phần chân cũng có những hoạ tiết hình hoa kéo dài xuống rồi lại bị phủ bởi lớp vải tương tự cái trên.Mảnh vãi trên dần hẹp lại,hoá thành dải khăn đang uốn trên tay Lindis,nhìn từ phía sau,nàng như một cái bóng mà chẳng ai chạm tới nỗi,một vị thần của cõi mơ.

Đôi tay nàng bắt đầu đưa,chân nàng xoay một vòng rồi đan chéo nhau.Hai đôi tay hạ xuống thành hình chữ X đặt trước ngực,cơ thể thì bắt đầu uốn lượn rồi xoay vòng.Đôi tay khép của Lindis bung ra như cánh quạt nhưng phẩy như cánh buồm.Bàn tay uốn thành những làn mềm mại như hoa nở,Lindis xoay những vòng xoay mềm và đầy mơ mộng.Điệu múa của nàng như những bước đi mê man trong một khung cảnh vắng vẻ,hoang tàn,ở đấy,những đầu ngón tay phải run lên trên làn da chỉ được soi độc nhất bởi thứ ánh sang le lói.

Tel'annas cảm thấy một sự si mê pha lẫn rợn tóc gáy,cô cảm nhận mình đang nhìn Lindis chơ vơ giữa một sa mạc lạnh lẽo,nơi những bờ cát đã thôi bỏng rát và hoa sẽ úa tàn bởi cái lạnh thấu xương.Đặc trưng giữa điệu múa ấy là cái run rẩy hữu ý trong mỗi chuyển động.Khi tay đưa lên rồi lại lướt trên mảnh đất suy tưởng mềm mịn là cát vàng nay đã xám tro trong thứ màu đêm tàn nhẫn.Lindis như run rẩy,như cô độc,như hoàn toàn vượt qua khỏi sự sống và lững thững bước trong cái chết vô tâm.Mỗi lần nàng ưỡn người,cái nhẹ nhàng ấy như lột tả một  sự tuyệt vọng buông xuôi giữa cái thét gào của những cơn bão cát không có nhân tính.Đôi môi nàng có chút hé mở,nhưng lại mang lại thứ cảm giác khô khốc của cái khát dày vò qua mỗi lần nới rộng.Tel'annas bây giờ dù có mê muội nhưng cũng khiếp hãi hơn bao giờ hết.Cái đẹp của sự cô độc bị vùi lấp trong sự khổ nhục không lối thoát và sự cam chịu bất lực khiến cô như muốn đứt hơi bởi cảm giác nhói đau.Nhưng biến dạng trong tư tưởng cô khắc hoạ một Lindis đang chết dần chết mòn mà cô không thể cứu lấy.

Rồi Lindis khuỵ xuống,đưa đôi tay ra thật khắc khoải,rồi lại ôm bản thân,những ngón tay chấm nhẹ trên làn da,rồi nhắm mắt lại,hoàn toàn yên tĩnh.Tel'annas lúc này mới đứng dậy,đưa bàn tay kéo Lindis dậy,nàng đứng lên chầm chậm,vuốt ve khoé mắt đang lã chã những giọt long lanh.Tel'annas định mở miệng nói,những lời nói của cô bị chặn lại bởi nụ hôn của nàng.Tel'annas chợt bất ngờ,trong đôi mắt như trời đêm của Lindis hiện lên một tia sáng,điệu nhảy chưa kết thúc.Lindis lùi lại,điệu nhảy của nàng không còn là những nét mềm mại nữa mà chuyển dần thành những lần lặc hông đầy khêu gợi với hai đôi tay vươn lên cao và bắt chéo hai cổ tay.Chiếc khăn quấn quanh nàng hoá thành một cái mạn che.Cơ thể của Lindis nhịp nhàng theo một điệu nhạc vô hình,những mãnh liệt và đầu khát khao,nàng vừa múa vừa di chuyển vòng quanh Tel'annas.Lindis ôm lấy cô,quệt từng giọt nước mắt,hôn lên má,cọ lên người cô hay đưa tay quàng cổ.Mỗi thứ đều nhanh nhưng lại đầu vẻ lưu luyến.

