chương 24
8 tiếng trôi qua...
Lãnh Tuyết đôi mắt đã sưng mệt mỏi tựa người vào băng ghế mắt nhắm lại đau đớn. đầu anh bây giờ rối bờ, anh rất sợ. Sợ mất cô. Anh không thể khống chế được suy nghĩ của mình, anh cứ nghĩ lung tung, nghĩ về thời gian hạnh phúc lúc trước, nghĩ tới hình bóng nhỏ nhắn, nụ cười rạng rỡ của cô, nghĩ đến những giọt nước mắt vô tội vạ của cô...khiến tim anh chợt đau nhói như hàng ngàn kim châm đang đâm thẳng vào tim anh. Đau! Hận! Anh ghét chính bản thân mình vô cùng
"Anh nên rời khỏi đây!"
Tần Phong bất ngờ nhìn Lãnh Tuyết, đôi mắt mệt mỏi mở ra cương nghị nhìn anh nhắc lại lời vừa noi
"Anh nên đi về đi!"
"Tại sao! Bạch Thuần vẫn còn..."
"Anh có tư cách gì mà gọi tên bạn của tôi?"
Lãnh TUyết tức giận quát lớn với anh, anh chau mày khó hiểu nhìn cô, ánh mắt long sòng mạch máu vì tức giận của cô trông rất đáng sợ nhưng vẫn không làm anh si=uy chuyển tinh thần. KHông kìm chế được cảm xúc của mình nữa, Lãnh Tuyết liền tiến thẳng đến níu lấy vạt áo của anh hậm hực nói mà nước mắt tuôn rơi
"TẠi sao? Tại sao vậy chứ? Tại sao cô bạn ngốc nghếch của tôi lại có thể yêu một người như anh được chứ? TẠi sao lại có thể bán rẻ cả cuộc đời mình vì một người như anh? Lúc cô ấy cần anh nhất thì anh đã ở đâu? Anh đang ở đâu?"
"Cô đang nói gì vậy?"
LÃnh Tuyết bật cười lạnh, nụ cười đau đớn chua chát, tăm tối
"Anh còn hỏi nữa sao? À hay là lúc đó anh đang bận làm chuyện xấu hổ gì với ai đó thì làm sao mà có thể đến chứ?"
"Ý cô là sao? Nói cho rõ ràng đi!"
Anh bị lời nói khiêu khích của Lãnh Tuyết kích động, thật ra thì đã có chuyện gì xảy ra?
"Trong điện thoại Bạch Thuần đã gọi cho anh 5 lần vào lúc 22h45, xin hỏi lúc đó Tần tổng đang bận việc gì vậy?"
"22h45 sao?"
Anh cố nhớ lại, lúc đó thật ra thì anh đã để quên điện thoại trên xe, sau khi vào trong nhà không thấy cô đâu liền muốn gọi tìm cô nhưng bỗng dì Phương hấp tấp chạy đến nói có người nói cô đang ở bệnh viện, trong đầu anh không còn gì cả, tất cả trống rỗng, tức tốc lao xe đến bệnh viện thì gặp Lãnh Tuyết. Anh thẩn thờ lục lại điện thoại, đúng là có 5 cuộc gọi nhỡ của cô. Anh đau xót ôm đầu hối hận. Thì ra là do anh. Lỗi là do anh. Anh chính là người khiến cô thành ra như vậy. Như đứa trẻ phạm sai, anh khóc rống lên, miệng chát ngấm, vị đắng mặn của nước mắt thật khó chịu. Cánh cửa phòng cấp cứu bật mở, bác sĩ bước ra, khuôn mặt lấm lem mồ hôi, thuốc khử trùng và mùi máu
"Bác sĩ, bạn tôi sao rồi ạ? Cô ấy không sao mà đúng không?"
"Vợ tôi như thế nào rồi bác sĩ? Ông mau gì đó đi! Rốt cuộc cô ấy sao rồi?"
