thuê nhà mà không có bạn chơi cùng thì buồn lắm


mới ban đầu khi dọn vào căn phòng đằng sau của tầng hai, minh hưởng chỉ đơn thuần cho rằng thằng nhóc đông hách mới lớn này cũng như bao thằng nhóc khác mà anh đã chạm chán phải ở canada, chúng nó bừa bộn, cư xử tào lao, và tần ngẩn là lẽ tất yếu vì ở tuổi này ai lấy đâu ra hơi mà làm người lớn chỉn chu trong khi bài tập và luận văn thì còn đang bộn bề hai chục cái cửa sổ chrome chờ được trích nguồn theo phong cách mla bản số 8 để nộp vào cho giáo viên.

thế nhưng mà cứ như một phép toán cần phải giải từ câu a thì mới có kết quả cho câu b câu c câu d và rồi mới tròn điểm một điểm rưỡi trong cả một bài kiểm tra toán đáng giá con mười, thì sau một loạt các sự kiện và loạt tương tác chấm hỏi xa vời vợi như việc ai đó đã có thể tin sái cả cổ vào một câu chuyện kể về cách mà cánh chim hải âu bay liệng trên trời lại là sản phẩm nuôi dạy chăm nom cho bởi một con mèo, thì lý minh hưởng đã thêm phần nào đó thấu hiểu được thằng nhỏ nhà họ lý hơn.

"ơ không, vụ đấy có thật mà"

"cái gì có thật?"

"con mèo dạy hải âu bay"

lý đông hách mười tám tuổi, hình như vẫn tin lác hai tròng mắt vào vụ mèo có thể dạy hải âu bay được mặc dù minh hưởng khá chắc rằng dù mèo có thể leo lên cây cột điện rồi mất tích biệt tăm cả một ngày dài làm cho mấy bà già trong khu phố ra sức hối các anh thanh niên là "đi tìm cháu cho tao", thì cũng chưa có con mèo nào mọc ra cánh hay đi vừa được giày của hermes để mà luyện chưởng trên thinh không cả. cơ mà dù anh có ra sức nói thế nào, thì đông hách cùng với đống quote mà nó khắc ghi được ở trong đầu từ trên mạng vẫn một mực tin rằng "nếu con mèo thực sự muốn, nó sẽ có cách" để bay và dạy bay cho cả những loài động vật khác.

"có ai nghĩ được là một con vượn vô thưởng vô phạt bỗng một ngày tiến hóa thành cái loài trụi lông biết tìm đường đi lên tận ông trăng đâu? đàn anh đừng có phủ nhận tiềm năng của các loài khác như thế, biết đâu được có ngày chúng nó ngồi được lên đầu mình thì anh định làm gì?"

"sao em sống được như thế nhỉ?" minh hưởng nghe xong giả thuyết một ngày loài người không còn làm chủ thế giới nữa, y hệt như mấy tấm truyện tranh cho con người đổi chỗ với động vật, nhằm tuyên truyền ngưng lấy lông với da may làm quần áo của PETA, liền phải quay qua nhíu mày nhìn thẳng nhỏ, vì anh vẫn chưa thông tâm được với trí tưởng tượng xa vời của đông hách nó.

"sống như nào?"

"cái kiểu, hỗn loạn có tổ chức thế"

"vì em là thiên tài" thằng nhỏ bâng quơ nói như thể đó là sự tình ngẫu nhiên mà ai cũng biết, thế rồi không tham gia thêm một câu nào vào chủ để mổ xẻ lối sống cá nhân giữa một tập thể của lý minh hưởng nữa.

kể từ sau vụ đó, dù không còn thêm được ít nhiều manh mối nào về tâm trí như đi trong mơ của đông hách nữa, thế nhưng mà lý minh hưởng vẫn quan sát được những nét sống rất ư là "hỗn loạn có tổ chức" của thằng út nhà họ lý này. điển hình là cái cách mà nó sắp xếp đồ đạc, sách truyện và tranh ảnh của nó trên tầng 2.

lý đông hách có một hệ thống trông nhìn vào thì rất ư là không có hệ thống, nhưng mà nếu đã quen vào rồi, thì sẽ lại cảm thấy cách sắp xếp sách truyện vô tổ chức này nó thực ra lại rất có lý.

ở trong phòng ngủ của đông hách nơi ban công đối mặt ra với sân khu tập thể, có một chiếc tủ lớn từng là nơi để tivi và đầu đĩa xem phim, thế nhưng giờ đây đã được thằng nhỏ trang hoàng lại thành nơi nó có thể để hai chục chồng sách lớn nhỏ dày mỏng bất chấp nội dung của mình. mỗi lần đi qua đó, minh hưởng đều tự nhắm mắt ăn may thó thử lấy một cuốn coi thử, và thành thực mà nói thì chưa có lần nào mà anh bốc được hai quyển có nội dung hay thể loại nào na ná nhau cả. từ sách triết học của nietzsche, heidegger, susan sontag cho tới truyện ngụ ngôn kiểu như "con cáo và chùm nho", "bộ quần áo mới của hoàng đế", rồi thì văn học tiểu thuyết lãng mạn ba xu, kinh dị, kinh dị nhưng mà có chêm yếu tố hài hước, sách nghệ thuật tranh ảnh theo thời kỳ và nhiếp ảnh đều được lý đông hách tích trữ ở đó.

khi được hỏi đến rằng "em đọc hết đống này bao giờ chưa?" thì lý đông hách thẳng thừng trả lời rằng "nếu anh cho rằng một đứa học sinh cuối cấp ngày chạy ba bài luận cho ba môn khác nhau đến thời gian ngủ còn thiếu mà đã đọc được xong hết đống sách đó, thì anh đúng là lạc quan tới mức điên khùng rồi đấy đàn anh"

lý minh hưởng cho rằng câu trả lời rút gọn của thằng nhỏ muốn gửi gắm đến anh đó là "không, em chưa đọc hết"

"chưa đọc hết mà sao mua lắm thế?" lướt tay nhẩm qua vài chồng sách, minh hưởng cho rằng ở đây cũng phải tới trăm cuốn.