Tel'annas bây giờ như đứng trong sa mạc vô tận,nhưng độc giữa thứ biển cát ấy là một ngọn lửa lạc lõng và soi sáng.Ngọn lauwr ấy chỉ đủa ấm cho một chút,chứ không đủ sáng,rồi ánh trăng soi xuống một lớp bạc nhẹ nhàng.Bóng hình Lindis ngồi ở bên cô,quấn quýt,khao khát và mong mỏi.Tel'annas bây giờ rộn lên một niềm hân hoan khó tả khi thấy bản thân đã có thể cứu sống nàng,có thể ở bên nàng trong một hơi ấm không lụi tàn dưới ánh trăng mờ ảo đủ để giữ riêng hình ảnh của nàng cho chỉ mình cô.Tel'annas bị cuốn theo điệu nhảy,lúc thì mãnh liệt như một trận động đất,lúc lại quấn quýt như nhung nhớ,có lúc lại che chở cả hai khỏi cơn bão mịt mù.Ở đấy,nơi ấm áp duy nhất là phần lửa cạnh bên và khuôn ngực của cả hai,như người đuối nước thấy ván gỗ,nhưng sa mạc chớm lên một bông hoa.

Lindis kết thúc bằng một nụ hôn sâu,Tel'annas lại kéo dài nó xa hơn cả dự kiến khiến cho nàng bắt đầu cảm thấy tái mặt.Cho dù đây là
chặng đầu của cõi mơ ,nhưng có một số thứ vẫn phải theo thực tế.Tel'annas nhìn khuôn mặt đỏ lựng lên vì xấu hổ của Lindis liền cảm thấy rất muốn cưng chiều nàng.

-Việc là điều mà em không lường trước được trong cả điệu nhảy đúng không?Vượt ngoài cả dự liệu là chị sẽ bước vào điệu nhảy vùng em?

-Ừm-Lindis đáp lại,kèm một cái gật đầu-không lường được là người lại quá đỗi mạnh bạo trong việc âu yếm đến thế.

Tel'annas bế cả cơ thể Lindis lên theo kiểu công chúa trước khi ngồi thụp xuống một cái,Lindis kêu lên bất ngờ trước cảm giác mất trọng lực.Tel'annas hôn một cái lên má của nàng,cảm thấy việc này sắp thành một thói quen rồi.

-Nữ hoàng~~~có hài lòng không ạ?

-Một ngày nào đó ta sẽ bắt em phải múa cho riêng ta xem thôi,từ sáng đến chiều.

-Khi gặp lại sẽ không chỉ cho người xem múa thôi đâu!

Lindis vừa nói vừa dụi dụi lên người Tel'annas.

-Em đã nói gì với mẹ của ta thế?

Lindis có hơi chút mơ hồ,rồi nàng chợt nhớ ra khi mới vào Vườn Sao,nàng gặp một nữ tinh linh ở đó.Bà ấy rất đẹp như bao tinh linh,một vẻ đẹp già dặn và tri thức,bà ấy toát ra một cảm giác hiền từ nhưng vô cùng quý phái và thần tiên,không ngờ rằng bà ấy lại là mẹ của Tel'annas.

-Em kể chuyện mà chị kể cho em,và...những gì em muốn làm với chị khi quay lại.

-Là?

-Không nói-Lindis lắc đầu ngoày ngoạy

-Việc gì phải xấu hổ nào?Ta với em là một nhà.

-Sẽ cho chị biết sau,tình yêu.Ngồi với em một chút trước khi hai ta quay lại.

-Bao lâu cũng được hết,dù gì thì phải cả tuần chúng ta mới gặp lại.

Lindis mở trong tay những ánh sao,đặt nó mí mắt của Tel'annas.Rồi cả hai là day dưa thêm với nhau,trước khi Rừng Nguyên Sinh bị soi sáng bởi thứ ánh sáng như pháo hoa.

Nữ Hoàng đã tỉnh giấc.

End

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top