Chương 1

   Nếu một ngày đẹp trời, bạn thông báo với mẹ bạn rằng sẽ lấy chồng thì chắc hẳn mẹ bạn sẽ nhảy dựng lên vì sung sướng khi tống khứ được quả bom nổ chậm ra khỏi nhà. Nhưng điều ấy lại không hề đúng với cô gái tên Linh này, một cô gái mới 21 tuổi, học năm thứ ba đại học, tràn đầy năng lượng,  nhí nha nhí nhố, ẩm ương vô số tội vậy mà lại tuyên bố hùng hồn:

   - Mẹ, con sẽ lấy chồng.
  
   " Cốc"
  
   - Á, á, sao mẹ cốc con?

   - Đồ trẻ ranh, mới nứt mắt ra mà đòi lấy chồng, mày muốn chọc tức mẹ mày hả?

   - Con nói thật đấy.

   - Thôi đi, đầu óc có vấn đề hay không?

   - Mẹ con không ĐÙA đâu, con muốn LẤY CHỒNG thật đấy!
  
   Mẹ Linh đầy kinh ngạc vì những gì vừa nói có vẻ rất chi là nghiêm túc. Có vẻ như đứa con gái bao nhiêu năm nuôi dưỡng giờ đang nói lên cái điều mà đáng lẽ ra như bao bà mẹ khác phải vui mừng. Nhưng ... nụ cười của mẹ Linh bắt đầu chuyển sang méo xệch trước thông tin vừa tiếp nhận.

   Linh nói với đám bạn:

   - Tao sẽ lấy chồng. - Giọng Linh nghiêm nghị.

Bốn đứa bạn: Ngọc, Hải, My, Hòa nhìn trân trân như chưa định hình được hết những gì Linh vừa nói. Quán cafe quen thuộc của cả bọn hôm nay có vẻ đông hơn mọi khi, khá nóng bức.

   - Này, tao không đùa đâu nhé!

   - Chuyện này nghe thật là vớ vẩn.
  
   - Mày nhắc lại câu vừa nãy tao xem nào? - My cầm quyển menu đập bộp vào người Linh thử xem não bộ có vấn đề nhầm lẫn gì không?

   Ba đứa tròn mắt nhìn Linh, còn Hòa - đứa còn lại, miệng mải mê với cốc sinh tố cũng súyt sặc.

   - Chúng mày nghe này, từ từ những chữ một, tao sẽ không nhắc lại đâu. TAO SẼ LẤY CHỒNG!!!!!!!!!!

   Đến lúc khi nghe hết câu nói này, cả bọn ngừng lại, bắt động. Sau đó, nhìn Linh từ đầu đến chân, những biểu hiện trên khuôn mặt có vẻ như Linh rất nghiêm túc, không hề đùa cợt chút nào.

   Linh, một cô gái 21 tuổi, sinh viên, vẫn đi giày thể thao, quần jean, áo phông, thích nhuộm tóc, đi phượt, tụ tập bạn bè và lúc nào cũng nhí nhảnh như trẻ con. Thậm chí Linh đã từng bị bạn bè trêu chọc, 21 tuổi đầu vẫn chưa có nổi một mối tình vắt vai, vẫn lấy tay che mặt khi xem một cảnh hôn hít trên phim. Thế mà, giờ đang nói rằng sẽ lấy chồng, chuyện thật như đùa mà đùa thành thật đây mà!

   Bốn đứa quay ra nhìn nhau, có nghĩa rằng mọi chuyện Linh nói đang là ... thật, tức là đứa bạn đang ngồi trước mặt đây vài hôm nữa sẽ lấy chồng, mặc áo cưới màu trắng tinh, nhạc, nến và hoa, đứng bên cạnh chú rể mặc vest, người đó sẽ là chồng Linh. Sẽ xưng hô bằng "ông xã",  "bà xã" như kiểu mà cả bọn vẫn thường xuýt xoa khi ngồi nghiền mấy bộ phim Hàn Quốc.

   - Thế chồng mày là người thế nào?

   Cả bốn con bạn quay ra nhìn Linh dò hỏi. Đúng rồi, phải nhắc đến chúng rể chứ. Cả lũ quay ra nhìn Linh chăm chú, những lời được phát ra từ mồm Linh lúc này sẽ là minh chứng hùng hồn cho những gì cả bọn vừa nghe thấy.

   - Thế chồng mày là người như thế nào? -  Hải nhắc lại kiểu sốt sắng.

   - Chồng tao là người ... Linh tự dưng ấp úng trước câu hỏi ấy. Xem nào ... chồng tao là người ...

