chap 17

"Anh ơi..." cô ngồi dậy nhìn xung quanh.

Kì thật! Hắn hứa là sẽ ở bên cô kia mà. Đâu mất rồi?

"Anh Quân." Cô bước xuống giường, xỏ chân vào đôi dép bệnh nhân.

Mở cửa đi ra ngoài, lạ nhỉ? Tại sao Sơn lại không ở đây "canh giữ" chứ? Hai người ấy biến mất luôn rồi.

Cô tức giận, cô đang yếu mềm bệnh tật như thế này mà bỏ đi chơi à, hừ! Kì này về biết tay cô.

Cô đi lòng vòng hồi thấy cô y tá, chạy lại gần rồi kéo cô y tá vào góc tường.

"Á-ưm!! " cô y tá hét lên, nhưng bị cô bụm miệng lại.

"Suỵt! Tôi chỉ hỏi tý xíu thôi." Cô nói nhỏ

Cô y tá gật đầu sợ hãi, mĩ nhân, quả là mĩ nhân! Đến cô y tá còn phải thèm thuồng vẻ đẹp của mĩ nhân trước mặt.

"Bây gìơ là mấy gìơ? " cô hỏi.

"6 gìơ đúng. Đang là buổi tối." Cô y tá trả lời.

"Hai người đàn ông, một người đẹp trai ga lăng còn người còn lại khốn nạn, thô bỉ ổi, cái mặt nhìn muốn đấm đi đâu rồi?" Cô nói, tất nhiên đẹp trai ga lăng là chồng cô rồi.

"Tôi không hiểu cô đang nói gì nhưng xin đừng đánh tôi." Cô y tá sợ run người nhìn vẻ mặt đang căm thù của cô khi cô đang tưởng nhớ đến Sơn.

"Xin lỗi, làm cô sợ rồi. Tôi chỉ muốn hỏi hai anh chàng ở trong phòng tôi gìơ đi đâu thôi. " cô cười.

"Hai...hai anh chàng đẹp trai đó...đi...đi ra ngoài rồi." Nụ cười của cô đã đánh gục y tá.

Đi ra ngoài? Tất nhiên là đi ra ngoài rồi! Chứ không lẽ ở trong này, vậy cô hỏi làm gì?

Nhìn cô y tá đang đỏ mặt, cô thở dài rồi vuốt mái tóc lại, sau đó gật đầu.

"Cô tên gì?"

"Tú...Tú Linh." Cô y tá nói.

"Cái tên rất dễ thương, bây giờ tôi phải đi. Cám ơn cô nhé, sẵn tiện tôi tên Hạ Nhiên." Cô nói rồi xoay bước đi.

Cô y tá nhìn theo bóng dáng của cô rồi ngồi tụt xuống. Cô thở dốc, người đẹp, lại còn giọng dễ nghe nữa. Nhưng rất quen, hình như gặp ở đâu rồi. Hạ Nhiên...Hạ Nhiên... Không phải là diễn viên Hạ Băng sao? Rất giống a!

Hạ Nhiên nhìn xung quanh rồi đi tìm người hỏi.

Hỏi mãi cũng chả ai biết, cô ngồi xuống ghế đá gần gốc cây, đưa tay vẫy vẫy chỉ mong chút gió. Cô nghĩ ngợi trong đầu, hắn là người không nói dối, luôn giữ lời hứa với cô, nhưng sao bây giờ lại thất hứa chứ! Chắc chắn là Sơn dụ dỗ, phải! Sơn dụ dỗ làm Quân hư rồi.

Cô bặm môi một hồi thì nghe tiếng gọi to.

"Băng Nhiên!! " tiếng một người phụ nữ vang lên.

Cô không hiểu thế nào, không phải đang gọi tên cô, nhưng sao lại thấy quen thuộc. Cô xoay người lại, nhìn người phụ nữ mái tóc đen xõa dài ngang lưng, đang gương mặt nước mắt đầm đìa.

"BĂNG NHIÊN! Đúng là con rồi." Người phụ nữ ấy chạy lại gần cô, đưa tay ôm cô vào lòng.

Cô bần thần, người phụ nữ này là ai? Tại sao lại ôm cô như đúng rồi thế? Nhưng tại sao....cô lại không đẩy ra chứ?

"Con yêu, mẹ đã luôn tìm con. Mẹ rất sợ." Người phụ nữ khóc lóc.

"Mẹ?" Cô ngơ người.

"Ừ. Mẹ nè con yêu."

"Mẹ?" Cô nhắc lại.

"Đúng vậy Băng Nhi. Là mẹ của con."

"Mẹ? Nhưng tôi đâu có mẹ?" Cô nhíu mày rồi đẩy người phụ nữ kia ra.

"Con đang nói gì vậy?" Người phụ nữ ngạc nhiên.

"Tôi không quen biết bà. Sao ai cũng gọi tôi là Băng Nhiên chứ?" Cô nói.

"Tại sao lại không biết mẹ. Mẹ nuôi con từ nhỏ đến lớn. Con tên là Băng Nhiên, cái tên mà cha và mẹ đã đặt cho con cơ mà!"

