Chap 8
Truyện: Ảo Mộng Tình Yêu
Tác giả: Vô Tình Công Tử
Chap 8
----------------------------------------------------------------------------
Nàng tuy đã được uống thuốc nhưng vì thời gian mê man đã quá lâu ngày nên vẫn chưa tỉnh lại được. Trong lúc đó tại điện kiền chính, hắn lại ra một quyết định khiến hắn sau này phải vĩnh viễn sống trong hối hận.
- Thưa hoàng thượng, các tướng sĩ đã sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát .
- Được vậy ngươi đi thông báo cho các tướng sĩ chuẩn bị đi, sáng mai ta sẽ đích thân ngự giá thân chinh.
- nhưng hoàng thượng.....
- Không nhưng nhị gì hết, thù này đích thân ta sẽ báo ( ánh mắt của hắn lóe lên sự thù hận sâu sắc )
Mười ngày sau, dân chúng ngạo quốc khắp nơi treo đèn kết hoa cả đất nước một mảnh đỏ rực chào đón vua của họ chiến thắng trở về, không khí thật náo nhiệt, vui vẻ . Cũng trong không khí náo nhiệt vui mừng đó nàng tỉnh
- Lan nhi, em có ngoài đó không...( nàng yếu ớt lên tiếng gọi)
- tiểu thư người tỉnh rồi....hức hức......
- lan nhi, em sao vậy, sao lại khóc.....
- òa.....nương nương.....
Lan nhi chạy lại ôm lấy nàng khóc rống lên, nghe tiếng khóc bi ai của lan nhi mà trong lòng nàng có một dự cảm không tốt.
- Lan nhi, rốt cuộc có chuyện gì ( nàng lo lắng hỏi )
- nương nương...hức....người hứa với lan nhi phải thật bình tĩnh thì lan nhi sẽ nói với người...hức hức.....
- Được, ta hứa với em.
- ...hức hức.....Hoàng thượng khai chiến cùng liên quốc, Liên quốc.....òa.....liên quốc chúng ta bại trận......hức hức.....cả hoàng cung không một ai sống sót.
Nàng ngây người, sét đánh giữa trời quang có lẽ là tâm trạng hiện giờ của nàng, bất chợt nước mắt nàng rơi, rơi một cách không sao kìm nén được dù cho nàng cứ lau, cứ lau mà sao mắt nàng vẫn cứ nhòa đi vì lệ , rồi bất chợt nàng bật cười nhưng nhìn nàng cười sao mà bi ai đến thế.
- Lan nhi.....em đang đùa ta đúng không...( giọng nàng nghẹn ngào ) em đừng đùa nữa, đùa như thế ta không vui đâu... ta sẽ tức giận đó.
- nương nương....hức hức.....lan nhi không có nói đùa cùng người...hức hức.... mà đó là sự thật....là sự thật đó.......hức hức....
- Không ( nàng ôm đầu ) em đừng nói nữa ta không muốn nghe ... đều là dối trá....tát cả đều là dối trá..... phụ hoàng cùng mẫu hậu yêu thương ta đến thế sao nỡ bỏ ta mà đi chứ......
nàng nói giọng khàn khàn, nước mắt cũng không kìm được mà cứ rơi, cứ rơi làm người khác nhìn vào liền thương tiếc không thôi....
- lan nhi....em ra ngoài đi ta muốn yên tĩnh một mình....
- nương nương....( lan nhi lo lắng lên tiếng )
- ta không sao em ra ngoài đi để ta yên tĩnh một lát..chỉ một lát thôi.... ( nàng nhìn lan nhi bằng ánh mắt thỉnh cầu chất chứa đầy đau thương )
- vâng......vậy lan nhi cáo lui ( giọng lan nhi nghẹn ngào nhìn nàng đầy lo lắng )
Lan nhi đi rồi, nàng lùi mình lại góc giường, hai tay ôm lấy đầu gối có lẽ làm như thế sẽ khiến nàng có cảm giác an toàn hơn, cứ như thế nàng khóc, tiếng khóc nghẹn ngào chất chứa đầy bi thương, đau khổ. Nàng khóc, khóc như để trút hết đau thương của nàng ra ngoài, những hình ảnh về phụ hoàng, mẫu hậu, các huynh đệ tỷ muội cứ lần lượt hiện về trong đầu nàng, làm nàng đau đến nghẹt thở, đau đến không muốn sống nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top