   Đó là một chàng trai cao ráo, 1m80, trắng trẻo, thậm chí còn trắng hơn cả linh, anh khá đẹp trai. Anh 27 tuổi ...  SEO của một tập đoàn tài chính có vốn chủ yếu của nước ngoài. Quốc tịch Đức.

   Những vẻ tốt đẹp giả tạo bên ngoài, như người khác đã nói thì những gì xấu xa thường được che dấu, đậy điệm kĩ lưỡng trong vỏ bọc đẹp đẽ. Anh ta là kẻ cao ngạo, coi thường kẻ khác. Một điểm thậm tệ hơn nữa là anh ta là một háo sắc và coi thường phụ nữ. Anh ta bỏ ra rất nhiều tiền để phụ nữ đến anh ta và thứ duy nhất cần chỉ là vui vẻ. Linh đã từng chứng kiến cảnh anh ta cặp kè với hàng tá phụ nữ nhưng có điều lạ, dù như vậy đối với họ anh ta vẫn giả bộ ngọt ngào, có chăng chỉ Linh mới thấy được bạn mặt xấu xa ấy mà thôi.
 
   Còn một điểm nữa cần nói đến là anh ta biết tiếng Việt, hiểu tiếng Việt, cãi lộn với Linh bằng tiếng Việt còn hơn cả hát hay. Tất nhiên đó là một người Việt từ trong máu rồi chỉ có điều, anh ta mang quốc tịch Đức.

   - Mày sẽ lấy Bảo Thiên, người thừa kế của tập đoàn tài chính GM á?

   Cả bốn đứa bạn cùng đồng thanh, làm cho khách trong quán cafe quay lại nhìn cả bọn.

   - Có phải Bảo Thiên này không?

   My chỉnh lại gọng kính to cộp rồi lôi cái điện thoại ra bấm bấm, giơ những hình ảnh vừa search được trên Internet.

   Linh khẽ gật đầu.

   - Nhưng sao lại lấy chồng vào lúc này? Hay BÁC SĨ BẢO CƯỚI?????

   Bốn đứa cùng nhìn xuống bụng Linh tỏ vẻ nghi ngaih. Linh vội vàng lấy tay bịt miệng bốn đứa bạn lại. Rồi thẳng thừng:

   - Chúng mày hâm à, không có chuyện gì hết, tao thề! Thế nhé, tao thông báo như thế, thiếp mời tao gửi sau. Giờ tao phải về đây.

   Chưa kịp nói thêm câu gì Linh vội vàng đứng dậy để tránh mấy câu hỏi han của lũ bạn mà cô sẽ không biết phải trả lời thế nào.

   Có tin nhắn, là My gửi cho cô.

   " Thế còn ước mơ của mày thế nào? Mày định từ bỏ à?"
  
   Linh bước trên phố, dòng người tấp nập. Trời hôm nay đầy nắng. " Ước mơ của mình, phải thực hiện chứ, đợi sáu tháng để kết thúc những chuyện điên rồ này."

   Tất cả những chuyện Linh coi là điên rồ này bắt đầu vào một ngày không nắng, không mưa, thậm chí không cả gió, chỉ có cái nóng bức oi nồng của đầu hạ.

   Linh làm việc ở một quán cafe dành cho những người già, nó chật chội. Ông chủ quán là một người lập dị. Khách đến với quán chẳng đông đúc, có khi đến một lần rồi chẳng bao giờ thấy trở lại nữa. Thỉnh thoảng, cũng có vài cuộc gặp mặt ngâm thơ. Doanh thu, con số âm kinh khủng. Đám nhân viên cuối tháng tá hỏa lên khi nhìn con số ấy nhưng ông chủ vẫn tỏ ra chẳng hề hấn gì.

   Công việc của Linh khá nhàn hạ, khách đến quán chủ yếu là người già, họ không yêu sách, không ồn ào, chỉ cần một nụ cười thật tươi hay vài ba câu hỏi han.

   Nói thêm về Linh, cô là một đứa sinh viên nghèo như bao nhiêu đứa vẫn dán cái mác "sinh viên". Có nghĩa là tiền vẫn phải rửa tay xin trợ cấp hàng tháng, còng lưng đạp hàng chục cây số đến giảng đường, mắt mờ đi vì những kì thi và bận rộn với những công việc làm thêm để kiếm thêm thu nhập.

   Linh sinh ra và lớn lên trong một gia đình không giàu có, nhưng không quá nghèo. Ít ai định nghĩa được từ nghèo là như thế nào, đối với những người giàu thì gia đình nhưng Linh cũng thuộc dạng nghèo. Bố làm bộ đội nghỉ hưu, mẹ là một y tá lương tháng cũng chỉ đủ cho hai chị em Linh ăn học. Dưới Linh còn một em trai học cấp 3. Bốn năm cấp 2, ba năm cấp 3 và cho đến bây giờ ba năm học đại học, Linh sống với ông nội ở Hà Nội.

