26
01:50 am
Cạch.
- Ưm... Pogbeo đi đâu đấy?
- Tao... đi vệ sinh...
- Ừ...
Pogpog mò dậy đi ra ngoài thì vô tình va vào vật gì đó khiến thứ đó rơi xuống và Yanyan cũng vì âm thanh đó mà bị đánh thức. Thật may là với con người ngủ là chỉ có bất tỉnh đến khi có người gọi hẳn hoi như kiểu của Zhan thì may ra y còn tỉnh, chứ mấy cái đồ rơi lả tả này thì không xi nhê.
Nhưng để mà nói thật thì nó không thể nào ngủ được. Nó suy ngẫm về tất cả những hành động của nó từ trước đến bây giờ và nó tự hỏi rằng ai đã hại nó đến nhường này? Mọi thứ cứ đổ ập vào nó khiến mọi thứ cứ rối tung lên. Từ ở căn phòng trắng khiến nó vật lộn với cơn đau thiêu đốt từng tế bào não rồi biến thành quái vật là một vết nhơ chắc chắn là khó để xóa và bây giờ đây là tên xuất hiện trong chiếc Cốc Lửa. Có người thực sự đã không còn sân si nó sau quãng thời gian nó bị chì chiết bởi việc nó biến thành quái vật nhưng mà sau hôm nay thì có lẽ là... quỹ đạo khi trước như thế nào thì bây giờ nó y chang như vậy.
- Rain ơi... Tớ chán quá...
Nó ngồi ở bậc cầu thang thủ thỉ với con mèo. Đôi bàn tay múp míp chả chịu đặt im ở trên đùi mà cứ đưa lên vò đầu bứt tai. Có lẽ đó đã là thói quen của nó mỗi lần nó bối rối, nó buồn bã.
- Rain ơi... hay tớ về nhà nhỉ? Không được... về nhà bố sẽ đánh tớ chết mất... Nhưng mà ở đây thì cũng không xong... Tớ phải làm gì đây?
Nó thấy nó không ổn. Như có thứ gì đó nghẹn lại trong họng nó, sống mũi cay xè, đôi mắt nó như bị một lớp màng sương che phủ khiến cho mọi thứ xung quanh dần mờ đi. Nó cúi đầu xuống. Mọi tủi nhục tích tụ qua biết bao nhiêu ngày đã khiến những giọt nước mắt của nó không thể nào ở lại nữa. Nếu như ví Suniti là một hồ nước đầy, chỉ cần một giọt mưa nhỏ cũng khiến nó trực trào thì đó hoàn toàn là hợp lý. Bởi lẽ, những giọt nước mắt nó cố nén lại trong suốt những ngày qua dường như đã tích tụ thành một hồ nước đầy ắp, một phần trong đó là bởi cơn mưa đá chứa lời lẽ miệt thị trong suốt thời gian nó bị coi là quái vật cứ trút xuống đã khiến cho mực nước hồ dâng lên. Nhưng chỉ sau một thời gian thì mọi thứ dừng lại, hồ nước tưởng rằng đã có thể yên mình không còn phải hứng chịu bất cứ thứ gì nữa thì một cơn bão nữa lại tới, kéo theo sau là cơn mưa rào khiến cho hồ nước đầy ắp trào dâng đến mức không thể kiểm soát.
Nó khóc đến nỗi người nó run bần bật. Rain ngồi bên cạnh, chú mèo khẽ kêu 'meo meo' vài tiếng coi như là lời an ủi. Có thể mọi lần Rain làm thế thì Pogpog sẽ nín dần, nhưng lần này lại khác, mọi thứ vượt ngoài tầm kiểm soát của nó khiến nó bị bóp nghẹt đến đau đớn.
Hãy cứ coi những giọt nước mắt là sự giải thoát duy nhất cho tâm trạng của Pogpog lúc này.
...
02:17 am
Không còn khóc nữa. Nó vào nhà vệ sinh để rửa mặt bởi mặt nó tèm lem nước mắt nước mũi. Nhớp nháp như thế này thì khó ngủ lắm.