Tần Phong kích động níu lấy vạt áo của vị bác sĩ kia, gương mặt của ông ta ra vẻ hối tiếc vô cùng nhìn Tần Phong giọng đầy cảm thông, bất lực
"Tần tổng, chúng tôi thật sự xin lỗi! Thật sự thì trước khi cô Thái được đưa đến đây thì não của cô ấy đã chết rồi, huyết áp kép nhưng vì tim vẫn còn thoi thóp nên chúng tôi tức tốc làm phẫu thuật với hi vọng mong manh nhưng...thật sự không thể!! Đứa bé và mẹ đều đã tắt thở từ lâu. Chúng tôi thật sự xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi!"
Đôi tay anh cứng đờ không cảm giác, trời đất như bị xẻ làm đôi , mặt đất như long lở lún sâu xuống, chân anh như bị hóa đá, không ý thức. Cứ như sét đánh ngang tai, tai anh lùng bùng không nghe được gì nữa, nước mắt cũng vô thức thi nhau tuôn rơi không ngừng nghỉ, trái tim quặn thắt, đau đến ngợp thở. Anh suy sụp quỳ rặp xuống đất, không tin được những gì mình đã nghe. LÃnh Tuyết hoàn toàn không thể chống đỡ nổi mà ngất xỉu. Như còn lại một tia phản xạ cuối, anh vựt dậy cuống cuồng hỏi bác sĩ
"Ông vừa nói gì? Đứa bé, đứa bé nào?"
"Vị bác sĩ kinh ngạc nhìn anh
"Cô Thái đã mang thai hơn 2 tháng rồi, Tần tổng không biết sao?"
"Cô ấy...mang thai sao?"
Thêm một lần nữa, tinh thần anh chao đảo, bấn loạn! Hận! Anh chỉ biết hận! Hận chính mình, hận cuộc đời đáng ghét, hận những người đã làm ra những chuyện này. TAy nắm thành quyền, nước mắt rơi lã chã, tâm thức đau tột cùng.
Reng, reng, reng!
"[ Tần tổng, tôi đã tìm thấy chứng cứ mà ông Thái Uy đã sai người hại anh bị tai nạn năm đó rồi. Còn nữa, có một chuyện liên quan đến cô bạch Thuần, cô ấy có đến phụ sản 3 lần, cụ thể ra sao thì tôi vẫn không biết. Alo, Tần tổng, anh có ở đó không? Tần tổng!]"
Tiếng của Trịnh Kì mạch lạc trong điện thoại, thì ra cô đã biết mình đang mang giọt máu của anh nhưng vẫn không muốn nói cho anh biết, sau cùng thì cô vẫn muốn hận anh. Hận đến chết! Đôi tay buông thõng, chiếc điện thoại hững hờ rơi xuống...
Lễ an táng cô diễn ra trong một ngày mưa.
Mưa vì tình...
Mưa vì dòng đờ ngả nghiêng...
Mưa vì một người đã bỏ sau lưng một người...
Hết rồi!
Anh chìm đắm trong cơn men say của rượu chao đảo bước đến bên mộ của cô đội cả trời mưa, trên tay còn cầm theo một chai rượu, chen đi giữa dòng người che ô đứng viếng thăm. Họ đứng nép người nhường đường cho anh. Ánh mắt đê mê nhìn tấm hình trên mộ của cô mà cười chua chát, mọi người dần ra về chỉ trừ Lãnh Tuyết và Trịnh Kì ở lại. Đưa lên môi uống một hơi, anh muốn mình chỉ là đang say thôi, không muốn đây là sự thật, không muốn, mãi không muốn!
"Anh có biết trước ngày Bạch Thuần ra đi, cô ấy có đến tìm tôi không?"
Tiếng mưa như làm nền cho lời Lãnh Tuyết, âm thanh vọng đều đều vọng cả một bầu trời u ám
"Cô ấy nói là mình đã có thai rồi, cô ấy rất hạnh phúc..nhưng vẫn không nguôi đau lòng vì ai đó. Cô ấy chỉ muốn một gia đình 3 người sống êm đềm, hạnh phúc bên nhau đến già. Nhưng xem ra cô ấy không thể rồi! Cô ấy nhờ tôi mua một vé máy bay qua Pháp, cô ấy muốn rời khỏi nơi đây nghiệt ngã này. Tối hôm máy bay cất cánh...cũng là ngày mà BẠch Thuần...ra đi mãi mãi...."