"thì cứ bao giờ có hứng với cái gì thì mua cái đó"

"làm sao em nhớ được hết là em mua xong đọc hết những cái gì rồi?" minh hưởng thắc mắc.

"trừ việc là sách mới nào em cũng xếp mới ở bên trên còn cũ thì chồng dưới đất, thì cuốn nào em đọc rồi em cũng viết nhăng cuội vào hết, mở ra là thấy chú thích ở trong đó. lúc nào em cần tìm cái gì em cũng biết nó ở đâu hết ấy mà, thói quen rồi"

đấy, thấy không, hỗn loạn có tổ chức.

thêm một ví dụ nữa, thằng nhỏ này chất cả sách ở trong nhà tắm, đơn giản vì "vào trong đấy đôi lúc cần công cụ giải trí". minh hưởng để ý thấy trên nóc bồn rửa mặt có vài ba cuốn tiêu biểu chưa bao giờ điểm danh thiếu bao gồm "ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên", "nhật ký tiểu thư jones" nằm kẹp ngang giữa "harry potter và trường sinh linh giá", nơi mà ở điểm hai tấm bìa đang giao nhau có thể thấy rõ mồn một voldemort đang chĩa đũa thẳng vào mặt chị diễn viên renee zellweger trông đến khôi kỳ. thi thoảng để cho bớt nhàm chán, lý đông hách sẽ cho cả "cuốn theo chiều gió" vào góp mặt cho vui ở trong đấy luôn. thậm chí, nếu như ngồm xổm xuống, sẽ còn có cơ hội chiêm ngưỡng được cả cả hình dán đã bóc ra từ cuốn "hoàng tử bé", bao gồm các loại người mà cậu hoàng tử gặp được ở trên hành tinh, lẫn ông phi công đang ngồi máy bay đã được dán vào sau lưng cái bồn tắm màu trắng.

"em không thấy cho ông phi công bay ở trong này là hơi bất công à?" minh hưởng hỏi lần đầu tới thăm quan nhà.

"em để cuốn ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên kia mà, ông ta thích thì bay sang đó mà đổi gió" lý đông hách chỉ tay vào cuốn có bìa màu xanh lá rồi trả lời như trả lời, thế xong tưng tửng nhún vai bước ra ngoài để lại một mình minh hưởng đứng.

giờ nghĩ lại, lý minh hưởng cũng không nhớ tại sao mà hồi đấy cái lý do có nhiều sách để mượn ngang với thư viện lại được tính là lý do chủ chốt cho việc vì sao anh tha thiết muốn vào đây thuê nhà ở, trong khi giờ đây anh đã ngậm ngùi nhận ra rằng mỗi lần tắm rửa của anh là y rằng sẽ lại có loảng xoảng sách vở rơi vì quá tay mở vòi sen nước bắn vào, rồi lại phải mất công nhảy ra ngoài cái bồn tắm ấm thơm chỉ để đối mặt với cái rét choáng váng của thời tiết hà nội để nhặt lại mấy cuốn sách lên khỏi mặt sàn.

cơ mà nói thế thôi, thực ra anh trừ mỗi vụ sách vở đôi lúc phải tự bê vào phòng mình để cọ nhà tắm, thì minh hưởng cảm thấy ở đây sướng không kém ở nhà tại canada, cô chú chủ nhà hay đi công tác nên ở nhà cứ tự tung tự tác rất thoải mái, cảm giác rất ư ra dáng người lớn.

"gớm, đã thế ba bữa còn được người ta nấu cho ăn dọn bàn lên tận miệng" lý đông hách ngồi bấm tay nhẩm xem từ hồi dọn vào đây mình đã làm được cho minh hưởng bao nhiêu việc rồi, tính ra thì cũng không ít lắm đâu?

lý minh hưởng nghe tới đây đang ôm đàn guitar học hát nhạc việt cũng chỉ biết ngượng ngùng gật đầu thú nhận. cha mẹ sinh ra từ hồi ở canada đã vụng về làm gì cũng đổ, vậy nên tấm thân này anh cũng đổ nốt vào trong tay lý đông hách chăm cho từ ngày bước chân sang việt nam, điều này anh không trối cãi.

"người việt nam có câu bầu ơi thương lấy bí cùng, tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn mà em"

"bí việt nam với bầu canada thì đâu có chung giàn?"

"thì giờ chung rồi đấy thôi. sẻ chia là yêu thương mà bro"

"ừ thì sẻ chia. sẻ cho con xe máy duy nhất, đi ra đường thì lái xe của người ta vội tới mức tông thẳng vào tường khu tập thể banh cả chắn bùn trước, thế là trừ trả tiền sửa xe ra thì đã tính thêm một nghìn tiền xăng nào đâu?"

lý minh hưởng quay qua cười lấy lệ, móc ví trong cặp sách bên cạnh dúi vào lòng bàn tay thằng nhỏ một tờ hai mươi xanh rờn như bản mặt anh lúc này.

"người ta này, người ta cứ coi như đây là anh ứng trước nhée"

mím môi nhìn tờ tiền đang cầm trong tay thật lâu rồi lại ngẩng lên nhìn vào mắt người đối diện, lý đông hách không biết có nên nói cho minh hưởng biết rằng giờ đây tiền xăng đang tăng vùn vụt nên chẳng còn đâu giữa cả cái hà nội cho đổ hai mươi ngàn xăng nữa hay không...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top