chương 3


Theo lí mà nói thì sau đám cưới cô dâu mới về nhà chồng nhưng chưa đám cưới chỉ mới có tờ hôn thú thôi mà Bạch Thuần phải sống chung phòng với ai đó rồi. Cô vừa dọn đồ qua phòng của Tần Phong vừa cau có, càu nhàu, lảm nhảm: Đồ đáng ghét! Tưởng mình là ai chứ? Là bá chủ của cả thế giới chắc?Tại sao tôi lại nghe lời của anh nhỉ? Vô lí !!!!!!!!!!!!!!

Cộc..cộc

Không nghe tiếng trả lời, cô liền bắt chước cái ông họ Đỗ lần trước đẩy cửa vào. Khệ nệ ôm một đống đồ nhưng chỉ toàn là sổ sách. anh đang ngồi trên bàn kí một sắp tài liệu thấy cô vào khẽ liếc nhìn cô rồi liếc tới đống đồ của cô, quay mặt đi với giọng nói lạnh như tiền:

"Tôi bảo em dọn đồ qua đây chứ không hề nói rằng em sẽ học ở đây

"Có... có thể cho tôi...cho tôi..."

chưa kịp nói hết câu đã bị anh ngắt quãng:

"Thái Bạch Thuần! Em không hiểu tôi nói gì sao?"

Mặc dù âm lượng vô cùng nhỏ nhưng cô cũng đủ cảm nhận được sự công phá và sức mạnh của nó đối với cô

"Vậy... vậy để tôi dọn đồ qua đây ngay"

"Không cần nữa đâu! để ngày mai dì Phương sẽ dọn đem qua đây"

Cô cuống cuồng như con lật đật đi tìm gối và chăn, cô sẽ nằm dưới đất còn anh cứ nằm trên cái giường rộng lớn của anh đi, cô nam quả nữ sao lại có thể ngủ chung giường được

"Em tìm gì?"

"Không có gì, chẳng qua là tôi đang tìm cái gối"

Anh đưa ánh mắt khó hiểu nhìn cô, anh liền hiểu ra vấn đề đang nằm ở đâu

"Em ngủ trên giường không được sao?"

"Không, không, nhưng mà nam nữ ....ngủ chung giường thật sự không tiện"

Anh lần này không nói gì, cắm cúi làm việc của mình, cô như con mèo ngoan ngoãn trèo lên giường nằm yên. Anh chợt tắt bóng đèn chỉ còn loe hoe vài cái bóng đèn pha lê vàng thôi, trong lòng cô đang hoang mang tột độ nhưng 10 phút...30 phút...1 tiếng trôi qua vẫn không có động tĩnh gì, cô mỏi mòn liền chìm vào trong giấc ngủ không còn biết trời trăng mây gió ra sao. Trong đêm khuya tĩnh lặng có tiếng xe lăng  lăn trên nền  nhà lạnh lẽo

Sáng sớm cô thức dậy đã không thấy anh, cũng không nhớ đêm qua mình đã ngủ khi nào. Mặc kệ! Cô thay đồ vội vã đi học, vẫn không quên lấy một mẫu bánh mì làm đồ ăn sáng, mấy hôm nay sự xuất hiện của cô mọi người cũng đã quen nên cũng rất tự nhiên. Vừa đến trường , khoác tay lãnh Tuyết đi được vài bước thì gặp Thái Thiên Tinh, nói đúng hơn là chị ba của cô trong nhà họ Thái cũng bằng tuổi với cô, cô ta õng ẹo chặn đầu cô và Lãnh Tuyết:

"Chào em gái! Sao rồi? Chỉ còn 3 ngày nữa là được làm đại thiếu phu nhân rồi nhỉ? À suýt nữa thì tôi quên, gia đình chúng ta sẽ mở tiệc chào mừng em đó"

Thái Thiên Tinh cố ý nhấn mạnh chữ " Gia đình chúng ta" với cô, Bạch Thuần vẫn im lăng, cô mặc cho Thái Thiên Tinh xỉ vả mình vốn dĩ cô cũng không cần họ coi cô như người thân chỉ cần họ biết tôn trọng cô một chút là được rôi nhưng vị tiểu thư họ Yhasi kia vẫn không buông tha cho cô

'Từ vịt bầu lại có thể 1 phút biến thành thiên nga. hay thật! Ở đâu tôi lại có đứa em gái từ trên trời rơi xuống vậy! Ha ha ha, Thái tộc nhà chúng tôi có thêm 1 thành viên mới mà chị 3 này không kịp nghênh đón thật thất lễ rồi!

Mọi người xung quanh kéo đến xem ngày một đông, Bạch Thuần vẫn đứng im lặng ở đó, Langh Tuyết kéo tay cô đi ra khỏi đó thì:

"Ai cho phép cô rời khỏi đây? Là em gái mà vô lễ với chị của mình như thế à?"

