Three

Trong tiếng gió có tiếng pháo, cứ dăm phút lại bùm bụp nổ một lần. Nắng trên cao bỗng mát ngọt, cánh én chao nghiêng trên khoảng không rất rộng và rất xanh.

Thế có nghĩa là Tết đã về rồi.

Tết về đến mông, không bận thì cũng là rất bận. Bận tối tăm mặt mày, hoặc chọn dọn nhà, hoặc chọn đi mua sắm đồ Tết. Dọn nhà thì rõ là mệt rồi, chẳng phải khi không mà ông bà ta có câu "bói ra ma, quét nhà ra rác", quét xong trần nhà thì sàn nhà bẩn, lau xong sàn nhà thì bức tường cũng lấm lem. Nhưng đi mua sắm thì cũng chẳng khá hơn là bao, phải chen chúc trong khu chợ thường ngày đã đông, Tết đến còn đông gấp mười lần. Người ta nói, người ta cười, người ta kèn cựa trả giá lẫn nhau, vận tốc trung bình cứ mười phút thì nhích được một bước chân, ra được khỏi chợ thì trời cũng đã đứng bóng. Chưa kể đến nạn móc túi, cướp giật, trộm đạo xe cộ cứ đến Tết là lại bùng phát như đại dịch.

Tóm lại, Tết đến thì vui, nhưng niềm vui còn đi đôi với trăm ngàn niềm lo.

Tôi thả túi nhựa to bằng nửa con người xuống sàn, bản thân cũng ngồi phịch xuống bên cạnh. Tiết trời không hề nóng, thế nhưng sau gần ba tiếng đồng hồ loay hoay chạy ngược chạy xuôi trong chợ, Park Jimin tôi có cảm giác như bao nhiêu mỡ màng đều bị ép chảy ra theo mồ hôi hết ráo. Năm nay lại như mọi năm, cứ dịp Tết đến, sau khi trường tôi cho nghỉ lễ thì tôi sẽ theo anh Yoongi về nhà dượng Min, bố anh ấy. Từ ngày li dị với mẹ, dượng cảm thấy ngôi biệt thự trở nên quá trống vắng và lạnh lẽo, liền đón gia đình cô em gái về ở chung. Những ngày lễ thế này, thêm tôi và Yoongi nữa là bảy người, căn biệt thự đông vui và rộn ràng đến lạ.

Năm nay sẽ càng vui hơn nữa, vì cô sinh em bé, và anh Yoongi thì dắt Jeon Jungkook về nhà ra mắt gia đình.

Tôi ngồi ở huyền quan(*) lau mồ hôi, vô thức ngả người ngó vào trong, nhìn Min Yoongi đang dọn nhà với Jungkook. Phòng khách có cửa sổ sát đất rất lớn để đón nắng, anh ở trong, nó ở ngoài, mỗi người cầm một chiếc khăn lau kính. Rồi khi mà bốn mắt chạm nhau, tay hai người vô tình lau cùng một chỗ, anh Yoongi sẽ mỉm cười ngại ngùng, hai má anh ửng hồng như cánh đào dưới nắng, thằng nhóc kia khoái chí cười tít mắt, hà hơi vẽ lên kính một hình trái tim nho nhỏ. Tôi nghe Yoongi khúc khích cười, bản thân lại bĩu môi rủa thầm đôi chim cu không chuyên tâm làm việc mà chỉ lo thả thính nhau, thêm cả ông anh tôi già đầu còn thích hồi xuân, mới được trai trẻ chọc ghẹo một tí mà đã e thẹn như thiếu nữ trăng tròn, còn đâu một luật sư Min sát phạt quyết đoán, chín chắn trưởng thành nữa?!

Trời ơi, tình yêu là cái quái gì vậy chứ hả?

Park Jimin lại không can tâm, dậm chân bình bịch chạy vào trong nhà, bám lấy anh Yoongi mà làm nũng. Anh cũng chỉ bật cười, vuốt mái tóc bết mồ hôi của tôi, lại giục tôi vào bếp lấy nước trái cây mà uống. Jeon Jungkook kể từ lúc tôi bước vào vẫn chỉ thủy chung nhìn về phía anh cười mỉm, như thể cả thế giới bỗng chốc thu bé lại, chỉ bằng một Min Yoongi thôi vậy.

Phá đám bất thành, tôi xị mặt, khệ nệ xách đồ vào trong bếp, mặc kệ cặp đôi kia đang nhuộm cả gian phòng khách bằng màu hồng tình ái.

Hừ, bọn có bồ là đồ đáng ghét.

=====

Thực ra thì, Jeon Jungkook cũng chẳng đáng ghét cho lắm, đẹp trai, đa tài đa nghệ lại còn chu đáo ân cần, thôi được rồi, tôi thừa nhận là thằng nhóc này khá được...

...Được rồi, đàn ông lên nào Park Jimin, phải nói là thằng nhóc này quá hoàn hảo.

Jungkook rất ngoan với Yoongi, điều này là hiển nhiên. Anh tôi nói đông, nó chẳng thèm nhìn về hướng Tây lấy một lần, anh tôi nói một, nó cóc cần biết số hai tròn méo ra sao.

Này khoa học người ta gọi là ngu tình.

