chap 9: mất trí nhớ...

"Các anh làm ăn cho cẩn thận!! Có chuyện gì với cô gái ấy, tôi sẽ san bằng cái bệnh viện này! Nghe rõ?" Anh chàng mặc vest đen lạnh lùng.

"Dạ... dạ vâng thưa chủ tịch!!" Đội ngũ bác sĩ run sợ.

Nói rồi họ chuyển cô vào phòng cấp cứu,hắn đi đến ghế ngồi chờ.

*Ting Ting*

"Alo? " hắn nói

"Trời ơi! Minh Quân, cậu đang ở đâu vậy?" Tiếng chàng trai vọng trong điện thoại.

" bệnh viện." Hắn đáp ngắn ngủn.

"Cậu bị gì à? Cơ thể ko khỏe à! Đường đường là chủ tịnh Trần Minh Quân mà lại bệnh ư?" Anh chàng trong điện thoại lo lắng.

" cậu bớt một tiếng, chuyện Kanel nhờ cậu!" Hắn lạnh lùng.

" haizz! Tại sao mình lại là bạn của cậu chứ! Thôi được, gĩữ sức khỏe cho tốt, sáng mai có cuộc họp quan trọng, nhớ đấy!" Rồi anh chàng cúp máy.

Hắn nhìn vào chiếc đồng hồ bạc trên tay, 9 gìơ tối. Hắn lại nhìn vào căn phòng cấp cứu,lòng bỗng lo lắng....cô gái ấy... không có chuyện gì chứ?

Hắn cũng không thể hiểu bản thân mình, tại sao lại đi lo lắng cho cô gái ấy! Khi hắn nhìn vào cô,một người con gái yếu đuối,trên mặt vẫn còn đọng nước mắt...nhìn trên người của cô...một chiếc váy cưới xinh đẹp ... có lẽ hôm nay là ngày vui của cô...hắn tự hỏi ai là người may mắn được cưới cô... không!! Tỉnh lại đi Minh Quân,mày điên rồi!!

Bác sĩ chính bước ra...

"Xin hỏi,ai là người nhà bệnh nhân?"

"Là tôi." Hắn đứng dậy.

"Anh là gì của bệnh nhân?" Ông ta hỏi, có lẽ hồi nãy ông ta không thấy hắn nên không biết.

"Tôi...tôi là chồng của cô ấy!" Hắn nói lách.

"Vâng thưa anh, bệnh nhân bị một biến cố tại não. Cơn chấn thương làm não cô ấy hỏng nhẹ, với trước đó, tôi đoán là cũng lâu rồi...cô ấy đã từng bị một lực mạnh tác động lên não, có thể khi tỉnh dậy, cô ấy sẽ không nhớ gì Và có một trí nhớ như một đứa trẻ! cũng có lẽ sẽ quên mất anh là ai. có thể cô ấy sẽ bị loạn đến trở nên tâm thần! Tôi mong rằng anh sẽ chuẩn bị tinh thần... bây gìơ anh có thể vào thăm cô ấy, nhưng tuyệt đối không được kêu cô ấy thức dậy! Tôi xin phép!" Nói rồi bác sĩ đi mất.

Mất trí nhớ? não bị chấn động mạnh? Thật tội nghiệp cho cô!

Hắn bước vào trong phòng bệnh, nhìn cô nằm trên giường với dây nhợ khắp người, chả khác nào là một con búp bê đáng thương...

Hắn nhíu mày, chồng của cô...thật sự có quan tâm đến cô hay không?

Nhìn cô một chút, hắn đưa tay xoa đầu cô.

" Dù tôi không biết rõ Em là ai, nhưng tôi sẽ tìm ra người đã làm Em ra nông nỗi này! Dù tôi đụng trúng Em, nhưng tôi nghĩ rằng có lẽ đây là số phận. Tôi không tin vào nó,nhưng tôi nghĩ là như vậy. Ngủ ngoan! " hắn hôn trán cô rồi rời đi.

Lái xe đi về nhà, hắn suy nghĩ...thật sự hắn không hiểu được rằng khi nhìn thấy cô,hắn có cảm giác muốn được yêu thương cô, được nâng niu cô trong vòng tay của hắn.

Tôi sẽ tìm hiểu về vụ này,chờ tôi nhé!!

Về đến nhà, người mệt mỏi, hắn gọi:

" Sơn! Tôi đây, phiền cậu điều tra cho tôi về chuyện này! Phải, cám ơn cậu!" Rồi cúp máy.

Tại nhà của cô...

"Hu hu hu! Trời ơi, kiếp trước tôi đã làm gì để ông đối xử với tôi như thế chứ! Tôi khổ quá!!" Mẹ cô khóc nức nở.

"Bà à! Đừng như thế!! Chắc con nó chỉ ở gần đây thôi!" Cha cô an ủi.

"Trời ơi!! Tôi chỉ có một người con! Ông nghĩ tôi sẽ bình tĩnh thế sao? Tôi khổ quá!" Bà đau lòng.

"Tôi sẽ không tha thứ cho cái thằng đó đâu!! Chính thằng Huy đã làm nó ra như vậy!!" Bà hét lên.