Bạch Thuần không còn chịu được nữa, cô cũng có lòng tự tôn của mình mà sao lại có thể đối xử với cô như thế:

"Thế cô muốn như thế nào mới chịu buông tha cho tôi?"

Vừa nói dứt câu chưa kịp phản ứng thì một lon sữa bằng sành bay thẳng vào mặt cô, bộ váy đồng phục của cô  ướt sủng, trên đầu có một dòng nước tanh tanh chảy xuống, cô sờ vào thì phát hiện đó là máu, máu chảy hòa vào với sữa tạo nên một mùi khó ngửi bay ra, cô đau đớn nằm vật xuống mơ màng không còn hay biết gì nữa, Lãnh Tuyết hoảng hốt chạy đến hét toáng lên

"Cô vừa làm cái gì thế? Cô có còn nhân tính nữa hay không?"

Thái Thiên Tinh dường như không hề hối lỗi hét lại với Lãnh Tuyết

"Nhân tính? Tại sao không hỏi con ti tiện đó có còn nhân tính hay không khi  nó dám giành người yêu của chị 2 tôi?"

Mọi người xung quanh xì xào một lúc một to, Lãnh Tuyết không còn tâm trí đâu để đôi co với cô ta, máu của Bạch Thuần lan ra cả bộ đồng phục trắng tinh, Lãnh Tuyết lo lắng đến sắp khóc

"Bạch Thuần, Bạch Thuần, cậu  không được ngủ cậu phải mở mắt nhìn tớ nafy1 ai đó làm ơn gọi cứu thương giúp tôi với"

Mắt cô lim dim không nhướng nổi nữa, đầu đau như búa bổ, tâm trí  quay cuồng không ý thức được nữa, không nghe ai nói được nữa. Tiếng xe cứu thương vang inh ỏi, Lãnh Tuyết vội vã chạy theo, tay nắm chặt tay của Bạch Thuần, mắt đã ngấn lệ. Vào cấp cứu người ta không cho Lãnh Tuyết vào trong ở ngoài cô lo lắng đi qua đi lại thì bỗng có 1 người đàn ông trẻ tuổi chạy đến hỏi thăm Lãnh Tuyết

"Cô ơi, cô gái vừa được đưa vào lúc nãy bây giờ ra sao rồi?"

Ngừng lại trong giây lát, Lãnh Tuyết nghi hoặc hỏi:

"Anh là ai? Tại sao quan tâm đến Bạch Thuần? Anh có ý gì?

"À, chút nữa tôi quên mất! Tôi tên Ngô Trịnh Kì- thư kí của Chủ tịch Tần Phong, được anh ấy giao phó chăm sóc cô Thái đây"

"Vậy tại sao anh ta không đến? Vợ anh ta phải nằm viện mà anh ta lại dửng dưng thế mà coi được à?" Lãnh Tuyết phẫn nộ

"À ờ, tại vì công việc của chủ tịch rất là bận không tiện ghé sang nên mới nhờ tôi" Trịnh kì chột dạ không biết nói làm sao

 4 tiếng sau...

"Bác sĩ ơi bạn tôi có sao không bác sĩ?"

"À cô Thái hiện tại đã qua cơn nguy kịch rôi, đang nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt"

"Tại sao cô Thái lại nằm ở đó vậy bác sĩ?" Trịnh Kì lo lắng hỏi

""Trong quá trình phẫu thuật, chúng tôi đã gắp mãnh sành ra khỏi đầu cô Thái, chỉ cần mảnh sành đó ghim sâu khoảng 1cm nữa là cô Thái sẽ mất mạng"

"À ờ bác sĩ ơi, tôi nghe nói phẫu thuật trên đầu...là phải cạo hết tóc, vậy bạn tôi..."

"À, chuyện đó cô không cần lo, chẳng qua miếng sành đó nằm không quá xa vào vùng trên nên chúng tôi có thể phẫu thuật mà không cần phải cắt bỏ tóc cô Thái đâu, cô yên tâm"

"Cảm ơn bác sĩ!" Lãnh Tuyết thở phào nhẹ nhõm

Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại của Trịnh Kì vang lên, cậu liền đi ra một góc vắng để nghe, có vẻ như rất quan trọng. Người bên đầu dây nói:

[ Cô ấy như thế nào rồi?]

"Dạ hiện tại đã qua cơn nguy kịch nhưng..."

[Chuyện gì?]

"Bác sĩ nói nếu mãnh sành ghim sâu thêm 1cm nữa thì...cô ấy sẽ nguy  hiểm đến tính mạng"

[...]

"Bây giờ cô ấy cần được nghỉ ngơi ạ"

[ Cậu làm thủ tục xuất viện rồi tìm một bác sĩ tốt đến chăm sóc hàng ngày cho cô ấy. Xin phép cô ấy nghỉ học 1 tháng, cũng tìm gia sư về đây, được chứ?]

"Dạ tôi sẽ làm theo"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #langman