•|niềm yêu thứ tư|• mười giây.

giây thứ mười trước khi chết, em thấy hình bóng mình phản chiếu dưới đáy đại dương.

một đại dương hiền hòa xanh thẳm, một đại dương bao la rộng lớn, một đại dương luôn được ca tụng là lặng lẽ và bao dung đến nhường nào. nó sẵn sàng ôm lấy những thành phố hoa lệ, dung hòa giữa nơi giao thoa của các lạch nước con con, bao bọc những sinh vật bé nhỏ dịu dàng chảy trôi trong cõi lòng,

nhưng lại chẳng chịu chứa chấp một sự sống nhỏ bé lưu lạc chưa tìm được chốn dung thân.

tại sao nhỉ, lí do em bị đại dương đào thải.

phải chăng, em trong mắt nó là một kẻ lạc loài......?

.

giây thứ chín trước khi chết, em nhìn thấy mặt trời chơi vơi nơi phía xa xa.

ánh mặt trời quay lưng lại với thế giới, hững hờ rũ mắt tựa lời từ biệt trước khi buông mình chìm xuống giữa thinh không. nó chẳng còn thiết tha cuộc đời cứ mãi là một kẻ soi đường chỉ lối nữa, nó chẳng còn muốn mang trong mình trách nhiệm cao cả đối với sự sống nữa, cuộc đời đủ mỏi mệt, thế gian đủ tàn ác để khiến bất kì ai cũng có thể ngã gục ngay cả khi đứng trên đỉnh vinh quang.

khắp không gian chỉ còn lại những vệt nắng cố gắng chạy theo ánh dương kia, chúng vương đầy trên nền trời và mặt đất mà chẳng biết chừng nào mới kịp với tới nơi chốn yên bình.

khoảnh khắc em đưa tay chạm vào vệt nắng mải chạy theo ánh chiều tà, đáy mắt trong veo phản chiếu vầng nhật lạnh lùng sập cửa khiến không gian chìm vào màn đêm đặc quánh, khiến những lấp lánh nơi khóe mi cũng vỡ vụn, tan đi, để lại em một mình khắc khoải giữa bóng tối điêu tàn.

tệ thật đấy, nhỉ ?

đến cả nó cũng chẳng thèm ban cho em một chút thương xót phút chia ly.

.

giây thứ tám trước khi chết, em nhìn thấy gió và mây chao đảo dập dìu trong sự vô định nhạt nhòa.

hóa ra, cả bầu trời rộng lớn như vậy, chẳng có một nơi chốn dành cho hai kẻ lữ khách nương náu đến trọn đời. chúng cứ lang thang như thế, chu du khắp mọi ngõ ngách của đất trời, phiêu diêu và tự tại, vô tư chẳng cần bận tâm đến lo âu và muộn phiền,

vì chúng còn có nhau,

có một thế giới bình yên dành cho riêng mình.

còn em, chẳng biết tự bao giờ đã học được cách tiếp nhận một thế giới ngập tràn sự hoang mang và vô định.

.

giây thứ bảy trước khi chết, em nhìn thấy từng cánh chim đồng loạt vỗ cánh bay đi lánh đời.

chúng nhỏ bé và bất lực trước sự vần vũ cuồng quay của đất trời, chẳng thể giải quyết cũng không thể lên tiếng, chỉ có thể để mặc cho hỗn loạn tàn phá hủy hoại trên vùng trời của chính nó, còn bản thân phải chạy, chạy mãi để né đi những cơn bão đời.

ít nhất thì chúng vẫn còn có nơi để tìm về.

còn em, chẳng tìm được một nơi gọi là "nhà" trên quãng đường đời dài lê thê.

.

giây thứ sáu trước khi chết, em nhìn thấy từng mảng quá khứ rời rạc đắp vào mảnh hồn hoang.

quá khứ của em chỉ toàn một màu đơn độc. kí ức nơi em hàm chứa vô vàn đau đớn. chúng cứ thế bào mòn tâm hồn em, gặm nhấm thân xác cỗi cằn này đến cạn rỗng, đến mức máu chảy nơi tim không thể khiến em đau và dòng đời nát vụn đổ sập cũng chẳng thể khiến em muộn phiền.

nhưng cớ sao,

ngay cả khi em muốn ra đi trong thanh thản êm đềm,

đến cả kí ức và tiềm thức cũng đang đua nhau phản bội em ?

.

giây thứ năm trước khi chết, em nhìn thấy hình bóng của người em thương nhập nhòe nơi đáy mắt tựa giấc mộng chảy qua linh hồn.

những tưởng dòng đời đã biết cách dịu dàng với một thân sớm đã kiệt quệ, đã thương cảm cho một số phận chưa từng mỉm cười đúng nghĩa, nên mang đến cho em một thiên thần an ủi em bước tiếp trên cõi đời này, ban cho em cuồng si mà em chưa từng được nếm trải,

nhưng hóa ra, hạnh phúc vẫn luôn sưởi ấm tâm hồn em chỉ là mượn vay.

gã bước vào cuộc đời em một cách đột ngột và rời đi một cách không báo trước, mọi thứ chóng vánh tựa một cái khẽ chớp làn mi, một cơn gió thoảng chẳng để lại một dấu vết gì.

nhưng cái đột ngột đến ngỡ ngàng ấy, định mệnh lại bắt em phải dùng cả đời để quên đi.

cũng đâu đến nỗi lâu lắm, nhỉ ?

em cười khẽ, cảm nhận bản thân trôi dạt mãi ra xa,

vì phần đời còn lại của em được định sẵn sẽ chấm hết ở quãng xuân thì.
.