Jeon Jungkook thích vào bếp cùng anh, trong khi tôi mù tịt chuyện nấu nướng. Nó sẽ cùng anh xem chương trình thời sự và bàn luận về một số điểm tin mà Yoongi có hứng thú, còn Park Jimin toàn cầm điều khiển lướt qua chúng một cách lạnh nhạt. Jungkook có thể chống cằm ngắm anh đọc sách cả tiếng đồng hồ, sau đó toe toét cười khi anh ngước mắt lên khỏi trang sách để nhìn nó một cái. Jeon Jungkook thỉnh thoảng lại là chỗ dựa cho anh, khi nó chở anh đi làm về muộn trên con xe phân khối lớn, và đầu anh thiếp đi trên bờ vai rắn rỏi của nó, trong khi tôi ở trên gác, im lặng nhìn nó loay hoay bế anh vào trong nhà, cố gắng không đánh thức người con trai đang say giấc.

Jungkook còn rất trẻ, và nó yêu anh bằng cả thanh xuân khờ dại nhưng nồng nhiệt ấy.

Có lẽ nó cũng cảm nhận được sự không mấy thiện chí của tôi trong những ngày đầu, vậy nên nó vẫn lúc gần lúc xa khi tiếp xúc với tôi. Dần dần, nhờ những lần sinh hoạt ngoại khóa ở trường và dịp cuối tuần khi nó đến ở chơi với Yoongi, tôi và Jungkook trở nên thân thiện hơn một chút. Trừ những lúc cỏ lúa bằng nhau, cãi cọ chí chóe mà thằng nào đang tuổi trẻ trâu cũng đều một đầu hiếu thắng, thì cũng tạm coi như là  hòa thuận. Ví dụ như lúc hai thằng cùng xem trận Arsenal gặp Chelsea, chúng tôi choảng nhau inh ỏi khi tôi cho rằng Moses và những người đồng đội mới là người xứng đáng giành chiếc vé đi tiếp hơn là đội bạn, còn Jungkook khăng khăng cho rằng "thắng làm vua thua làm giặc, không thể nói không có căn cứ mà phủ nhận kết quả chung cuộc như anh được". Tôi cáu kỉnh mách lẻo với Yoongi, trong khi nó bỏ vào trong bếp rửa sạch đĩa khô bò và hai li uống bia phục vụ cho cả hai khi xem giải đấu ngoại hạng. Yoongi đảo mắt thở dài, dỗ dành một đứa nhóc mãi không thèm lớn, trong khi mắt lại liếc nhìn thằng nhóc nhỏ tuổi nhưng chín chắn hơn kia. Anh mỉm cười với nó, lại xoa đầu tôi đang vờ ngủ trên đùi anh. Thằng nhóc kia ban nãy còn hùng hổ mỉa mai tôi, giờ lại ngoan ngoãn dọn dẹp chiến trường hai thằng bày ra bên cạnh anh. Ôi anh ơi anh thương nó làm gì, trước mặt anh nó như chó cỏ mới sanh còn với em thì nó chẳng khác gì một con pitbull hình người. Pitbull Jungkook nghe lời anh vác tôi vào phòng, sau đó lại quấn quýt với Yoongi - đứng dựa vào cửa phòng tôi chờ nó. Cánh cửa dần khép lại, tôi từ giả vờ lim dim bỗng cảm thấy đầu mình nặng trịch buồn ngủ, trước khi chìm vào mộng ảo, tôi nghĩ có lẽ bản thân tôi đã đến lúc nên chấp nhận kết quả rằng Park Jimin đã thua trước Jeon Jungkook, giống như Chelsea thua hai bàn không gỡ khi đối đầu với đội Pháo Thủ (**) vậy.

Thua cũng thua rồi, dù phục hay không kết quả vẫn chẳng thể đổi thay.

=====

Bữa cơm trưa hôm ấy có đầy đủ mọi người, lại nhân dịp Yoongi dắt người yêu về, dượng Min liền khui chai Chivas 18 mà dượng thích nhất để khoản đãi mọi người. Dượng chỉ có Yoongi là con trai ruột, Jungkook lại rất hợp ý dượng nên vô hình chung trên bàn ăn, mọi ánh nhìn đều đổ về phía nó. Ấy vậy mà một thằng nhóc mới gần 20 lại mặt không đỏ tim đập không nhanh, trầm ổn đáp lại từng câu hỏi của dượng. Tôi cảm thấy hơi lạc lõng, bèn im lặng ngồi một bên gặm chân gà. Bỗng nhiên trong chén có ai đặt vào một cái đùi gà vàng ươm, thơm phức. Tôi ngập ngừng nhìn Yoongi đang làm như không có chuyện gì, liền giật mình nhận ra thời gian qua, Min Yoongi vẫn luôn để ý đến từng phản ứng nơi tôi. Làm sao anh có thể không biết rằng tôi luôn không thích người yêu anh cơ chứ? Sao anh có thể không nhận ra tôi luôn hờn ghen vô cớ với từng cử chỉ ngọt ngào của anh và Jungkook cho được?!

Yoongi biết, nhưng anh vẫn giữ im lặng, không tỏ vẻ phật ý hay buồn lòng về tôi, không nhắc nhở hay la mắng dù tôi vẫn vì một chuyện cỏn con mà gây sự với Jeon Jungkook.

Anh vẫn vì tôi mà chiều chuộng bao dung như vậy, thử hỏi sao tôi còn có thể phản đối chuyện yêu đương của anh nữa đây?

=====voldemort, ngày 31 tháng 1 năm 2019.

(*) khu vực tính từ cửa chính vào phòng khách. Đây là nơi làm giảm những xung đột từ bên ngoài vào trong nhà và cũng là nơi bảo vệ sinh khí bên trong của ngôi nhà.

(**) biệt danh của đội Arsenal

Quà Tết sớm, viết trong lúc buồn ngủ vì tác dụng phụ của thuốc cảm. Mong mọi người lượng thứ cho nếu nó có hơi nhàm chán  😂😂😂

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top