   Gia đình Linh là một gia đình KÌ QUẶC. Ông nội chẳng may may có chút tình cảm hay yêu quý dành cho bố Linh, con dâu duy nhất là mẹ Linh lại càng không. Nhưng yêu thương Linh và em trai rất mực. Cuộc xung đột của ông nội và bố Linh bắt đầu khi ông nội một mực phản đối bố lấy mẹ Linh rồi chuyển từ Hà Nội về sống ở một miền quê yên ả, tức là đã 21 năm đúng bằng số tuổi của Linh bây giờ. Sau 21 năm cuộc chiến giữa ông nội và bố vẫn không kết thúc. Ông nội và bố đều là những người cố chấp, Linh biết, họ vẫn rất quan tâm về nhau, nhưng duy nhất chỉ có sợi dây tình cảm là Linh nối kết hai người ấy lại với nhau.

   Thỉnh thoảng, mẹ vẫn thường nói với Linh:

   " Cái nhà này toàn người dở thôi."

   - Con cũng nằm trong số ấy sao mẹ?- Linh tủm tỉm.

   - Con xếp đầu bảng đấy, sau bố rồi đến ông nội, cu Bin thì cuối cùng, nó dưới mức bình thường một tí.

   Linh cười sằng sặc, kể ra thì sống với những người không- bình- thường cũng có những điều thú vị. Ông nội cố chấp tới mức lưu số điện thoại của bố Linh là " Thằng bất hiếu". Bố Linh mỗi lần nhắc đến ông nội đều bảo: " Ông nhiều tuổi lẩm cẩm mất rồi". Mẹ Linh nhận xét bố Linh chính là một phiên bản y hệt ông nội nhưng không hề nhận điều ấy về mình.
Cu Bin em trai Linh thì suốt ngày hì hục với đống máy móc, nếu không nó cũng ngồi lì trong phòng giống như một thằng tự kỉ.

   - Chết, mẹ thấy Cu Bin nhà mình bị sao ấy, suốt ngày trong phòng không chịu ra ngoài gì cả. Cứ đi học xong lại về phòng, thậm chí nó không hề đi đâu hay bạn bè đến rủ rê gì cả.

   - Trời, nó ngoan ngoãn thế mà mẹ lo ư?

   - Thì lo chứ, cơ quan mẹ các cô, các bác có con trai bằng tuổi nó lại chả phát sốt lên ấy chứ.

   Linh tủm tỉm, khổ thân Cu Bin, nó không- bình- thường cũng đúng thôi, sinh trưởng trong một gia đình kì quặc thì làm sao có thể trở thành một người bình thường được?

   Đó là tất tần tật mọi thứ nền tảng để có được một đứa tên Linh không bình. Linh không xinh. Linh học không giỏi giang. Mọi thứ đều ở mức khá, cũng không xuất sắc ở bất kì một thứ nghệ thuật gì cả. Tóm lại vẻ bề ngoài bình thường ấy là để che giấu tính cách chẳng mấy ai cho là tốt đẹp hay nói chính xác hơn là kì dị.

   Bạn bè Linh khi đã hiểu thì đều nhận xét một câu giống nhau: KHÔNG BÌNH THƯỜNG. Linh một khi thích một điều gì đó thì cố sống cố chết làm bằng được. Giả sử như việc Linh có thể bỏ ra hàng giờ ngồi khâu vá, cắt sửa những quần áo cũ để biến chúng thành những đồ chẳng ai muốn mặc ngoài Linh. Hoặc hôm nào đó đẹp trời chỉ cần học được một món ăn nào ngon là Linh lại hì hục vào bếp nấu nấu nướng nướng đem cho lũ bạn thưởng thức rồi nhìn chúng ăn một cách ngon lành. Nhiều người nói Linh quá dư thừa năng lượng, chẳng chịu để yên tay yên chân lúc nào. Còn hàng trăm, hàng ngàn điều không bình thường từ Linh mà chẳng thể kể hết.

   Mọi chuyện rắc rối của Linh bắt đầu vào một ngày đẹp trời, nắng rực rỡ, bầu trời như được đẩy lên cao.

    Nắng sớm. Linh dậy từ 5 giờ sáng để dọn dẹp nhà cửa. Căn nhà nhỏ chỉ có hai ông cháu Linh sống, mọi việc nhỏ nhặt nhất đều một tay Linh làm. Nhiều lúc Linh thấy mình là chủ nhân căn nhà này hơn là ông nội. Sáng sáng, ông gọi Linh dậy lúc 5 giờ dù chẳng để làm gì. Vẫn nhớ lần đầu tiên sống với ông, giữa mùa đông lạnh giá, ông lấy nước đổ vào mặt Linh,  choàng tĩnh, và rồi chẳng bao giờ Linh dám dậy muộn nữa.

