Chương 18.
HAMIstore
=*=*=*=*=
Chu Huy từng chút một lật lại hồi ức về Tống Noãn lúc bé, bộ váy nhỏ, búp bê nhỏ, mấy quyển nhật ký mỏng, càng nhìn càng khó chấp nhận. Phía trong cùng ngăn tủ có một con búp bê lặng lẽ ngồi một góc, khuôn mặt chú hề, miệng vừa đỏ vừa lớn nhếch lên, nhưng kỳ lạ là không thể khiến người khác cảm thụ được chút ý cười nào, còn ẩn chứa khí tức nham hiểm.
Cậu cầm con búp bê lên lật qua lật lại xem thử, phát hiện sợi chỉ sau lưng nó có màu đen, bất đồng với những sợi khác, lại còn xiên xiên vẹo vẹo, rõ ràng là về sau được khâu lại. Chu Huy dùng tay bóp lưng nó, bên trong có vật gì đó cứng cứng.
Chu Huy dùng răng cắn đứt sợi chỉ màu đen, rút nó ra, phần lưng mở bung, lộ ra bông vải cùng thứ gì đó màu trắng.
Chu Huy thò tay vào, nhưng vừa đụng trúng đã bị thứ đó đâm phải, theo bản năng rụt tay lại, đưa ngón tay vào miệng mút, sau mới cẩn thận lấy đồ ra.
Là một con búp bê rất nhỏ, bàn tay ngược lại khá to, toàn thân màu trắng, vị trí khuôn mặt bị người dùng bút vẽ nguệch ngoạc. Chu Huy lật ngược con búp bê, phát hiện sau lưng nó ghim đầy cây kim nhỏ, giống như loại kim khâu may đồ.
Thứ này rất giống búp bê nguyền rủa mà mấy đứa nhỏ thích chơi, lúc bé nghe một bạn gái nói ghét ai thì làm một người giấy hoặc một con búp bê, viết tên của người đó lên trên, dùng kim đâm vào, vậy đối phương sẽ bị nguyền rủa. Chu Huy có chút không dám tin tưởng, trong suy nghĩ của cậu, bạn gái luôn là khuôn mặt điềm đạm tràn đầy ý cười.
Đây thực sự không giống phong cách của cô.
Cậu lật ngược con búp bê xuống, cố gắng tìm ra người Tống Noãn muốn nguyền rủa.
Quả nhiên ở phần mấu nối tìm thấy hai chữ nhỏ màu đen. Cậu đưa con rối lại gần, mơ hồ nhìn thấy hai chữ cực kỳ quen thuộc__Chu Huy.
Cậu hoài nghi mình nhìn nhầm, đưa con rối lại gần sát mắt, nhìn chằm chằm hai chữ kia. Nhưng mặc kệ nhìn bao nhiêu lần, cái tên trên đó vẫn không thay đổi, đúng là tên của mình!
Chu Huy thở hổn hển, đi đi lại lại trong phòng, không biết mình đang làm gì.
Cửa sổ không biết mở ra từ lúc nào, một cơn gió thổi vào lật mở quyển nhật ký, từng tờ từng tờ một. Sau đó mọi thứ xung quanh đột nhiên an tĩnh lại, nhật ký cũng dừng ở một trang nào đó.
Chu Huy dường như nhìn thấy tên mình, cậu ngồi xuống nhặt nó lên, nét chữ trên đó cẩu thả lại non nớt. Chu Huy lật từng trang từng trang một__
"Thật khó chịu, cần phải tìm một người để chơi."
"Mình không muốn lại tiếp cận tên ngốc đó nữa, nhanh để hắn chết đi, chết rồi mình liền được giải thoát."
"Sao hắn còn chưa chết? Sao còn chưa chết?! Mình sắp phát điên rồi!"
Trái tim Chu Huy đập mạnh, trong lòng tự nói với mình, "tên ngốc" và "người đó" trong nhật ký hẳn là anh trai Tống Noãn, cô ấy vốn chán ghét người anh trai này. Nhưng cậu mơ hồ đoán ra chân tướng, sau khi nhìn thấy cái tên mà mình sợ nhất, Chu Huy triệt để sững sờ. Phía trên có tên của cậu.
