One
Anh trai tôi có người yêu rồi.
Khi tôi biết được tin này, tôi còn cười khểnh đáp lại, chắc chúng mày lừa được tao. Kim Taehyung thấy tôi như thế thì cáu điên, ô cái thằng này lạ thật, chính mắt tao trông thấy, còn chụp cả quả ảnh thằng kia với anh mày hôn nhau mà mày bảo lừa?
Từ từ đã, mày mới bảo cái gì cơ?
- Anh mày ấy, anh Min Yoongi nhà mày hôn giai, là H-Ô-N đấy đã nghe rõ chưaaa?
Ôi đậu xanh rau má.
======
Tôi là Park Jimin, sinh viên năm hai đại học Thủ Đô. Tôi có một người anh cùng mẹ khác cha tên Min Yoongi. Ngay từ tấm bé, tôi đã rất thích bám theo Nyung-gi hyung. Anh vừa trắng vừa mềm lại còn thơm, dù hơi ít nói nhưng lại cực kỳ chiều tôi. Khi tôi còn mặc quần thủng đáy, nếu một bữa sáng mẹ cho Min Yoongi hai nghìn won, anh nhất định sẽ giành một nghìn còn lại mua đồ chơi cho tôi. Đến lúc Park Jimin tôi đi học, dù trường tôi nằm ở con đường ngược hướng hoàn toàn với trường anh, anh cũng sẽ đưa tôi đến tận lớp, rồi mới lững thững quay lại trường một mình. Khi tôi biết đọc, biết viết, tôi từng ở bàn ăn hỏi mẹ vì sao anh tôi họ Min mà tôi lại họ Park, còn nằng nặc đòi mẹ đổi cho tôi thành cùng họ với anh, mẹ tôi sững sờ, khuôn mặt bà hết đỏ rồi xanh, cuối cùng, bà cau mày mắng tôi con nít thì biết gì. Lúc đó tôi còn là con nít thật, bị mẹ mắng thì lại càng giãy nảy lên. Chỉ có Min Yoongi im lặng dắt tôi về phòng anh, dỗ dành tôi, nói rằng chờ đến khi tôi lớn, nếu còn muốn đổi sang cùng họ với anh, anh sẽ đưa tôi đi đổi.
- Anh Nyung-gi hứa nhé? - Cậu nhỏ Park Jimin ngày ấy vừa lau khuôn mặt nhòe nhoẹt nước mắt nước mũi, vừa đưa ngón tay út ngắn tũn ra trước mặt anh. - Móc ngoéo đi anh, móc ngoéo Chi-min mới tin.
- Ừa, anh hứa. - Min Yoongi mỉm cười, khẽ móc ngón út của anh vào tay tôi. Anh để tôi ngủ ở phòng mình, dỗ tôi đi xin lỗi mẹ. Hôm ấy, tôi chỉ nhớ mẹ khóc rất nhiều, còn lại trong ký ức non nớt đều là hình ảnh bóng lưng anh trai tôi khi ấy, tưởng chừng như có thể chống được cả trời.
Đến khi tôi lớn, tôi chẳng còn muốn bắt anh thực hiện lời hứa ngày nào nữa.
Tôi biết tôi chính là một đứa con ngoài giá thú, đứa con của người thứ ba như người ta thường nói, đáng lẽ tôi không nên tồn tại. Điều đó khiến tôi đâm ra tránh né anh Yoongi. Tôi cáu bẳn với anh, cãi lại mẹ, trốn học, đánh nhau, bao nhiêu trò quậy phá tôi đều đã làm, chỉ vì tôi nghĩ, anh Yoongi là con mẹ nên mới ngoan như thế, tôi đâu phải, tôi chẳng cần gì phải sống trong cái bóng của Min Yoongi, như mẹ mong muốn. Tôi vừa chán ghét, vừa mong chờ, lại cũng hưởng thụ mỗi lần anh quan tâm đến tôi. Những hộp cơm nóng bỏ trong cặp, thỉnh thoảng trong túi quần lại có dặm thêm dăm tờ tiền lẻ. Đêm khuya, tôi vờ nhắm mắt ngủ say khi nghe tiếng chân anh rón rén vài phòng, ghém chăn và tăng nhiệt điều hòa cho tôi. Min Yoongi vẫn luôn như thế, ôn nhu đến đáng ghét. Tôi của tuổi nổi loạn căm thù, nhưng cũng yêu thương và luyến tiếc một Yoongi như thế.