- Ah~ ưm... ưm... Ah~
What???
Cái gì vậy? Tính ra đi rửa mặt cho đỡ bẩn để ngủ cho dễ mà nó nghe tiếng gì ý...
Không chỉ có tiếng nước róc rách chảy từ vòi mà nó đang mở mà còn có âm thanh của một người có vẻ là nữ thì phải. Âm thanh của ái dục cứ vang trong nhà vệ sinh, đã vậy nhà vệ sinh lại còn là phòng kín và âm thanh lan truyền sẽ rất to nữa. Ngoài ra còn vài tiếng nhóp nhép cố ẩn sau tiếng xả vòi sen nữa. Mọi thứ hòa trộn vào khiến nó nghe tiếng mà đỏ cả mặt luôn...
Cạch.
Tiếng cửa phòng vệ sinh mở, có người bước ra. Nhưng nó hóa đá rồi, không thể quay ra sau xem là ai nữa. Nó có thể ngửi thấy mùi thuốc lá của người bên cạnh, nó có thể nghe thấy tiếng người bên cạnh đang rửa tay nhờ tiếng vòi nước chỗ người đó đứng đang xả. Và nó cũng cảm nhận có tiếng giày cao gót bước vội ra ngoài nhà vệ sinh.
Chà... sợ thật đấy...
- Này? Không dùng vòi nước thì tắt đi chứ! Sao lại để chảy như này?
Người kia cất giọng nhắc nhở nó, có hơi phần cáu gắt. Đúng rồi, nó lãng phí thật, nhưng mà nó bị hóa đá bởi âm thanh của người đó và người phụ nữa kia...
- Này? Đéo nghe à? Mày điếc hả?
Vâng, Pogpog đã thoát khỏi tượng đá. Thật may mắn... nhưng giờ là đối mặt với thái tử đây.
Bạn biết trong trường có tam thái tử đúng chứ? Trong đó có Red, Bâng và Fish. Và với chất giọng khá ấm cùng cái tính hung hăng này thì nó đã chắc chắn là Red.
Tại sao không phải là hai người kia? Vì đơn giản là Bâng giờ này thì chắc chắn không ở đây, hắn đang ở trong bệnh xá để trông cho Jiro bởi khi nãy lên kí túc xá thì có thằng nào chạy nhanh rồi đập thẳng vào người anh khiến anh liêu xiêu rồi không trụ được mà ngã cầu thang. Đã đau chân còn kèm theo vết thương bị rách ra khiến cơn đau của anh nhân lên gấp bội phần. Còn về Fish thì nó có tiếp xúc rồi, anh này nhìn tuy đô con với tưởng chừng sẽ đánh bạn nhưng mà nói chuyện hài lắm, không căng như ông anh này đâu.
- À dạ... em xin lỗi ạ...
- Ô hô? Là thằng nhóc được chọn đi đấu đây sao?
- ...
Nó im bặt, muốn trốn tránh khỏi hiện thực là đứa trẻ được chọn sao mà khó quá...
- Hửm? Sao không nói gì thế~ Vinh hạnh vậy cơ mà~
Gã đứng cười khinh nó. Nhưng nó nào dám nói gì, ngẩng mặt còn khó, hắn là thái tử đó. Nó từng xem gã đánh người rồi, dã man lắm. Nó không muốn là nạn nhân tiếp theo đâu.
- Chơi trốn tìm không?
Rồi xong... cái thứ trò hủy diệt của thái tử Red đấy. Đây có thể là trò giết người, bởi nếu để gã tìm ra thì nhừ tử là việc bình thường. Trong quãng thời gian 10 giây, người chơi bắt buộc phải chạy đến chỗ mà gã không thể tìm ra, còn nếu gã thấy thì phải chạy thật nhanh để tìm chỗ núp tiếp, và sau 5 phút nếu gã không thấy thì bạn không bị gì, còn nếu để hắn thấy thì... bạn quay vào ô nhừ tử rồi...