KHông kìm được nước mắt, LÃnh Tuyết nghẹn ngào khóc nức nở, Trịnh Kì ôm cô vào lòng an ủi. Mất đi một người bạn, một người chị em tốt, mọi buồn vui đều sẻ chia có ai lại không đau đớn chứ? Anh như mất hết ý thức, chỉ biết cười, cười đau khổ.
Màn đêm buông xuống...
ánh đèn vẫn rực rỡ lòng người, bóng một người lẻ loi nghiêng ngã do say nổi bật trong dòng người. Tần Phong nhem nhuốc cả người, tay cầm bình rượu vóc đầy vào miệng, đôi mắt mơ màng như không mở nổi được nữa. Mùi vị của rượu chát đắng cứ chảy vào trong vòm miệng của anh. Chát ngấm! Thoát ra khỏi nơi phồn hoa đô hội, anh men đến một bến sông, ngồi bệt trên thành cầu không biết nguy hiểm mà uống rượu. Anh không muốn tỉnh, vì tỉnh lại anh sợ cơn đau, đau và trống trải, cô đơn, nhói tâm can. MẶt nước vốn phẳng lặng như gương phản chiếu tất cả mọi chuyện. Anh bật cười mà nước mắt lại rơi. Sao trong mắt của anh giờ đây chỉ toàn là hình bóng của cô, tất cả những của chỉ quen thuộc ngày nào đều hiện lên một cách sống động đến lạ lùng. Con đường bây giờ vô cùng vắng lặng. Anh bỗng thấy cô đứng ở giữa dòng sông vẫy tay gọi mình. Cô vẫn còn sống sao? Đưa tay dụi lại đôi mắt, hình ảnh đó vẫn không hề nhòa nhạt. Anh như một đứa trẻ bị bỏ rơi tìm thấy được người thân của mình. Không chần chừ, anh lao vào trong khoảng không vô định trước mặt níu lấy đôi tay cô, cô nở một nụ cười đẹp như hoa, nhìn anh...
"Bạch Thuần, em đừng sợ, anh sẽ đến bên em ngay đây. Anh vẫn luôn ở phía sau lưng em, che chở em. Chúng ta mãi không bao giờ rời xa. Cả gia đình chúng ta sẽ đoàn tụ"
Tùm!
########
Thái Uy bị bắt vì tội cố ý giết người 2 lần do người tài xế kia bị Trịnh KÌ khống chế khai ra. Công ty làm giấy tờ giả trốn thuế, cổ phiếu rớt giá thậm tệ. Thái Mĩ Đình có liên quan đến vụ giết người nên cũng bị bắt. Thái gia tán gia bại sản. Cô ta khai ra lí do về nước là vì thiếu một khoản nợ do chồng trước của cô tạo ra, cha cô ta hứa sẽ trả nợ cho cô nếu cô chịu về nước và hợp tác chiếm lấy Tần thị, cô ta liền làm theo và tìm mọi cách đuổi và giết Bạch Thuần. Nhưng trong vụ tai nạn của anh 10 năm trước cô ta thật sự không biết. Mọi chuyện đều là do ông Thái Uy chủ mưu. Bây giờ tất cả bọn họ đều trở nên trắng tay, mất tất cả. Tên lái xe đâm chết cô cũng đã được tìm thấy và bị bắt. Mọi chuyện được phơi bày ra ánh sáng. Ông Tần Minh lòng nặng nề mà qui y ở cửa Phật, ông tự cho mình là kẻ đã hại chết con trai mình, muốn chuộc lỗi.
5 năm sau...
Lãnh Tuyết và Trịnh Kì kết hôn, họ cùng nhau đến viếng đôi uyên ương xấu số mà mãi được ở bên nhau. Tất cả chỉ còn là một khoảng trời xanh thẳm.
"Anh đã giữ đúng lời hứa với em. Anh vẫn luôn ở phía sau lưng em..."
......................................................................HẾT..........................................................................
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top