CHƯƠNG 4: DÒNG CHỮ
Cô gật đầu. Một lát sau, anh cầm một chiếc máy đến và cắm vào ổ điện di động và máy bật lên. Anh đưa lên người nạn nhân và máy đang phân tích. Một lúc sau, anh cau mày nhìn thứ mình đang cầm trên tay một chút rồi quay qua nói với cô cùng hắn:
- Đã có kết quả rồi, các cậu có muốn xem không?
Hắn và cô đứng lên, nhoài người lên cái máy. Trên máy là một hình trang sách cùng với các chữ và hình: B, U, I và hình một cái huy chương. Sau khi xem được kết quả, cô và hắn nhíu mày lại rồi nhìn nhau, cùng lúc hỏi:
- Ý nghĩa của nó là gì? B, U, I và hình huy chương?
Anh lắc đầu nói:
- Tôi không biết, xem ra ta phải nhờ đội giải mã để phân tích rồi.
- Nhưng nhớ nhanh lên đấy, không thì ngày mai sẽ lại có người chết mà không dự đoán được đâu. Anh hãy gửi cấp tốc rồi bảo họ giải nhanh lên.
Anh gật đầu rồi rời đi. Hắn và cô đứng đó với vẻ mặt suy nghĩ, đăm chiêu. Hắn mở miệng:
- Rốt cuộc thì cái hình huy chương đó với hai số chữ B, U, I có ý nghĩa gì nhỉ?
- Tôi không biết, nó khá khó rồi đây. Xem ra hung thủ đã thách đố chúng ta một mật mã khó đấy. Nhưng mà nếu nói để yên thì không được, hung thủ này manh động hơn những kẻ tội phạm khác. Hắn hành động cũng kĩ lưỡng, chặt chẽ mà còn che dấu được nhiều manh mối nữa. Đặc biệt, hắn còn khá giỏi vẽ. Cho nên có thể nói hắn cũng đã từng đọc trinh thám. Cũng có thể hung thủ đang bắt chước ai đó và giết người như thế này. Kết hợp với số một trên bụng nạn nhân, coi bộ hung thủ rất tức giận khi hành hạ nạn nhân rồi đây. Nhưng rốt cuộc là ai nhỉ? Theo tôi biết công việc của chị ấy không có nhiều đối thủ cho lắm. Chỉ là có tập đoàn Bạch Thị thì có xảy ra tranh chấp chút xíu vì một cái hợp đồng mà thôi. Nghe nói đã được giải quyết ổn thỏa rồi.
- Công ty Chu Ngọc theo tôi biết là công ty nằm trong top 30 của Trung Quốc, làm ăn cũng không có nhiều đối thủ cạnh tranh. Nhưng nếu là giết người vì hợp đồng thì có hơi quá không? Nếu không có cái này thì có cái khác để kí. Đâu cần nhất thiết là cái đó mới kí được? Một cái hợp đồng với một cái mạng người, cô nghĩ cái nào quan trong hơn?
Cô không nói gì mà ngồi xuống. Mặt cô đăm chiêu, không nói gì cả, từ từ sờ lên những phần bị chặt. Hắn cũng ngồi xuống cạnh cô, nhìn nét mặt đó và nói:
- Hay là hung thủ chỉ tìm đại một người rồi ra tay? Chứ kiểu này thì làm gì có ai thù hằn với gia đình cô?
Cô đáp ngay:
- Không đâu, hẳn hung thủ đã lên kế hoạch rất kĩ theo dõi chị ấy rồi mới chọn thời điểm thích hợp để ra tay. Cái hung thủ nhắm đến không phải là mạng của chị ấy.
- Ý cô là gì, đội trưởng Chu?
- Cái hung thủ muốn nhắm đến là tập đoàn Chu Ngọc. Có vẻ như hắn muốn thâu tóm tất cả những gì có trong tay của chị ấy và còn một cái nữa là...
Cô cau mày, nét mặt trầm xuống. Thấy cô không nói tiếp nữa, hắn hỏi:
- Hung thủ muốn nhắm cái gì nữa?
Cô giật mình quay qua nhìn hắn rồi xua tay nói:
- Không có gì đâu, chỉ là suy nghĩ một số chuyện thôi, anh đừng để ý.
Hắn gật đầu coi như đã nghe. Bỗng có một người đi đến rồi bảo:
- Hóa ra các cậu còn ở đây à?
Hắn và cô quay người lại thì thấy anh. Hắn hỏi:
- Đưa xong rồi à?
- Xong rồi, đội mật mã bảo là chiều nay sẽ có kết quả điều tra. Đến đó chúng ta tính tiếp.