Và tất nhiên là không thể từ chối nên nó liền vận truy sát lên mà chạy thật nhanh.
Ngày hôm nay tệ chưa đủ hay gì còn gặp thêm tên điên này nữa...
...
- Người được chọn đâu rồi~? Sao trốn kĩ thế nhỉ?
Ừ thì trò chơi đã kéo dài đến từng phút nghẹt thở. Nó đứng ở ngay sau cái cột đá của phòng thực hành môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám. Chỉ còn vài nước nữa thì khả năng Red làm cho Pogpog nhà ta nhừ tử là rất rất gần rồi. Đã vậy năng lượng của nó gần như là sắp hết, chả thể nào bật được truy sát lên mà chạy nữa.
Bây giờ Pogpog phải kiên nhẫn chờ khi hắn quay ra chỗ khác thì nó mới có thể dùng tam giác quỷ chạy tiếp.
- Đằng đó hả?
Nói thật là tốc độ của tên này nhanh cực, như kiểu lắp động cơ phản lực vào chân ý. Mới nãy còn mới cách đã một khoảng mà giờ đã sít sát nhau rồi.
Nó cố gắng chạy nhanh nhất có thể, tên điên kia thì sắp với tới nó rồi. Trước mặt nó giờ đây là một bức tường... không hay rồi, chả nhẽ lại phải vận nốt chút năng lượng cuối cùng để thực hiện truy sát?
Thà hết năng lượng còn hơn là nhừ tử!
...
- Hộc... hộc... aaa mệt quá...
Pogpog điều chỉnh lại nhịp thở sau quãng thời gian chạy đua không ngừng nghỉ. Nó cảm giác như nó sắp tắc thở đến nơi vì không thể hô hấp như bình thường được. Thật sự là đáng sợ đấy...
- Hửm?
Bây giờ nó mới xem lại chỗ nó đang ngồi, đây như một triển lãm tranh vậy, đâu đâu cũng là tranh. Nó đi tới xem kỹ thì thấy có vẻ như đây toàn là những học viên cũ của học viện. Ai mà lại có thiên tài hội họa đến vậy nhỉ? Rất nhiều bức tranh tuyệt đẹp đến từng thứ như mí mắt, nụ cười hay từng phụ kiện trên bộ đồ. Thật sự là tuyệt phẩm đấy.
Với cái bản tính tò mò không để đâu cho hết thì nó tiếp tục men theo lối đi tiếp của căn phòng mà khám phá. Lâu lâu nó cũng có hơi sợ bởi trong này chỉ có ánh lửa phập phùng, lâu lâu lại tắt ngúm một lần khiến Pogpog đau tim lắm luôn ấy. Mà nó còn nghe được là ở học viện thì người ở trong bức tranh có thể nhảy ra ngoài nữa nên nó rất sợ khi ánh lửa tắt ngúm thì sẽ có người hù nó. Nghĩ thôi mà muốn nổi da gà rồi.
Nó cứ thế đi, có thể là nó sẽ đi đến khi nào hết cái phòng triển lãm này chẳng hạn. Bởi nó thích thú với mấy thứ tranh này lắm nên nó xin phép ham vui một tí... dù gì thì mai cũng được nghỉ mà! Mai ngủ bù cũng chẳng sao đâu.
...
Cuối cùng nó cũng tới được với bức tranh cuối cùng rồi. Và nó phát hiện ra một điều, bức tranh này là bức tranh duy nhất được treo riêng ở một gian phòng, xung quanh cũng không có thêm một bước nào nữa. Nếu bên ngoài kia chỉ có ánh lửa của ngọn đuốc phập phùng thì căn phòng này lại có riêng một đèn chùm lớn.
Tổng bao quát cả gian phòng hoàn toàn khác so với các gian còn lại. Và giờ nó phải chú ý đến nhân vật chính chứ nhỉ? Để xem xem bức tranh gì mà lại được đặt cách riêng biệt đến như vậy.
Và...
______________________________________
Tôi đã bí^^
13:42 - 22/11/2024
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top