Chap 4
Truyện: Ảo Mộng Tình Yêu
Tác giả: Vô Tình Công Tử
chap 4:
--------------------------------------------------------------------------
Sáng sớm hôm sau, nàng ngủ dậy với đôi mắt sưng húp chắc là nàng đã khóc cả đêm, khóc cho mối tinh chưa kịp nảy mầm đã bị sự vô tình của hắn dẫm nát.
- Khụ......khụ.....Lan nhi
- Nương nương, người có gì dặn dò
- Em đi dặn dò vài tiểu thái giám đi đến các cung thông báo cho chủ tử các cung ấy rằng ta sức khỏe suy yếu không tiện tiếp khách, muốn tĩnh tâm dưỡng bệnh nên tháng này miễn thỉnh an.
- Nương nương, người làm như vậy liệu có ổn không ?
- Không sao đâu, dù sao ta bệnh cũng là thật, ta miễn thỉnh an cho các nàng ấy thì cùng lắm các nàng ấy chỉ mất đi cơ hội để đến chế nhạo, châm chọc ta thôi.
- Vâng, lan nhi đi làm ngay, nương nương trời còn sớm người nằm xuống nghỉ ngơi đi.
- ừ...khụ....khụ... ( Lan nhi đi rồi nàng khó nhọc nằm xuống)
Ý chỉ của nàng được truyền đi vì vậy cho nên nơi cao quý nhất hậu cung là phượng cung tháng này thật yên tĩnh, không có kẻ ra người vào cũng không có tiếng nói, tiếng cười, nếu trùng hợp có ai nghe thấy tiếng động thì cũng chỉ là tiếng ho khan của nàng cùng giọng nói đầy quan tâm lo lắng của lan nhi. Người nào không biết phượng cung là nơi ở của hoàng hậu mà vô tình đi ngang qua thì chắc lại tưởng vị phi tần nào đó đang bị phạt cấm túc ấy chứ . Còn nói đến hắn thì từ buổi tối hôm đó cũng không bước đến cung của nàng nữa, tâm tình của hắn bây giờ thật phức tạp cũng thật rối ren. Hắn không ngờ nàng lại an tĩnh đến vậy, nếu như không phải ám vệ ngày ngày đều báo lại tình trạng của nàng cho hắn biết chắc hắn còn nghĩ nàng đã trốn ra khỏi hậu cung. Rốt cuộc nàng là con người như thế nào, nàng không quan tâm mọi chuyện thật hay chỉ là đang diễn trò, lúc đầu hắn cưới nàng về với ý nghĩ sẽ hành hạ nàng thật thê thảm vì nàng là con gái của kẻ thù hắn, nhưng đêm động phòng hoa chúc nhìn thấy ánh mắt ngây thơ, chưa rõ sự đời của nàng thì hắn lại không nỡ, đúng vậy suy cho cùng thì nàng cũng không có tội tình gì cả vì vậy hắn không nỡ hành hạ nàng nhưng cũng không muốn quan tâm nàng nữa, nên cứ để nàng mang danh hiệu hoàng hậu thất sủng tự sinh tự diệt ở hậu cung... Cứ như vậy thời gian dần dân trôi qua, hết ngày rồi lại ngày, hết đêm rồi lại đêm, Hai người họ chỉ cách cho có đoạn đường ngắn ngủi nhưng cứ tưởng như cách nhau cả dải ngân hà, trong lòng tuy đều nghĩ đến đối phương nhưng lại cứ vờ như không quan tâm làm cho họ ngày càng xa cách. Mọi chuyện có lẽ vẫn sẽ diễn ra bình thường nếu không có ngày ấy, ngày mà trong cung truyền đến vị thục quý phi kia mang thai. Nàng vì danh nghĩa là hoàng hậu nên cũng phải đến thăm thục quý phi cho có lệ, nhìn cung điện xa hoa không chút thua kém cung của nàng, kẻ ra người vào tấp nập, tiếng nói, tiếng cười, tiếng chúc mừng vang lên mà sao nàng chạnh lòng quá, đúng vậy có ai thấy người con gái khác mang thai người mình yêu mà vui nổi không chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top