Tại nhà Liên Á...

"Chết anh rồi!!" Anh lo lắng.

"Sao vậy anh?" Liên Á quấn chiếc khăn che lại thân hình nóng bỏng.

"Băng Nhiên, cô ấy ...bị bắt cóc rồi...hoặc có thể tệ hơn thế nữa! " anh hoảng.

"Anh à! Anh lo gì chứ? Có Em ở đây mà!! Tìm cô ấy, không phải là khó!" Nói rồi Liên Á cười to.

"Phải! Tìm cô ấy không khó! Em thông minh lắm Liên Á! Anh cần cô ấy để có cái chức CEO của ông già!!" Anh cười.

" nhưng anh cưới cô ấy về, còn Em thì đặt ở đâu?" Liên Á nũng nịu.

" khi anh cưới Băng Nhiên về, anh sẽ làm CEO, sau đó sẽ sắp xếp cho em sau!"

"Anh nhớ đó! Quên Em là anh chết!"
" anh biết rồi!"

-----------------------------------

Sáng hôm sau,cô thức dậy. Cử động tay chân,cô nhíu mày, đau quá! Nhìn xung quanh, cô lạ lẫm...đây là đâu?

Cô hét lên,đau quá! Đau đầu quá!

Y tá hốt hoảng thấy cô ngã xuống giường, vội kêu bác sĩ đến.

"Tôi đang ở đâu? Đầu tôi đau quá! Á!! đau...đau quá!" Cô gào lên, đưa tay ôm đầu.

" xin cô bình tĩnh!!" Y tá đỡ cô dậy.

" không! Các người là ai? A...các người muốn làm gì tôi...không...đừng lại đây...không!!" Cô vùng vẫy.

Hắn vừa họp xong,lập tức chạy đến bệnh viện thì nghe tiếng động phát ra từ phòng cô, hắn chạy nhanh đến.

" có chuyện gì vậy?" Hắn thở dốc, gương mặt xót xa nhìn cô gái nhỏ đang đứng ngay góc tường run sợ.

"Thưa chủ tịch, phu nhân đã tỉnh nhưng vì quá xúc động nên mới như thế!" Bác sĩ lau mồ hôi, chỉ là nói chuyện bình thường,nhưng nhìn gương mặt của hắn chuyển biến lạ thường,làm ông run muốn đột quị quá!

" được rồi! Các người lui ra đi!!" Hắn nói rồi nhẹ bước đến bên cô

"Anh là ai? Đừng lại gần tôi!" Cô hét lên, muốn trốn chạy.

"Ngoan, nằm xuống một chút!" Hắn dỗ dành.

"Không nằm! Tôi muốn ra khỏi đây!!" Cô khóc.

"Ngoan, đừng khóc! Lại đây."

"Tôi...tôi muốn...hức về nhà!! Nơi này không phải nhà...của tôi!!" Cô mếu.

"Lại đây,tôi sẽ đem Em trở về nhà!" Hắn bước đã từng bước.

"Thật?" Cô nhíu mày nghi ngờ.

"Thật!" Hắn gật đầu.

"Nhưng anh là ai? Tôi không quen anh! Làm sao tôi tin anh được chứ! Đừng hòng lừa tôi!" Cô lắc đầu.

Hắn thầm thở dài,ông bác sĩ dối trá! Nói cô sẽ trở thành một người có đầu óc trẻ con ư? Nhìn xem cô đang tra hỏi hắn kià!

"Tôi là chồng của em, em quen tôi! Em có thể tin tưởng tôi!" Hắn tiến đến gần cô hơn

"Chồng? Là cái gì thế? Ăn được không?" Cô cười.

"Không được!! Em không thể ăn được! Chồng là người đàn ông mà Em sẽ cùng đi đến cuối đời!" Hắn nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô.

Cô cúi nhìn bàn tay nắm lấy tay cô, thật ấm!!! Cô cười tươi.

"Wa~ thật ấm! Khác với cái đống kia, thật quá lạnh lẽo!" Cô chỉ về phiá máy móc kia

Hắn mỉm cười,nụ cười của cô thật đẹp... đem cô ôm vào lòng.

"Anh... anh làm gì thế?" Cô cố đẩy hắn ra,nhưng sức của cô còn yếu! Làm sao đẩy được hắn cơ chứ!!

"Yên nào! Đây là việc mà người chồng thường làm với người vợ! Nó chứng tỏ người chồng yêu vợ đến nhường nào!" Hắn nheo mắt cười nguy hiểm

"Thế à! Vui nhỉ? Ấm!!" Cô cười.

"Ừ!!"

Thôi cứ để thế này đi, để cô vui vẻ như thế này cũng tốt! Hắn đã tìm hiểu đôi chút về cô, một cô gái yếu đuối nhưng cứng đầu!!

Hắn cười ấm áp, chưa ai có thể làm hắn cười như thế ngoại trừ cô,một ngườì con gái xa lạ....

"Anh sẽ làm cho những người đã khiến Em ra như thế này phải chịu khổ hơn Em gấp ngàn lần!" Hắn ôm cô chặt hơn.

Các bạn thấy sao?? Dễ thương ha!!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #kem