- Nhưng mà cứ ngồi thế này thì hung thủ cũng sẽ lên kế hoạch cướp một mạng người nữa cho coi. Hắn rất giỏi trong việc tính toán nên rất kĩ đấy.
- Điều đó thì chúng tôi biết, không cần cô phải nói. Nhưng mà cứ thế này thì sẽ trở thành án liên hoàn mất. Hy vọng chúng ta bắt được hắn sớm.
Cô đứng dậy mỉm cười bảo:
- Là một người cảnh sát, ai cũng mong thế cả. Nếu không nhanh tay bắt thì mạng người cũng sẽ bị cướp và chúng ta nhiều việc hơn thôi.
- Phải, nếu thế thì cũng nhiều việc rồi.
- Mà thôi, chúng ta đi loanh quanh khu này coi sao, lỡ như phát hiện được manh mối gì đó.
Hắn và anh gật đầu. Hắn đứng lên, Hai người chuẩn bị cất bước thì cô hỏi:
- Phải rồi, khu này được bao bọc chưa?
- Hỏi thừa! Đương nhiên là có rồi.
- Không, tôi không nói khu án mạng. Tôi đang hỏi là xung quanh đây có được chưa?
- Hình như cũng được rồi. Do ở đây là đất hoang nên cũng không có người đến nhiều, chỉ có vài ba người tài xế đến để nghỉ ngơi thôi. Nghe nói người ta khi thấy có án mạng xảy ra cũng sợ quá nên cũng không ai tới nữa, chỉ có vài phóng viên thôi. Có vài phóng viên thấy sợ quá nên đi luôn, chỉ còn 4 người ở lại để làm gì đó thôi. Nói chung là cô ra ngoài thì sẽ biết.
- Ra vậy, tôi hiểu rồi.
Cô mỉm cười, thay một chiếc bao tay mới vì bao tay cũ của cô đã dính đầy chất nhầy nhụa cũng như dịch màu vàng. Nghe tiếng " phóc" đầy tự tin của cô, hình như cô đã suy tính điều gì đó rồi. Lấy thêm chiếc khẩu trang trong hộp của anh, cô đeo vào. Một nữ cảnh sát đã tự tin đứng đây để làm gì đó. Khuôn mặt cô vô cùng tự tin. Cô xoay người lại nhìn hai người nói:
- Như thế thì chứng cứ cũng sẽ còn chút ít và chúng ta sẽ được lợi vì hiện trường không bị phá vỡ nhiều.
- Nghe cũng có lý, đi thôi.
Rồi hắn và anh cất bước. Đi được hai bước, hai người nghe tiếng của cô:
- Chờ đã, trước khi đi khám nghiệm quanh chỗ này thì các anh phải tham quan một vòng của hiện trường trước chứ.
- Việc đó thì không cần đâu, có đội kiểm tra làm rồi.
- Nhưng chúng ta cũng nên tự mình tham quan đi, biết đâu chúng ta kĩ hơn, phát hiện điều gì đó mới và có ích cho quá trình phá án thì sao?
Anh và hắn gật đầu. Cả ba người đi vòng quanh hết một lượt của hiện trường. Cô nói:
- Hình như không có gì nhiều.
Ba người lại bước đi tiếp. Vừa đi được năm bước, bỗng cô ngồi lại một chỗ, đó là gần thùng rác. Hắn và anh không thấy cô đi cũng, liền quay lại và cùng lúc cô cất tiếng:
- Các anh qua đây nhìn này.
Thấy cô ngồi đó, hai người bước tới. Chỗ cô ngồi là chỉ gần thùng rác thôi, cách thùng rác khoảng 30 cm. Khi hai người tới chỗ của cô, hắn và anh đều thấy mắt cô đang đăm đăm vào một chiếc bịch gần đó. Cái bịch màu đen, nó chảy ra bao nhiêu thứ. Nào là màu vàng, màu đỏ, hai thứ đó xen lẫn vào nhau cùng với vài con ruồi nhặng đang đậu trên đó. Cái thứ chất lỏng đó vẫn cứ chảy ra, nó khiến ba người kia nhíu mày lại. Anh lên tiếng:
- Đó là gì vậy? Sao nó lại có màu đỏ và đang chảy ra và sao nó ở đây?
Câu hỏi của anh vừa dứt thì thứ anh nhận lại là sự im lặng. Sự im lặng tột độ như đang suy đoán điều gì đó nghẹt thở, khủng khiếp. Quay lại nhìn cô và hắn, anh thấy hai người vẫn chưa nói gì. Sự im lặng này nó khiến người ta rất khó thở vì hẳn nó phải có gì đó mới xảy ra tình trạng này. Ví dụ như, trong đó là một thứ vô cùng khủng khiếp?
Không có ai có thể đoán trước được trong đó có gì.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top