Chap 35: ánh trăng và bóng tối

Màn đêm buông xuống, bao trùm toàn bộ khu rừng trong vẻ huyền bí và tĩnh lặng. Ánh trăng vàng tỏa sáng, chiếu rọi qua từng tán lá, tạo nên những đốm sáng mờ ảo. Trăng hôm nay sáng khác thường, ánh sáng mềm mại của nó như lan tỏa, bảo bọc cả không gian, xua đi phần nào những căng thẳng mà cả nhóm vừa trải qua sau trận chiến.

Minhee ngồi trên một tảng đá bên bờ suối, ánh mắt lơ đãng nhìn lên bầu trời đêm. Cậu cảm nhận được hơi lạnh thấm vào da, nhưng trái lại, lòng lại thấy yên bình đến lạ thường. Cậu luôn yêu thích ánh trăng, bởi sự mềm mại của nó gợi cho cậu một cảm giác an yên, khác hẳn với những trận chiến khốc liệt trong bóng tối. Ánh trăng vàng chiếu rọi lên gương mặt của cậu để lộ ra những đường nét hài hòa, mềm mại nhưng vẫn đậm nét nam tính.

Sion âm thầm tiến lại từ phía sau, ánh mắt trầm tư và điềm tĩnh, đôi mắt anh ánh lên dưới ánh trăng. Anh lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Minhee, và cũng ngước nhìn lên bầu trời, nơi ánh trăng sáng rực rở kia như thể khẳng định sự hiện diện của nó giữa biết bao điều u ám xung quanh.

"Đêm nay trăng đẹp nhỉ?" Sion cất giọng trầm ấm, phá tan sự im lặng. "Cứ như nó đang muốn bảo vệ chúng ta khỏi bóng tối này vậy."

Minhee mỉm cười nhẹ, gật đầu đồng ý. "Ánh trăng đẹp thật. Nó giống như người bạn đồng hành với chúng ta trong mọi thử thách."

Sion quay sang nhìn Minhee, mắt anh ánh lên sự quan tâm chân thành. "Minhee này, em có bao giờ nghĩ... ánh trăng cũng giống như chúng ta không? Nó hiện diện giữa bóng tối, nhưng luôn cố gắng soi sáng và xua đi những mối đe dọa vô hình bên trong màn đêm vô tận kia không?."

Minhee nhìn sâu vào mắt Sion, cảm thấy từng lời nói của anh như chạm đến trái tim mình. "Có lẽ đúng vậy. Chúng ta đều có những bóng tối trong lòng, nhưng vẫn cố gắng bước tiếp, vẫn muốn bảo vệ những người mình yêu thương."

Sion nắm lấy tay Minhee, tay anh ấm áp, truyền vào lòng Minhee sự vững chãi. "Dù có ánh trăng hay không, chúng ta vẫn phải tự đối mặt với bóng tối của chính mình. Nhưng anh sẽ luôn ở bên cạnh em, cùng em vượt qua mọi thử thách, dù là khó khăn đến đâu."

Minhee lặng im, để lời nói của Sion thấm vào từng ngóc ngách trong tâm hồn. Cậu cảm nhận được tình cảm sâu sắc mà Sion dành cho mình, và đó cũng chính là động lực để cậu mạnh mẽ hơn.

Ở phía xa, những người bạn của họ, Eunsang, Soobin, Yunseong và các thành viên khác của Aeterna Union cũng đang tụ họp, cùng nhau nói chuyện và cười đùa. Họ kể lại những câu chuyện, chia sẻ những khoảnh khắc vui vẻ và những kỷ niệm đáng nhớ. Tiếng cười giòn tan của họ như muốn xua đi cái lạnh của màn đêm. Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt từng người, làm sáng lên những nét rạng ngời của tình bạn và lòng quyết tâm.

Trong khoảnh khắc yên bình ấy, Minhee cảm thấy mình được sống, không chỉ vì nghĩa vụ hay trận chiến. Cậu nhận ra rằng tình yêu không chỉ là sự chiếm hữu hay đáp lại, mà còn là sự đồng hành và chấp nhận, là sự sẻ chia ánh sáng và bóng tối với nhau. Và ngay dưới ánh trăng dịu dàng đêm nay, cậu đã thực sự hiểu rằng, họ không chỉ là những chiến binh, mà còn là những người bạn đồng hành, những người đã chấp nhận dấn thân vào bóng tối cùng nhau để tìm đến ánh sáng.

Đêm đó, dưới ánh trăng rực rỡ, Minhee và Sion cùng nhau tận hưởng những giây phút tĩnh lặng và bình yên hiếm hoi. Ánh trăng ở đây đóng vai trò như một biểu tượng của hy vọng, sự yên bình trong tâm hồn, cùng với sự bảo vệ mà Sion dành cho Minhee. Những giây phút chia sẻ, tuy đơn giản nhưng lại vô cùng ý nghĩa, làm nổi bật lên thông điệp về tình yêu, sự đồng hành và sự chia sẻ ánh sáng giữa những bóng tối trong cuộc sống.


Và ánh trăng này cũng giúp Minhee nhận ra rằng, dù cho họ có là những chiến binh trong cuộc chiến, nhưng tình bạn và tình yêu chính động lực lớn lao, giúp họ vững bước qua mọi thử thách, tìm được nhìn thấy ánh sáng giữa những đêm tối dài. Và không chỉ là tình yêu hay tình bạn mà còn là một ngọn lửa ấm áp, dẫn đường họ qua những đêm tối dài, cho đến khi ánh sáng thực sự xuất hiện.



Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top