Chương 22.
HAMIstore
=*=*=*=*=*
Chu Huy nhìn chằm chằm người qua đường đến thất thần, một lúc sau mới nói: "Tôi cuối cùng cũng biết vì sao mình không chết. Bởi vì chết là cách giải thoát tốt nhất, anh ta sẽ không để tôi chết nhẹ nhàng như vậy. Anh ta muốn tôi chứng kiến từng người bên cạnh mình chết đi, nửa đời sau sống trong mặc cảm sợ hãi, như vậy so với trực tiếp giết chết thống khoái hơn nhiều."
"Hắn sẽ không hại cậu, chỉ là muốn loại bỏ những chướng ngại bên cạnh cậu thôi."
"Bao gồm cả anh sao?" Chu Huy lẩm bẩm một câu.
"Cái gì?"
"Anh cũng sẽ chết, giống như bọn họ." Chu Huy nhãn thần trống rỗng: "Sau đó tôi sẽ lại giống như trước đây, một thân một mình."
"Sẽ không, tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu."
Trước khi Chu Huy chìm vào ngủ say, mơ hồ nghe thấy người bên cạnh nói gì đó. Cậu mở mắt, do dự một hồi mới nói: "Ngày mai anh dọn ra ngoài đi, tôi vẫn không quen sống cùng người khác."
"Đừng như vậy, xin cậu."
Đại ca, câu này phải là tôi nói mới đúng. Chu Huy khẽ thở dài, có chút thiếu dưỡng khí nói: "Anh vẫn nên đi thì hơn....anh, thật sự khiến tôi không thoải mái...."
Người bên cạnh tựa hồ còn nói thêm gì đó, nhưng cậu hoàn toàn không nghe rõ.
Về đến nhà, phát hiện tiểu khu mất điện, Chu Huy tìm ra cây nến duy nhất thắp lên đặt trên bàn, sau đó mới vào phòng bếp nấu đồ ăn. Không phải không chú ý đến người đang đứng ở cửa, chỉ là có rất nhiều chuyện, cậu thật sự vô lực.
Cao Viễn Hạ khoanh tay dựa vào cửa không nói gì, chỉ an tĩnh nhìn chằm chằm thân ảnh bận rộn trong phòng bếp. Đợi đến khi Chu Huy nấu xong bưng đồ ra ngoài, anh mới xoay người theo ra phòng khách.
Trong màn đêm tĩnh mịch, chỉ có tiếng nhai nuốt nhẹ của hai người.
Dù không ngừng nhét đồ ăn vào miệng, nhưng kỳ thực Chu Huy không hề thấy đói. Hồi trước lúc hai người đều ở nhà, cậu sẽ ra ngoài thuê mấy đĩa DVD về xem, Cao Viễn Hạ ngồi bên cạnh xem cùng, hai tên đàn ông yên lặng xem những bộ phim cũ cả ngày trời. Nhưng hôm nay không chỉ cúp điện, cả hai còn phát sinh tranh chấp.
Ngoại trừ việc giả bộ ăn cơm, cậu thực sự không biết nên nói gì với anh.
Đợi hai người ăn xong, nến cũng sắp cháy hết, Chu Huy nhân lúc nến còn dư lại một chút, nhanh chóng đến phòng bếp rửa chén. Vừa rửa xong, cả gian nhà liền chìm vào bóng tối.
Những ký ức cùng hình ảnh khủng bố bắt đầu lóe ra trước mắt. Đồ đạc xung quanh ở trong màn đêm biến thành đủ loại hình dạng quái dị, Chu Huy cố gắng nhìn rõ đường nét của chúng, không để bản thân rơi vào ảo tưởng khủng bố. Cậu không dám đưa tay ra sờ, chỉ có thể dựa vào ký ức quay lại phòng khách.
"Cao Viễn Hạ? Anh ở đâu?"
Chu Huy hô mấy tiếng, nhưng phòng khách tối tăm chỉ có âm thanh của cậu vang vọng.
Có lẽ lúc mình rửa chén đã trở về phòng ngủ rồi?