Tôi nhớ một chiều cuối đông, khi tôi bị một lũ du côn chặn "xử", là Min Yoongi đỡ cho tôi một gậy, là anh Yoongi của tôi giúp tôi trốn thoát khỏi bọn mọi rợ đó. Để đến khi tôi quay lại với cảnh sát, thì anh đã ngất đi vì mất nhiều máu. Tôi dĩ nhiên nhớ, bởi vì kỷ niệm ấy nhắc nhở tôi rằng, Park Jimin đã từng là thằng tồi đến thế nào.
Tôi còn nhớ, hai năm sau đó, Min Yoongi vừa tốt nghiệp bằng xuất sắc đại học Luật thì mẹ mất. Một mình anh chống đỡ cả nhà, chống đỡ cả thế giới dường như sụp đổ hoàn toàn của tôi. Tôi dĩ nhiên nhớ, vì kỷ niệm ấy đánh thức tôi rằng, không phải người thân của tôi sẽ sống bên tôi mãi mãi, bởi vì tôi không biết trân trọng họ, để khi mất đi rồi mới phải dằn vặt vì hối tiếc.
Có lúc tôi đã từng nghĩ, nếu tôi không có một người anh như Min Yoongi, liệu giờ tôi có an ổn lớn lên như vậy hay không?
======
Min Yoongi có người yêu, đây là một tin vui. Nhưng Park Jimin tôi lại cười không nổi.
Tôi đương nhiên biết, anh tôi đã xấp xỉ ba mươi, dù anh không cần, nhưng tôi vẫn mong có một người có thể chăm sóc anh, cùng anh gánh vác công việc trong nhà. Thế nhưng một chút ích kỷ của Park Jimin lại nghĩ rằng, nếu anh yêu người khác rồi, liệu anh có thể yêu thêm em được hay không?
Anh yêu người khác rồi, sẽ vẫn dậy sớm làm bữa sáng cho em, đón em lúc tan tầm, cùng em ăn tối chứ?
Anh yêu người khác rồi, thời gian rảnh của anh liệu có còn là cùng em đi câu cá không? Hay là cà phê, là xem phim, là hò hẹn cùng người kia?
Cả buổi chiều ngày hôm ấy, tôi mặc kệ ánh mắt ái ngại của Kim Taehyung, mặc kệ vị giáo sư trên bục giảng sẽ không hài lòng khi lớp trưởng của ông lại nằm dài trên bàn thay vì tập trung nghe những gì ông giảng.
Bởi vì tôi đang tự tua đi tua lại trong đầu những gì mà Taehyung chụp được về anh trai tôi và người yêu anh ấy.
Người yêu anh là một chàng trai, mà tôi cũng phải công nhận là hắn ta bảnh bao thật. Khuôn mặt phương phi sáng sủa, mắt to mày rậm, lại có vẻ rất thích anh trai tôi. Kim Taehyung bắt gặp hai người khi họ đang nắm tay nhau dạo phố. Người kia siết chặt tay anh, dịu dàng để anh đi vào mé trong. Người kia chỉnh lại mái tóc anh có chút rối. Người kia cúi đầu đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ nhàng.
Đậu má, ngôn tình sến sẩm nổi cả da gà.
Tôi thở dài lần thứ một nghìn chín trăm chín mươi lăm, mặt thằng ngồi bên cạnh cũng dài ra thêm một nghìn chín trăm chín mươi lăm centi nữa. Cậu ta huých vai tôi, càu nhàu:
- Này, mày lại làm sao đấy?
- Đ** làm sao cả! - Tôi gắt, rồi (lại) thở dài. Nhìn thằng nọ nhăn nhăn nhó nhó như chó cắn ma, tôi lại hạ giọng xuôi xị. - Thì chẳng sao cả thật mà.
- Làm như tao tin ấy nhở?! - Kim Taehyung liếc tôi khinh bỉ. - Mà mày làm sao phải ủ dột thế? Lão Yoongi cũng bó tuổi rồi, phải để lão đi tìm mùa xuân của mình đi chứ. Lão vẫn là anh mày thôi chứ có biến đâu mất đâu??