Bàn tay cầm nhật ký buông lỏng. Chu Huy giống như quả bóng xì hơi, hoàn toàn thoát lực.
Bức họa bị gạch xóa, nhật ký ác độc, búp bê nguyền rủa, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Tống Noãn từ nhỏ đã ôn nhu thiện lương, ngay cả đứa nhỏ nghèo khổ như Chu Huy cũng không hề xem thường, thường xuyên tìm cậu chơi, mang đồ ăn cho cậu. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng dùng sắc mặt với cậu bao giờ. Chu Huy vừa thành niên đã mất đi cha mẹ, nếu nói trên đời này còn người nào thật sự yêu thương cậu, khẳng định là Tống Noãn. Nhưng hiện tại...
Không thích, vì sao còn đối xử tốt với cậu như vậy?
Không thích, vì sao lại hẹn hò với cậu?
Muốn cậu chết, vì sao lại đồng ý kết hôn?
Chu Huy vô lực ngồi bệt xuống đất, vòng tay qua đầu gối, vùi mặt vào. Một lúc lâu sau, mới phát ra âm thanh nghẹn ngào như bị bóp nghẹt.
Cậu nằm vật ra mặt đất khóc như mưa, nước mắt ướt nhòe hai bên thái dương, tóc dính thành từng chùm, vô cùng lộn xộn.
Cuốn nhật ký rơi xuống vừa hay mở ra trước mặt, chữ viết phía trên đập thẳng vào mắt Chu Huy, nội dung từng trang là sự oán hận và không muốn của chủ nhân.
Dường như đã qua rất lâu, mãi không thấy Cao Viễn Hạ và bà Tống trở về.
Trời rất nhanh đã tối, xung quanh im lặng một cách đáng sợ, phải nhanh chóng rời khỏi đây. Chu Huy cầm lấy những thứ còn lại cùng mấy đồ linh tinh bước ra ngoài.
Không nghĩ tới trời lại tối nhanh như vậy, gần như không thể nhìn thấy xung quanh.
Chu Huy gọi to Cao Viễn Hạ và bà Tống mấy lần, rất lâu không có ai trả lời, đoán hẳn họ đã đi ra ngoài. Cậu xuống lầu, bật đèn cạnh cầu thang, phát hiện phòng khách vốn trống trải lại được bày biện rất nhiều gia cụ vừa mới vừa đắt, trong nhà đột nhiên có mấy phần nhân khí.
Căn nhà này có quá nhiều người chết, rõ ràng âm khí rất nặng, không phải dáng vẻ hiện tại.
Chu Huy mơ hồ cảm thấy bất an, cậu đứng dưới cầu thang, không dám động loạn.
Từ lúc bắt đầu xuống lầu, dường như luôn có một tằm mắt khóa chặt lấy Chu Huy. Thẳng đến khi bật đèn, cậu mới nhìn về phương hướng tầm mắt đó. Có một người đang ngồi ở phòng khách, hờ hững nhìn về phía này.
Chu Huy rùng mình, cậu biết ngay căn nhà âm u quỷ khí này không có gì tốt mà.
Một thiếu niên khoảng 13-14 tuổi, mặc áo sơ mi trắng, lẳng lặng ngồi trên ghế sofa trước cửa sổ, không chút tiếng động nhìn chằm chằm Chu Huy.
Ánh trăng mờ ảo xuyên qua cửa kính, chiếu lên khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên, khuôn mặt vốn đã trắng như được phủ thêm một tầng lụa mỏng, mái tóc đen nhánh như vừa gội qua, tùy ý phất phơ. Mọi thứ quá xinh đẹp, Chu Huy cảm thấy cảnh tượng trước mặt giống như một bức tranh sơn dầu. Đáng tiếc ánh mắt người đó quá lạnh, một bộ như muốn ăn thịt người.
Đây là Tống Hàn lúc thiếu niên.
Chu Huy biết mình lại rơi vào ảo cảnh, cậu đứng im tại chỗ, yên lặng nhìn thiếu niên ở đầu bên kia.
Chu Huy đứng rất lâu, cuối cùng kỳ dị phát hiện, tầm mắt hai người vậy mà lại giao nhau. Đối phương giống như cũng đang nhìn vào mắt cậu, bọn họ cứ như vậy, một người ngồi, một người đứng, nhìn chằm chằm nhau.