Hiện tại mặc dù đã sắp cuối thu nhưng khí hậu phương Nam vẫn còn hơi nóng, Chu Huy không thể chịu được đi ngủ mà không tắm. Cậu cầm lấy điện thoại mở màn hình lên, tìm quần áo sạch sẽ tiến vào phòng tắm.
Trong phòng tắm, Chu Huy mở nhạc lên, cố ý vặn to âm thanh hết cỡ, mới bắt đầu sột soạt tắm rửa.
Âm nhạc cộng thêm tác dụng xoa dịu của nước ấm, thần kinh căng thẳng cả ngày của Chu Huy rốt cuộc cũng thả lỏng. Cậu dùng khăn chà xát bong bóng, bắt đầu ngâm nga theo điệu nhạc. Nước nóng xối từ trên đầu xuống toàn thân, giống như được bàn tay ấm áp xoa bóp mỗi một tấc da thịt, không có gì thoải mái hơn.
Đang tắm, đột nhiên Chu Huy phát hiện nước càng ngày càng lạnh, khiến cậu nổi cả da gà. Hẳn là hết nước nóng, nhưng bọt trên người Chu Huy còn chưa tẩy sạch, cậu mở cửa gọi Cao Viễn Hạ mấy tiếng, nhưng rất lâu không có ai trả lời. Chỉ đành tìm khăn tắm quấn lại, lê đôi dép đi kiểm tra.
Khí ga vẫn còn rất nhiều, chốt nước nóng cũng mở, không có thứ gì bị hỏng.
Chu Huy quay lại phòng tắm mở vòi hoa sen, lần này lại là nước nóng. Cậu cởi khăn tắm vứt qua một bên, tiếp tục vừa hát vừa tắm.
Cửa phòng tắm là loại thủy tinh mờ, có thể mơ hồ nhìn thấy bên ngoài. Một thân ảnh màu đen đi ngang qua, di chuyển rất chậm, còn dừng lại chỗ cửa một lúc. Chu Huy tưởng là Cao Viễn Hạ muốn đi WC, liền hô một tiếng: "Tôi đang tắm, anh đợi một chút." Dứt lời liền nhanh chóng xối sạch cơ thể, mặc quần áo ra ngoài.
Đến phòng khách, Chu Huy phát hiện không có ai, liền mở cửa phòng Cao Viễn Hạ, nhưng bên trong cũng trống không.
Căn hộ của Chu Huy chỉ vọn vẹn 40m2, chút động tĩnh đều có thể nghe thấy, cậu vừa tắm xong Cao Viễn Hạ liền biến mất. Một người sống sờ sờ ra khỏi cửa mà cậu lại không biết gì, đúng là kỳ quái.
Chu Huy lau khô tóc xong liền nằm trên sofa, muốn đợi Cao Viễn Hạ trở về.
Ai biết vừa nằm xuống liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong mộng, Lương Tĩnh cả người đầy máu hai mắt trợn trừng, nhị vị trưởng bối Tống gia khuôn mặt xanh mét, cùng với Tống Noãn cả người thối rữa, lần lượt tràn vào trong mộng, tựa hồ không kịp chờ đợi muốn tìm cậu báo thù, buộc tội cậu đã hại chết bọn họ.
Tống Hàn lạnh lùng áp sát, khuôn mặt tái nhợt từ từ tiến lại gần, Chu Huy nằm trên sofa vô thức vùng vẫy cánh tay, muốn đuổi người trong mộng ra. Nhưng cơ thể lạnh băng của đối phương tựa như trọng lượng ngàn cân, mặc kệ Chu Huy đẩy thế nào vẫn nằm bất động trên người cậu, còn áp đôi môi lạnh băng lên cổ cậu, mút từng chút từng chút một.
Cuối cùng, Tống Hàn vùi cả khuôn mặt vào cổ cậu, kèm theo một trận mềm mại ẩm ướt, khuôn mặt lạnh lùng từng chút di động trên cổ, hơi thở lành lạnh phả vào da thịt, khiến cậu nổi cả da gà.
Lúc Tống Hàn vén áo cậu lên, ngón tay lạnh lẽo chui vào trong, Chu Huy rốt cuộc không nhịn nổi nữa, dùng hết sức lực đẩy anh ra.