giây thứ tư trước khi chết, em nhìn thấy hiện thực tàn nhẫn đang cằn nhằn về cuộc sống của em.

nó yêu cầu rất nhiều thứ cần phải thỏa mãn để duy trì sự sống từ một con người chẳng có gì trong tay. ngày nào thức dậy em cũng thấy bản mặt của nó sừng sững ở đó, lên giọng tra hỏi em như thể bản thân đang ở trong ngục tù rằng liệu em có đủ điều kiện để tiếp tục được tồn tại hay không, nếu không thì ép buộc em phải hoàn thành hết thảy những thứ vô nghĩa đó,

mà chẳng để ý từ lâu em đã nung nấu ý định chối bỏ sự tồn tại của bản thân mình.

chỉ thấy một thân ảnh nhỏ bé lặng lẽ chấp nhận bản án tử hình không một lời biện minh.

.

giây thứ ba trước khi chết, em nhìn thấy sự trống rỗng trong sâu thẳm tâm hồn.

nhiều khi em tự hỏi, rốt cuộc lí do em tồn tại trên cõi đời này là gì, khi số phận hẹp hòi với em quá, hẹp hòi tới cái mức mà tính toán từng hơi thở, đến từng khoảnh khắc em nằm lại trong đớn đau và nỗi nhớ, 

đến cả những giả tưởng trong tâm trí em giữa những cơn mơ ?

những gì em giành lấy cho bản thân mình, cuộc đời cũng lấy "thuế tồn tại" mà tước đoạt đi mất, sau cùng, đến lúc chuẩn bị chia lìa nhân thế, em mới nhận ra mình chẳng còn gì,

ngoài một tâm hồn tan nát vương vấn sầu bi.

.

giây thứ hai trước khi chết, em nhìn thấy  nỗi đau và vết nhơ mình vẫn luôn tránh né.

những nhát cắt chồng chéo nơi tay, những vết hằn chằng chịt trên cổ và cả đôi mắt chẳng biết bao nhiêu lần chập chờn giữa ranh giới của sự sống và cái chết, hết thảy, hết thảy đều là nỗi cố gắng của em trước một cuộc đời đang níu lấy thân xác này như níu lấy một tên nô lệ để vùi dập cho thỏa mãn tâm trí mình.

từ bao giờ, việc em muốn rời bỏ thế giới này lại trở nên khó khăn đến như thế ?

nhưng bây giờ đây, có lẽ chỉ một chút nữa, chỉ cần một chút nữa thôi, sự sống của em có thể dừng lại được rồi,

chẳng ai có thể đến đây và ngăn cản em chết đi được nữa.

em tự nhủ, vừa như ai oán cất lên lời trăng trối cuối cùng.

đại dương sâu thẳm này, nếu như người không thể chấp nhận em,

em mong rằng, người hãy để những cơn sóng đập tan tiềm thức bỏng rát tựa ban ngày sa mạc, để từng làn nước làm nhòe mờ đi nỗi đau luôn âm ỉ, để cái áp lực vô hình ẩn hiện nhấn chìm đi sinh linh đang thoi thóp vẫy vùng,

để em quên đi rằng mình từng được tồn tại,

và được sống.

vậy thôi, là đủ.
.

giây cuối cùng trước khi chết, em nhìn thấy chính mình xa lạ với cuộc đời.

sau biết bao cuộc chia ly chẳng thành, sau hết thảy những đớn đau và nước mắt như một cái giá phải trả để mỗi ngày thức dậy được nhìn thấy mặt trời, giờ đây, em chỉ còn là một người khách trọ nhờ đầy tạm bợ tha thiết được rời đi.

hành lí của em, từ lâu đã kí gửi nơi miền đất khác, em chỉ đang ngồi đây và chờ đợi chuyến tàu cuối cùng để giã biệt thế giới.

sự sống của em bị thời gian bóp nghẹt giữa làn nước đau đớn không thở nổi, ý thức của em mơ hồ nhạt nhòa đi, chỉ còn nghe văng vẳng đâu đó tiếng nhịp đập trái tim chậm dần, chậm dần,

rồi ngừng hẳn.

và tiếng còi tàu rít lên rền vang giữa không trung,

chuyến tàu đưa em và sự sống của mình về miền xa vắng.

được rồi, nếu như đã không còn gì để lợi dụng đối với cuộc đời,

vậy thì đã đến lúc em cuốn gói đồ đạc,

và đi thôi.

lảm nhảm một chút:

-thật ra plot ban đầu của tớ còn  giải thích lí do vì sao "em" không biết bao nhiêu lần rời đi nhưng chẳng thành - quá khứ đầy đau đớn khiến em sinh ra ảo giác về việc người em yêu đã bỏ em mà ra đi. nghĩa là, tất cả mọi thứ đều là thật trừ "giây thứ năm", vì gã vẫn sống, vẫn luôn ở bên em cho đến tận những giây cuối cùng, cũng chính là người níu em ở lại với thế giới này.

-kết ban đầu là gã đến muộn và em đã đi mất, nhưng thôi,

nếu ngay từ đầu em đã sống trong ảo cảnh, vậy thì hãy để những mộng tưởng ấy của em tự kết liễu chính mình,

dù sao thì em cũng có còn muốn sống nữa đâu.

-văn của tớ có thể hơi lạ,và tớ cũng thấy thế.

-vía otp thiêng quá, từ lúc viết chương đầu tiên đến giờ, giải văn của tớ cuối cùng cũng về rồi, trả vía cho otp ạ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top