   Đó là tác phong quân đội mà ông đã dạy cho Linh. Sau nhiều năm sống với ông, mọi thứ từ nhỏ nhặt nhất Linh đều phải làm một cách nhanh chóng và gọn gàng. Có thể vì điều đó mà cho đến bây giờ, Linh làm bất cứ điều gì cũng nhanh nhẹn.

    Mọi việc đã tươm tấc, khi ông nội đi tập thể dục về, bữa sáng để trên bàn. Linh đem theo chiếc chăn của ông đến hiệu giặt là. Mặc dù chiếc chăn màu bộ đội đã cũ mèm như ông vẫn nhất quyết giữ lại mà chẳng thể lý giải.

   - Lại đem đến giặt hả con? - Bà chủ quán giặt là cười tươi với cô bé khách quen.

   - Vâng!

   Linh nói xong rồi phóng đi, nhìn đồng hồ là hơn 8 giờ. Khá sớm để đến hiệu sách.

   - Chị ơi, em đến lấy quyển sách hôm trước đặt.

   - Em đợi chút nhé!- Chị chủ sách tươi cười niềm nở.

   Linh ngó nghiêng mấy kệ sách, xem có gì để mua hay không.

   - Tôi đến lấy cuốn này.

   Một gã thanh niên cao lớn cũng đứng đợi lấy sách. Linh hình từ đầu đến chân, rõ ràng đó là một tay ăn chơi. Đầu vuốt keo dựng đứng, áo phông đen, jean rách và loang lổ, rồi ngó nghiêng ra ngoài chiếc mui trần màu trắng đang đậu chềnh ềnh giữa lối vào bé tý của hiệu sách nhỏ. Linh nhìn một lượt, khẽ lắc đầu ngán ngẩm rồi nghĩ thầm:" Người như gã mà cũng đi mua sách, đúng là thế giới đảo điên hết cả rồi."

   - Xin lỗi hai em, hôm trước chị nhầm, có hai đơn đặt hàng nhưng chị chỉ ghi có một ... vì thế ... - Chị chủ sách lúng túng .

   - Em sẽ lấy cuốn ấy.

    Gã kia thậm chí còn không nhìn sang Linh, vẻ mặt chẳng quan tâm đến sự hiện diện của Linh ở đó.

   - Ê, khoan đã!

   - Ê ư? Cô đang nói ai vậy?

   - Tất nhiên là nói anh. Tôi là người đặt trước chỉ chủ cuốn sách này, nhìn vào đây đi, có ghi ngày tháng này, vì thế tôi mới là chủ nhân của cuốn sách.

   Gã trai cười khẩy, coi thường những điều vừa được thoát ra khỏi miệng Linh, rồi quay sang chỉ bán sách.

   - Em sẽ trả thêm tiền, bao nhiêu cũng được, chị bán cho em.

   Chị chủ nhật ngày nhìn đống tiền gã lấy trong ví ra, một sấp giấy bạc những tờ polime mệnh giá lớn.

   - Chị sao thế, em là người đặt trước, khách quen của chị bao nhiêu năm nay rồi ... -Linh gằn giọng.

   - Nhưng tôi sẽ là chủ nhân của cuốn sách này. Gã giơ sấp tiền phe phẩy trước mặt Linh.

   Gái nhìn cô với thái độ đắc thắng. Chị chủ ái ngại đề xuất sẽ cho người đi lấy thêm một cuốn nữa nhưng cả hai người không hề có thái độ nhượng bộ.

    Linh rút ví lấy ra số tiền dành dụm của mình, đặt lên bàn.

   - Em hỏi là chị bán cho em hay cô ta? - Gã thanh niên hỏi dồn dập chị chủ.

   - Ai đến trước thì sẽ lấy trước, đơn giản như vậy thôi, đừng nghĩ có tiền thì được hống hách với người khác. - Linh cũng chẳng chịu thua.

   Linh nói xong, nhanh như cắt ôm cuốn sách, lấy xe rồi phi thẳng.

   - Này nhóc, tôi mà bắt được cô thì ...

   Tất nhiên là sẽ chẳng bao giờ bắt được Linh rồi vì cô đang cong cả mông lên đạp xe cơ mà.

   " Hú hồn, mình còn sợ tên ấy sẽ đuổi theo cơ, may quá, vì mày mà tao phải tốn công sức đấy biết chưa?" - Linh  lấy tay sờ lên bìa sách sung sướng.
  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top