Tiên sư, cái đó ai chẳng biết.
- Mẹ nhà mày, anh tao mới đầu ba chứ có phải sáu chục tuổi rồi đâu mà dám bảo ông ấy "bó tuổi" hả??
- Ơ đ*, lại gắt gỏng với tao? - Cậu trợn mắt. - Bố mày nói sai ở đâu à?
Má, mày không hiểu đâu Kim Taehyung ơi.
- Cứ như lão Kim Seokjin nhà tao, đợt lão ấy quen anh Namjoon tao lại chẳng mừng bỏ mẹ, chí ít thì cũng có người hốt lão già nhạt nhẽo ấy đi hộ rồi. - Cậu ta nói tiếp. - Chứ ai như mày, lại đi mong anh mình ế chỏng vó tới già!
- Thì tao cũng biết anh tao có người yêu là chuyện tốt. - Tôi than thở.- Nhưng vẫn cứ thấy nghèn nghẹn.
- Mày sợ lão ấy có bồ bỏ anh em hả? - Taehyung nghĩ nghĩ, rồi cậu ta la lên như thể Colombo vừa phát hiện ra Châu Mỹ. - Mày trẻ con vậy luôn á Park Jimin? Ối giời ơi thằng bạn tôi ơi, trưởng thành lên đê!!!
Vừa nói, thằng kia lại vừa vỗ vai tôi bồm bộp, tôi nhìn về nơi xa xăm, thầm nghĩ nếu Min Yoongi ế thật, chắc tôi cũng không buồn như vậy.
======
Min Yoongi đi làm rất bận rộn, anh toàn thức giấc vào giờ gà chưa gáy và chỉ về nhà khi chó đã đi ngủ. Mọi ngày, tôi đều từ trên gác nhìn xuống dáng người anh nhỏ nhắn nhưng rất nhanh nhẹn, tay thỉnh thoảng còn xách theo một ổ bánh hay ít súp gà mua từ đầu ngõ về làm món khuya cho tôi. Chỉ là hôm nay, anh không còn một mình một lối đi về nữa, bên cạnh anh là một cái bóng cao lớn, một tay ôm lấy vai anh, tay còn lại xách một cái cạp lồng hãy còn đương bốc khói. Mắt tôi cồm cộm, tôi đưa tay lên dụi một cách cật lực, chỉ mong dụi bay luôn cả hình ảnh tình tứ mình vừa thấy.
Hắn ta đưa anh về đến tận cửa nhà, hai người nói thêm vài câu. Nhờ ánh đèn đường le lói, tôi thấy rõ gương mặt của hắn ta. Rất đẹp trai, rất nam tính, và đau lòng thay, lại cũng rất hợp với anh tôi. Min Yoongi mỉm cười quá đỗi dịu dàng, dù trong tiềm thức của tôi, anh trai từ nhỏ đến lớn đã luôn dịu dàng như thế, nhưng hôm nay, đôi mắt cười của anh đặc biệt ướt át, khóe môi anh đặc biệt cong, đôi gò má anh khe khẽ đỏ. Hắn vuốt ve mái tóc mượt của anh, đặt lên trán một nụ hôn. Tôi nhìn thấy anh và hắn trao nhau một nụ hôn vội vã, và hắn chỉ rời đi khi dáng anh đã khuất sau cánh cửa nhà.
Đến đây thì tôi bật khóc, thật to và nức nở như hồi còn bé bị giật mất món đồ chơi yêu thích, và Yoongi sẽ lại tìm thấy tôi, hỏi han và ôm tôi vào lòng.
- Jimin? Em làm sao thế? Sao lại khóc?
Tôi thấy bản thân vùi vào lồng ngực anh, người anh không chỉ thoang thoảng mùi hoa trà man mát, mà còn vương cả mùi rượu vang cay nồng, loại mùi mà anh chưa bao giờ có. Tôi thấy nghèn nghẹn nơi cổ họng. Nhẹ đẩy anh ra, tôi chất vấn:
- Người vừa nãy là ai đấy?