Chu Huy ở trong mộng phản kháng, vì dùng lực quá mạnh mà lập tức tỉnh lại.
Xung quanh tối đen như mực, cái gì cũng không nhìn rõ, không biết đã có điện lại chưa. Chu Huy thở hổn hển, nhưng cậu đột nhiên phát hiện trọng lượng trên người không giảm, có vật gì đó ấm áp đang đè nặng.
Chỗ cần cổ chôn thứ gì đó đen kịt, động tác giống trong mộng như đúc, mút lấy cổ cậu, phát ra tiếng thở dốc. Chu Huy suy sụp, đây rốt cuộc là mơ hay thực?!
Cậu sợ tới mức hét lên, dọa vật thể trên người cũng run lên một cái.
Một cái đầu đen thui ngẩng lên, chuyển đến cạnh má Chu Huy, phát ra tiếng người: "Sao vậy? Gặp ác mộng?"
Âm thanh quen thuộc, vừa nói vừa đưa tay bật đèn lên.
"Sao lại là anh?" Chu Huy ngạc nhiên, một lúc sau mới nghĩ tới gì đó: "Không đúng, anh đang làm cái gì?"
Cao Viễn Hạ ngồi dậy, đợi sau khi Chu Huy cũng ngồi dậy mới đi rót một cốc nước mang đến.
Chu Huy thở hổn hển, nhìn chằm chằm người đối diện không có ý định nhận lấy ly nước.
Cậu thực sự không rõ, một người nam nhân lại có thể làm ra chuyện ghê tởm như vậy với một người nam nhân khác, nghĩ tới cảm giác ướt át vừa rồi, cậu liền cảm thấy buồn nôn.
Cậu trước giờ chưa từng đánh người, cũng biết bản thân đánh không lại Cao Viễn Hạ, nhưng trong lòng hiện tại đang nghẹn một hơi, rất khó bình tĩnh. Cậu vung tay hất văng cốc nước xuống đất, ly thủy tinh vỡ vụn phát ra âm thanh chói tai.
Cao Viễn Hạ ngồi xổm xuống nhặt từng mảnh vỡ, sau đó mới ngồi lại bên cạnh Chu Huy, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, không nghĩ tới em sẽ tỉnh lại."
Chu Huy càng nghe càng khó chịu: "Đây là trọng điểm sao?"
Người đối diện không nói lời nào.
Đã hai giờ đêm, nhưng cậu rất muốn đuổi người này đi.
Tựa hồ đang đợi Chu Huy nguôi giận, qua một lúc lâu, Cao Viễn Hạ mới chậm rãi nói: "Rất muộn rồi, em ngủ đi, tôi sẽ canh ở bên cạnh."
Chu Huy chưa từng thấy dáng vẻ anh hạ mình như vậy, đột nhiên có chút ngẩn ra, miệng mấp máy cả nửa ngày, cuối cùng một chữ cũng không nói. Cậu phát hiện bản thân đúng là vô cùng thất bại, rõ ràng mình không sai, nhưng lại như mắc nợ người khác.
Cậu có chút phát hỏa, nghiến răng nghiến lợi: "Tôi không chết được, anh hiện tại tốt nhất là cút ra ngoài!"
Cao Viễn Hạ cũng không tức giận, nhẹ giọng nói: "Em ngủ trước đi, tôi một hồi sẽ rời đi."
"Anh ở đây, nếu cũng chết tôi liền không thoát khỏi quan hệ, tôi cũng không muốn cả đời trôi qua trong tù đâu!"
Thật sự là mời thần thì dễ tiễn thần thì khó. Chu Huy không nghĩ tới không chỉ không làm chủ được tính mạng mình, ngay cả chỗ ở của mình cũng không làm chủ được, cậu tức giận đến không muốn nói chuyện.
Vừa dứt lời, bóng lưng mảnh khảnh của đối phương liền cứng đờ, lông mi khẽ run, Chu Huy không thấy rõ mặt anh, qua một lúc lâu mới nghe thấy âm thanh trầm thấp lạnh lùng: "Thì ra thứ em quan tâm là cái này sao?"
Chu Huy nghe ra sự chế giễu trong giọng anh, nhưng chỉ im lặng không đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top