"Bình tĩnh, bà ngồi xuống đây." Cô kéo người phụ nữ ngồi kế bên mình.

Người phụ nữ ánh mắt dịu dàng nhìn cô.

"Xin đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Thật sự, tôi không có ấn tượng gì với bà cả. Tôi tên Hạ Nhiên, hiện đang sống với chủ tịch Minh Quân. Tôi chỉ xem anh ấy là người thân duy nhất của tôi thôi. Còn mẹ và cha sao? Xin lỗi. Chắc bà nhầm người rồi." Cô từ tốn nói.

"Mẹ không nhầm, mẹ thật sự nhận đúng người rồi. Con là con gái của mẹ, con có cái bớt nhỏ ở dưới bàn chân trái."

"Cái bớt?" Cô cởi dép ra nhìn đúng là có cái bớt nhỏ ngay bàn chân trái.

"Con thấy chưa, mẹ biết tất cả về con. Về nhà đi con."

"Tôi không về, tôi không thể về, bà đừng nói nữa!! Tôi không muốn nghe!" Cô ôm đầu, đau quá.

"Dù không muốn nghe nhưng thật sự là như vậy. Về đi con. " người phụ nữ nắm tay cô.

"KHÔNG! TÔI KHÔNG ĐI! QUÂN!! ANH QUÂN!!" Cô hét lên.

"Con gái..."

"Bà đang làm gì vậy? Thả cô ấy ra." Hắn chạy lại kéo cô thoát khỏi người phụ nữ.

"Vô lễ! Đây là con tôi, tôi nhận nó thì đã sao? Tôi bảo nó về nhà thì sao? Cậu là ai mà dám lớn tiếng với tôi chứ!" Người phụ nữ tức giận nói.

"Bà...bà đang làm đau vợ tôi, bà còn la làng sao?" Minh Quân nói, vỗ nhẹ vai cô.

"Cậu nói cái gì? Vợ? Tôi nhớ không lầm tôi gả nó cho Huy mà. Nhưng điều đó không quan trọng, tôi muốn con tôi trở về." Bà nói.

"Em đã nói nhiều lần, nhưng bà ta cứ bảo em là con gái của bà. Em thật sự rất sợ!" Cô run.

"Ngoan, đừng sợ. Có anh ở đây rồi." Hắn nhẹ nhàng ôm cô rồi trừng mắt nhìn.

"Tôi không hiểu bà nói bà gả cô ấy cho ai, nhưng chúng tôi đã kết hôn, mặc kệ có là Huy hay ai khác, tôi vẫn là chồng hợp pháp của cô ấy." Hắn ôm cô thật chặt.

"Láo toét! Người quyết định không phải là cậu, mà là tôi! Nó là con tôi. Và cậu đang nói những thứ dư thừa khi muốn giải thích cho tôi hiểu đấy cậu bé!" Bà khoanh tay đứng dậy.

"Dư thừa? Bà-" Quân tức giận.

"Ê ê ê Quân, bình tĩnh." Sơn từ đâu chạy lại nói nhỏ:
"Bà ta là Chủ Tịch của công ty sắp làm ăn lớn với chúng ta đấy."

"Hừ! Làm ăn, tôi thà đốt tiền do mình làm ra còn hơn là đi hợp tác với bọn dối trá." Hắn nói.

"Cậu nói gì? Dối trá? Thì ra cậu là CEO của công ty mà tôi sắp làm ăn chung sao? Bất ngờ nhỉ? Nhưng tôi thà để công ty của mình cho nổ tung còn hơn là làm ăn chung với công ty cướp con gái của tôi!" Người phụ nữ cười.

"Tôi không cướp con gái của bà, ngay từ đầu cô ấy là của tôi." Quân trợn mắt nói, tay lại càng ôm chặt cô hơn.(dễ thương quá!)

"Của tôi, là con gái tôi." Người phụ nữ ấy cãi lại.

"Của tôi, là vợ tôi!"

"Của tôi!"

"Của tôi!"

"THÔI!!!" Cô la lên.

Cả không khí im lặng.

Cô thoát khỏi vòng tay hắn, tiến lại gần người phụ nữ trung niên.

"Bà nói...bà là mẹ của tôi?" Cô hỏi.

"Phải." Bà gật đầu.

"Vậy tôi sẽ tin bà một lần."

"Em đang nói cái gì vậy hả?" Quân nhíu mày.

"Em sẽ theo bà ấy về nhà, em cũng rất muốn biết tại sao em lại luôn bị gọi là Băng Nhiên." Cô nói.

"Em đừng có điên! Anh không cho phép em. " Quân nói rồi kéo tay cô hướng về xe hơi.

"Anh làm gì vậy? Bỏ em ra! " cô vùng vẫy, nhưng sức yếu liễu thì thoát làm sao chứ.

"Im lặng!" Hắn gằn giọng.

Cô lặp tức im bặt, chưa bao gìơ...cô lại sợ hắn như ngày hôm nay...

------------------------------------------------------

2/9 vui vẻ nha cả nhà! Dù hôm nay là ngày 3/9 nhưng thôi kệ.

Xin lỗi vì chậm chap nhé!

Mong ủng hộ nhiệt tình nha.

Kem

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #kem