- Người nào cơ? - Anh tôi thoáng ngẩn người, rồi hỏi lại. - Ý em là Jeon Jungkook ấy à?
Á à, ra là họ Jeon à? Mấy đứa họ Jeon thì thường đáng ghét lắm luôn ấy, đặc biệt là đứa nào họ Jeon tên Jungkook.
- Jeon Nồi Cơm là đứa nào?
- Cậu ấy là người yêu anh. - Anh tôi vuốt mái tóc rối xù như tổ quạ của tôi, cười tủm tỉm. - Hôm nay em làm sao thế?
Tôi khẽ thở dài. Nhìn anh tôi hạnh phúc đến thế khi nhắc đến hắn, tôi làm gì có tư cách mà mở mồm ra ngăn cấm?
- Anh có người yêu lúc nào, sao em không biết.
- Chỉ là anh chưa có dịp nói thôi. - Yoongi ngồi xuống đối diện tôi. - Nhưng sao ban nãy em lại khóc?
- Không có gì, em bị mệt thôi.
- Hử? Mệt cỡ nào mà lại khóc nhè luôn thế hả Park Jimin? - Yoongi phì cười. - Thôi đừng làm nũng nữa, xuống ăn canh hạt sen đi, còn nóng đấy. - Nói rồi, anh quay người muốn đi xuống. Nhìn bóng lưng anh, tôi lại nhớ đến ngày bé mình từng nhìn nó mà ao ước bản thân có thể lớn lên thật nhanh, để bảo vệ anh, thay anh mang vác gánh nặng, thế là ma xui quỷ khiến, tôi vội nhào lên ôm lấy vòng eo anh, sụt sịt:
- Anh ơi, anh vẫn thương em chứ?
- Trời ạ thằng nhóc này, anh có người yêu thì mày vẫn là em trai anh mà? Sợ anh không thương mày nữa??? Sao hôm nay mày lạ thế? - Min Yoongi kinh ngạc, sau lại bật cười thật lớn. Mới anh anh em em ngọt xớt lại quay qua mày tao ngay được, sao anh lại đáng ghét một cách dễ thương thế hả Min Yoongi???
- Em không biết đâu. - Tôi phụng phịu, tay ở eo anh lại siết chặt hơn. - Anh phải thương em nhiều hơn người kia, dù hết thương người kia thì anh vẫn phải thương em.
- Đừng siết chặt quá, anh đau. - Yoongi nhịn cười, vỗ nhẹ cánh tay tôi. Dù hơi luyến tiếc nhưng tôi vẫn buông anh ra. Min Yoongi xoay người lại, vuốt ve má tôi, dịu giọng. - Em là em trai anh, mãi mãi là em trai anh. Anh yêu ai không quan trọng, nhưng anh có nghĩa vụ phải yêu thương bảo bọc em, hiểu chưa?
- Còn em thương anh, đó không phải nghĩa vụ. - Tôi ủ rũ, vùi mặt vào bụng anh. - Em thương anh lắm.
- Biết rồi, đồ sến sẩm. - Yoongi vuốt tóc tôi, cứ như thuở bé, anh toàn làm như vậy mỗi khi tôi mơ ngủ, và lạ kỳ thay, chỉ cần như vậy thôi, cũng đủ để tôi một đêm yên giấc. - Anh cũng thương mày lắm, được chưa? Giờ thì đi xuống ăn, đói muốn rã cả họng ra rồi.
- Nếu sau này tên kia mà dám làm anh buồn, em sẽ lột da hắn. - Ngồi vào bàn, nhìn anh múc cho tôi cả một chén thật nhiều hạt sen, tôi lại không nhịn được mà nói.
- Trời ạ, mày lắm chuyện như mẹ vợ gả con gái vậy ấy. Dạ, anh mày biết rồi, lần sau cho mày tự gặp mặt mà nói với người ta.
Tôi hừ mũi, cắm cúi húp canh. Cứ chờ đấy nhé Jeon Gì Đó. Anh có thể đoạt được trái tim của Min Yoongi nhà này, nhưng tôi thì không cho qua nhanh như thế đâu.
====
Voldemort, ngày 7 tháng 1 năm 2019. Khởi động series đoản văn "Anh tôi có người yêu rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top