Chương 1.

HAMIstore.
=*=*=*=*=

Chu Huy có một người bạn gái tên là Tống Noãn, hai người vốn là thanh mai trúc mã.

Về phần anh trai của Tống Noãn, chỉ nhớ từng gặp qua vài lần khi đến nhà cô chơi lúc nhỏ. Hơn mười năm trôi qua, ký ức về anh trai cô trở nên rất mơ hồ. Sau này nghe nói là được cho đi du học, từ khi đó cậu cùng đối phương cũng chưa từng gặp lại.

Chu Huy không ngờ lại nghe được tin tức về đám tang của người này.

Hôm tang lễ, trời lất phất mưa, những giọt mưa từ trên bia mộ dọc theo đường vân phiến đá trượt xuống tấm ảnh đen trắng.

Người trong ảnh hai mắt thờ ơ, nhưng khóe miệng lại nhếch lên thành một hình vòng cung rất nhỏ gần như không nhìn thấy. Chu Huy đứng trong đám đông nhìn chằm chằm khuôn mặt xa lạ kia, cố gắng nhớ lại giao tình giữa hai người, nhưng ký ức về anh đã rất mơ hồ.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng nức nở đứt quãng của mẹ Tống. Chu Huy quay đầu nhìn người phụ nữ tang thương đang lấy khăn tay che miệng, muốn an ủi mấy câu, lại không biết phải nói gì, chỉ đành đưa tay vỗ nhẹ lên vai bà.

Trở lại nhà họ Tống, sau khi đỡ mẹ mình ngồi xuống sofa, Tống Noãn liền đứng dậy đi rót nước, Chu Huy trong nhất thời không biết nói gì đành ngồi chờ một bên.

Mặc dù mẹ Tống cúi đầu không nhìn thấy biểu cảm trên mặt, nhưng Chu Huy có thể cảm nhận được sự đau buồn của bà. Suy nghĩ hồi lâu, cậu cảm thấy mình nên nói gì đó, vì vậy nhẹ giọng an ủi: "Bác gái, xin chia buồn về sự mất mát của gia đình, cháu tin anh trai của tiểu Noãn cũng không hy vọng nhìn thấy bác như thế này."

Mẹ Tống trầm mặc không nói gì, qua một lúc lâu đột nhiên thở dài, từ từ đứng dậy, thất hồn lạc phách đi lên lầu, Chu Huy vội vàng theo sau.

Lên tới nơi, mẹ Tống vừa bước vào một căn phòng đã bật khóc:

"Hu hu hu, tất cả đều là lỗi của mẹ, là lỗi của mẹ."

Chu Huy nghe thấy tiếng nức nở của bà, vừa đẩy cửa ra, nhìn thấy mẹ Tống một thân y phục màu đen đang quỳ trên mặt đất, trong tay cầm thứ gì đó, bờ vai run rẩy dữ dội. Căn phòng này rất rộng, nhưng chỉ đặt một vài đồ vật, nhìn rất trống rỗng. Chu Huy đoán đây hẳn là phòng của anh trai Tống Noãn.

Ngay khi Chu Huy định bước tới an ủi, Tống Noãn đột nhiên từ phía sau bước ra, đi tới kéo mẹ mình lên, cầm lấy khung ảnh trong tay bà nói: "Mẹ, để con thu dọn đồ đạc của ca ca, mẹ đi nghỉ đi."

Sau khi dìu mẹ Tống về phòng, lúc Chu Huy trở lại, Tống Noãn đang dọn dẹp đồ đạc của anh trai mình.

Thực ra cũng chẳng có gì để dọn, căn phòng này chỉ có một cái giường, một cái bàn, một tủ quần áo cùng một kệ sách. Kệ sách nằm sát tường rất đồ sộ, hoàn toàn che kín cả bức tường, Chu Huy tiến lại gần nhìn thử, có thể thấy chủ nhân căn phòng này là một người yêu sách, sách về thiên văn địa lý chất đầy kệ.

Đột nhiên, ánh mắt cậu dừng lại trên một hàng sách nhỏ, những cuốn sách cũ này chỉ to bằng lòng bàn tay, được xếp ngay ngắn từ trái sang phải theo số thứ tự, có phần không ăn nhập với những cuốn triết học, lịch sử trên giá sách.

"A? Hồi nhỏ anh cũng rất thích quyển sách này."Chu Huy lấy ra một quyển lật xem thử.

"Phải không?"

Tống Noãn không biết đứng sau lưng Chu Huy từ khi nào, cậu giật mình, lắc lắc quyển sách nhỏ trong tay, cười nói: "Ai, anh tiết kiệm rất lâu để mua được bộ sách này, đáng tiếc còn chưa kiếm đủ tiền nhà sách đã bị cháy, vì vậy không mua được, đây là sách của anh trai em hả?"

Tống Noãn gật đầu, đột nhiên xấu hổ nói: "Lúc nhỏ có một lần trộm tiến vào phòng ca ca chơi, nhìn thấy những quyển sách nhỏ này em còn trộm giấu trong quần áo."

"Trộm? Nếu em thích sao không hỏi xin anh trai mình? Anh trai em thương em như vậy hẳn sẽ không để ý mấy quyển sách nhỏ này đâu." Nghe được hành vi hoang đường của bạn gái khi còn nhỏ, Chu Huy có chút kỳ quái hỏi.