Qua một lúc, người ngồi trên sofa khẽ mấp máy môi, phát ra âm thanh lành lạnh không chút dao động: "Mày vừa rồi hét cái gì? Muốn đánh thức cha mẹ sao?"
Chu Huy cảm thấy đây hẳn là hình ảnh được tái hiện lại, người đối diện đang nói chuyện với một người khác cũng ở hiện trường. Vì vậy chỉ im lặng đứng đó.
Ngữ khí của đối phương lại lạnh hơn mấy phần: "Còn chưa qua đây?"
Giọng điệu người này quá áp bách, Chu Huy không tự giác di chuyển bước chân. Tầm mắt thiếu niên hạ xuống, liếc về phía chân cậu, lạnh lùng ra lệnh: "Lại đây."
Cảnh tượng này quá chân thật, Chu Huy quay đầu quan sát xung quanh lần nữa, căn bản không nhìn thấy người khác.
Cậu nuốt ngụm nước bọt, thật sự cảm thấy nhiệt độ trong nhà giảm xuống, liếc nhìn cánh cửa khóa chặt, không biết hiện tại chạy có kịp không. Nhưng vừa động, tầm mắt người bên kia liền di chuyển theo, Chu Huy chỉ có thể nhận mệnh tiến lên vài bước, chầm chậm đi qua đó.
Đến khi cách Tống Hàn khoảng 2 mét, Chu Huy thực sự không dám bước tiếp.
Tống Hàn nhìn chằm chằm đôi chân run rẩy cùng bàn tay không biết để đâu của cậu, cười lạnh: "Mày cho rằng mình có thể chạy đi đâu."
Chu Huy nắm chặt đồ của Tống Noãn trong tay, không dám lên tiếng.
Đối phương đột nhiên chìa tay về phía cậu, nhẹ nói: "Đưa cho tao."
Chu Huy ngơ ngác nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của Tống Hàn không kịp phản ứng. Đối phương thấy Chu Huy không đáp, trưc tiếp duỗi tay đoạt đi đồ vật trong tay cậu, sau khi nhìn thấy liền đập mạnh xuống đất.
"Đồ của tao đâu?"
Tống tiểu Hàn nhìn Chu Huy, ánh mắt hung ác dọa cậu run lên.
Chu Huy rõ ràng biết mình không sợ, nhưng lại cảm nhận được bản thân hiện tại làm ra phản ứng sợ hãi. Thân thể có chút không theo khống chế, không tự giác lùi về sau một bước, kinh hoảng nhìn người trước mặt.
Người đối diện từng bước áp sát, cậu chỉ có thể lui lại, đến khi sau lưng đụng phải chiếc bình phong cao lớn. Không còn đường lui, Chu Huy thấy mình mở miệng, hét to: "Ca ca!"
Ca ca! Cậu không lý gì lại gọi đối phương là ca ca?
Cơ thể căn bản không theo sự khống chế của mình, hai phiến môi run rẩy, sợ hãi nói: "Ở, ở, ở trong phòng em, hộp sách dưới cửa sổ."
Cậu vừa nói xong, Tống Hàn liền chạy lên phòng Tống Noãn, lục tìm mấy quyển sách. Chu Huy đứng ở cửa, thấy đối phương nhẹ nhàng vuốt ve góc sách, sau khi liên tục xác nhận, dường như thở ra một hơi.
Sau đó, đối phương nhìn về phía cậu, ánh mắt vô cùng đáng sợ, Chu Huy sinh ra một loại dự cảm không lành. Cậu sợ hãi ngồi bệt xuống đất, từng chút từng chút lùi về phía sau. Một giọng nói âm trầm vang lên trên đỉnh đầu, không chút độ ấm: "Tao nói rồi, không được đụng vào đồ của tao!"
Dứt lời liền túm tấy cánh tay Chu Huy, kéo thẳng ra cửa.
Mãi cho đến khi bị kéo đến cửa hầm để xe, Chu Huy mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra__cậu hiện tại là Tống Noãn.
Chu Huy nghe thấy tiếng khóa cửa, cảm nhận được sự sợ hãi của Tống Noãn, qua một hồi trước mắt biến thành màu đen, liền mất đi ý thức.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top