Phần Không Tên 40
Tiếng ồn ã hoàn toàn không hợp với bầu không khí thi cử nghiêm trang trong trường. Đang thắc đó là ai thì bóng áo xanh của thầy Miyamoto phụ trách môn Thể dục xuất hiện. Dù trước giờ chỉ tham gia kiến tập, ít nhất tôi cũng nhớ mặt và biết tên của thầy trưởng bộ môn.
Thầy chạy tới chỗ chúng tôi, miệng mấp máy như định nói gì đó, nhưng rồi lại chạy sang phòng của lớp 3. Mở toang cánh cửa trước, thầy Miyamoto gọi, "Thầy Kubodera! Thầy đến đây một lúc được không?"
Lát sau, giáo viên môn Ngữ văn đồng thời cũng là giám thị bước ra khỏi phòng. "Có chuyện gì à?"
Thở hổn hển đầy nặng nhọc, thầy dạy Thể dục nói, "Ừ." Từ chỗ tôi và Mei lại không nghe rõ được đoạn sau.
"Trường vừa nhận được ti..."
Tôi chỉ nghe được đến thế, vì thầy bỗng hạ thấp giọng. Nhưng phản ứng của thầy Kubodera khi biết tin lại rất dễ đoán. Vừa nghe xong, thầy đứng chết trân, mặt đanh lại.
"Được rồi," thầy Kubodera bình tĩnh đáp rồi quay vào trong. Thầy Miyamoto mặt hướng lên trần, hai vai vẫn nhấp nhô vì mệt.
Sau đó...
Cánh cửa vừa được thầy Kubodera đóng vào lại mở toang, một học sinh lao ra.
Là lớp trưởng Sakuragi Yukari, tay phải cầm cặp, gương mặt bấn loạn. Trao đổi vài lời với thầy Miyamoto, Sakuragi chạy đến lấy dù ở giá đặt cạnh đó. Chiếc dù màu be. Thế rồi, cô chạy vội đi...
Ban đầu Skuragi chạy về phía cầu thang phía Đông. Nhưng không hiểu sao, khi nhìn thấy chúng tôi đứng ở cửa sổ gần cầu thang, cô bỗng khựng lại.
Ngay sau đó, cô quay gót rồi chạy theo hướng ngược lại. Bên chân phải mà cô từng bảo là bị trẹo sau một cú ngã giờ vẫn chưa lành hẳn. Cô chạy nhón gót như đang cố tránh cho cái chân bị thương khỏi đau nặng hơn. Sakuragi băng qua dãy hành lang và khuất khỏi tầm nhìn. Chắc đã xuống bằng nữa cầu thang phía Tây ở bên kia tòa nhà.
"Chuyện gì vậy nhỉ?" Tôi nhìn Mei và hỏi. "Cậu có biết không...?"
Mei không hề phản ứng. Cô đứng ngây ra, gương mặt xanh xao. Tôi bèn chạy đến hỏi thầy Miyamoto, "Thầy ơi? Có chuyện gì với Sakuragi vậy?"
"Hở? Ồ..." Thầy Miyamoto cau mày, nhìn tôi như trách mắng. "Người nhà bạn ấy đến bệnh viện gấp."
Thầy thấy chưa dứt lời thì đằng hành lang vọng lại một tiếng động lớn, kèm theo tiếng thét chói tai cụt lủn.
Gì thế nhỉ? Tôi lập tức bồn chồn. Chuyện gì vừa xảy ra?
Không kịp suy nghĩ kỹ, tôi chạy vội theo hướng hành lang của Sakuragi như muốn chạy theo cô. Tôi băng một mạch qua cầu thang, xuống đến tầng hai. Chẳng thấy bóng dáng Sakuragi đâu, tôi lại tiếp tục vòng cầu thang để xuống tầng trệt. Đúng lúc đó...
Một cảnh tượng khủng khiếp xuất hiện trước mắt tôi.
Nền cầu thang ướt sũng, ở chiếu nghỉ giữa tầng trệt và và tầng hai là một chiếc dù đã mở bung. Chiếc dù màu be Sakuragi Yukari vừa lấy đi ban nãy. Còn bản thân cô thì ngã sấp mặt, người đè trên đỉnh dù.
"E... Em xin lỗi." Đặt hai tay lên ngực, tôi ngã dựa vào tường. "Em... thấy... không khỏe...."
"Để thầy lo chuyện này. Mau vào nhà vệ sinh đi." Thầy Miyamoto ra lệnh. Chắc thầy tưởng tôi đang buồn nôn vì khiếp sợ.
Lê từng bước nặng nhọc lên cầu thang, tôi thấy Mei đang ở hành lang tầng hai. Cô đứng sau các giáo viên, chăm chú nhìn chúng tôi.
Gương mặt Mei tái xanh đến thảm hại. Mắt phải mở to như sắp bung ra ngoài. Cặp môi mấp máy như muốn nói gì đó, giống hệt như con búp bê trong quan tài nơi tầng hầm ở "Đôi mắt xanh trống rỗng. Dưới ánh chiều tà của Yomi".
Để làm gì?
Cậu định nói điều gì...
Vài giây sau, khi tôi lên đến hành lang tầng hai. Mei đã đi mất.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top