"Anh trai em từ nhỏ đã không thích người khác đụng vào đồ của mình. Em lúc đó chỉ muốn mượn xem thử, xem xong sẽ trộm trả lại, không nghĩ tới vẫn bị ca ca phát hiện."

"Vì vậy cuối cùng vẫn phải trả về? Thật đúng là một người có tính độc chiếm dục mạnh." Chu Huy trả sách về trên kệ, quay đầu lại phát hiện Tống Noãn vẫn đứng đằng sau mình, đầu cúi thấp không nói lời nào.

"Em chưa từng thấy anh trai tức giận như vậy...như phát điên lục tung cả căn nhà lên...lúc phát hiện mấy cuốn sách ở dưới gầm giường của em, em cả đời cũng không quên được ánh mắt anh ấy nhìn em khi đó...." Tống Noãn thì thào, thân thể khẽ run lên: "Giống như muốn giết người."

Chu Huy ôm lấy bạn gái còn đang chìm vào hồi ức, vỗ vỗ lưng cô, nhẹ giọng an ủi: "Anh lúc nhỏ còn vì ba ba liếm kem của mình mà tức giận đến mấy ngày, con trai ở tuổi đó không tránh khỏi có chút bá đạo, bảo vệ đồ của mình là rất bình thường, măc dù anh lúc nhỏ không tiếp xúc nhiều với anh trai em, nhưng có thể nhìn ra anh ấy rất yêu em."

"Anh không biết, anh cái gì cũng không biết." Tống Noãn vùi đầu vào sâu trong lòng Chu Huy, dường như rất mệt mỏi nói: "Anh ấy không yêu ai, không yêu em, không yêu ba mẹ, dù họ có đặt hết lực chú ý lên người anh ấy, chiều theo anh ấy, muốn gì được nấy, anh ấy cũng rất thờ ơ. Mà cho dù là như vậy, ba mẹ cũng không dành chút sự chú ý nào lên người em, bởi vì em không ưu tú như anh ấy, vì em là con gái."

. . . . . . . . . . .

Lời đề nghị lưu lại giúp đỡ bị Tống Noãn từ chối, Chu Huy có chút không yên lòng an ủi một lúc lâu mới rời khỏi Tống gia.

Cậu năm nay 25 tuổi, từ nhỏ gia cảnh bần hàn, sau khi đi làm mỗi tháng ngoại trừ tiền phòng cùng tiền sinh hoạt, số tiền còn lại cũng chỉ đủ để thuê phòng ở khu nhà cho dân công. Vì vậy cậu làm việc rất chăm chỉ, hy vọng vợ tương lai không cần phải theo mình sống những ngày tháng cực khổ như vậy.

Xuống xe bus, xuyên qua một con ngõ nhỏ nữa là đến chỗ cậu ở.

Trời đã khuya, trong ngõ không có đèn đường, chỉ có chút ánh sáng hắt ra từ cửa sổ hai bên, bình thường sau khi tan ca, cậu sẽ cùng Tống Noãn đến chợ mua đồ, nói nói cười cười, một lúc đã về tới nhà. Nhưng đêm nay Chu Huy cảm thấy con hẻm này vô cùng yên tĩnh, còn rất dài.

Cậu lấy từ trong túi ra một điếu thuốc châm lửa, vừa thở ra một hơi, xuyên qua làn khói, mơ hồ nhìn thấy một người đang đi về phía mình. Người nọ dáng người mảnh khảnh, nhìn chiều cao thì đúng là một nam nhân, mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, ấn tượng đầu tiên chính là vô cùng sạch sẽ thoải mái.

Khuôn mặt người đàn ông ẩn hiện trong màn đêm mờ ảo, nhưng Chu Huy có thể cảm nhận được một tầm mắt đang nhìn về phía mình, ánh mắt đó như móng vuốt đại bàng ghim chặt lấy con mồi.

Đợi đến khi người đàn ông đến gần, cậu vô thức ngẩng mặt liếc nhìn.

Khó tin chính là, ở khoảng cách gần như vậy, vẫn không thể nhìn rõ mặt của đối phương.

Sao có thể?

Mười mét, chín mét, tám mét...khi khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, Chu Huy vẫn chưa chết tâm, nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện, muốn nhìn rõ khuôn mặt anh ta. Lúc cậu đang tập trung, từ xa truyền đến một tiếng cười khẽ. Chu Huy bừng tỉnh, nhận ra sự ngây thơ của mình, xì cười một tiếng, thở dài: "Mình đang làm cái gì vậy?"

Ngay khi cậu đang thầm xấu hổ, người đàn ông đã đi ngang qua, trên người mang theo một mùi thơm kỳ lạ. Chu Huy nhịn không được ngẩng đầu hít sâu một hơi, dư quang nhìn thấy cần cổ thon dài của đối phương, dọc theo cổ lên...

Không có?

Mắt, mũi, miệng....

Không có gì cả!

Khuôn mặt người đàn ông mơ mơ hồ hồ, làn da trắng bệch, giống như mang một chiếc mặt nạ không vẽ ngũ quan.

Chu Huy đi một bước quay đầu ba lần, nhìn chằm chằm bóng lưng thẳng tắp, người kia vẫn một bộ không nhanh không chậm, không có gì dị thường.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top