Chương 31: Đàn Ông Tứ Đại Gia Tộc

Chương 31: Đàn Ông Tứ Đại Gia Tộc

Cô không nhịn được vươn ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào môi mình, cảm giác khi ngón tay cô chạm vào hoàn toàn không giống khi môi hắn chạm vào, không có chút cảm giác rung động nào.

Lúc này, đột nhiên có người mở lều ra, cô ngẩng đầu nhìn thì tháy chính là Hứa Chí Ngạn.

Chỉ thấy anh nhìn cô với ánh mắt vô cùng lo lắng.

"Hải Nhạc, em thấy khỏe hơn chưa?" - Anh nhẹ giọng hỏi.

Hải Nhạc không tự chủ được lấy chăn quấn mình chặt hơn, nói: "Cám ơn anh Chí Ngạn đã quan tâm, em thấy khỏe hơn nhiều rồi."

Hứa Chí Ngạn dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô, mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì mà chỉ thở dài một cái.

"Anh Chí Ngạn, anh không sao chứ?" - Thấy anh thở dài, Hải Nhạc lo lắng hỏi.

Hứa Chí Ngạn ngẩng đầu, kiên định nhìn cô, nói: "Hải Nhạc, thật may là em không sao, nếu em xảy ra chuyện gì, anh thật sự... anh thật sự..." - Anh đỏ mặt không nói được nữa.

"Thật ra anh bị sao vậy?" - Hải Nhạc không hiểu hỏi tiếp.

"Anh... anh..." - Hứa Chí Ngạn ấp úng trong cổ họng.

"Nói đi." - Hải Nhạc cổ vũ.
"Thật may là em không sao, nếu không anh sẽ đau lòng chết mất!"

"Đương nhiên chỉ là đau lòng mà thôi, không thể cùng em rời khỏi cõi đời này." - Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ sau lưng bọn họ.

Hứa Chí Ngạn quay đầu lại, nhìn thấy là Tạ Phẩm Dật, khuôn mặt điển trai của anh lại càng ửng đỏ hơn.

"Hải Nhạc, em không sao thì tốt rồi, anh... anh đi đây, anh đi phụ mấy đứa kia." - Anh vội vàng đứng lên chạy khỏi đó.

Hải Nhạc kinh ngạc nhìn anh rời đi, Hứa Chí Ngạn sao hôm nay kỳ lạ vậy, hành động như thể vừa làm việc gì trái với lương tâm lại bị người ta bắt được vậy.

"Nhìn chưa đủ à? Người ta cũng đã đi xa như vậy rồi." - Tạ Phẩm Dật khó chịu nhìn cô. (SAM: mùi giấm ở đâu bay ra nồng nặc quá.)

"Ồ." - Hải Nhạc quay lại, cảm thấy tiếng "Ồ" vô tình của mình như ngầm thừa nhận câu hắn nói cô chưa nhìn đủ, vội vàng giải thích: "Tôi không có nhìn anh ấy."

"Vừa rồi rõ ràng là cô dán mắt lên người cậu ta không nỡ rời, tôi tự có mắt!" - Tạ Phẩm Dật tức giận nói.
Hải Nhạc không hiểu hắn lại tức giận vì cái gì, có lẽ hắn vẫn còn giận cô vì chuyện cô vô tình rơi xuống khe suối kia, cô cúi đầu cảm thấy có chút áy náy.

Nhìn dáng vẻ như chột dạ của Hải Nhạc, Tạ Phẩm Dật đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, vốn dĩ hắn muốn đến xem cô đã khỏe hơn chưa, nhưng mà người ta cũng không hề thiếu an ủi.

Hắn âm thầm nghiến răng một chút, lạnh lùng nói: "Cô cho là cô thật sự có thể bay lên làm Phượng Hoàng sao? Người lớn chỉ là nói đùa mấy câu, cô cũng tin là thật? Hừ!" 

Hắn quăng cho cô mấy lời này rồi cúi người đi ra khỏi lều.

"Hả?" - Tạ Hải Nhạc ngơ ngác, trong mắt hắn cô lại tưởng cái gì là thật vậy chứ?

Mình thật sự không thể hiểu nổi hắn, nhưng có vẻ như cho tới bây giờ mình vốn chưa từng muốn hiểu hắn. Tạ Hải Nhạc thở dài một hơi.

Lúc này, Hứa Nhã Nghiên mở lều và mỉm cười với Hải Nhạc.

"Hải Nhạc, cậu có muốn ra ngoài sưởi ấm không? Tớ lo cậu sẽ bị cảm đó."

Hải Nhạc lắc lắc đầu: "Không sao đâu, từ nhỏ tớ rất ít khi bị cảm."

Thực ra cô vẫn cảm thấy cả người đang rét run, nhưng...

"Đi ra ngoài sưởi ấm một chút vẫn tốt hơn." - Hứa Nhã Nghiên nói: "Tóc cậu cũng bị ướt rồi, đi ra ngoài đi, bọn họ đang làm đồ ăn đó."

"Nhưng mà, tớ không có quần áo để thay, tớ chỉ mang theo đồ ngủ mặc buổi tối thôi." - Hải Nhạc ngượng ngùng nói.

"Không sao đâu, cậu cứ mặc đồ ngủ ra ngoài và khoác chăn lông lên người là được." - Hứa Nhã Nghiên nói.

"Ừ." - Hải Nhạc gật đầu.

Cô mặc bộ đồ ngủ chui ra lều trại, vừa đứng lên liền cảm thấy choáng váng, cũng may có Hứa Nhã Nghiên đỡ cô.

Hai người đến bên đống lửa đã được đốt cháy to, Hải Nhạc ngồi xuống nhìn bọn họ đang bận rộn.

"Tớ không ngờ bọn họ lại biết nhóm lửa, biết nấu cơm, xào rau." - Hải Nhạc kinh ngạc.

"Đàn ông trong tứ đại gia tộc đều phải học tập mọi thứ từ khi còn nhỏ, trừ việc nữ công. Tớ hay theo mấy người họ đi cắm trại từ khi còn bé bởi đây chính là hoạt động ngoài trời mà họ thích nhất. Nhìn xem, cả bốn người họ đều nấu ăn rất ngon." - Nhã Nghiên cười nói.

"Nhưng mà, tớ chưa từng thấy Tạ Phẩm Dật nấu ăn ở nhà bao giờ." - Hải Nhạc nói.

Đến lượt Nhã Nghiên ngạc nhiên: "Cậu gọi thẳng tên anh ấy?"

Hải Nhạc lúc này mới ý thức được mình lỡ lời, đành phải nói: "Tớ rất ít khi gọi anh ấy là anh hai, bình thường hai người bọn tớ đều gọi thẳng tên nhau."

Lại cười nói với Nhã Nghiên: "Tớ với anh ấy, cậu cũng biết đấy, anh ấy không phải anh trai ruột của tớ, hơn nữa anh ấy ghét tớ từ nhỏ, không cho phép tớ gọi là anh hai."

"Thật á?" - Nhã Nghiên hơi đăm chiêu nhìn Hải Nhạc, lại nhìn Tạ Phẩm Dật đang nhặt rau cách đó không xa.

"Bốn người bọn họ, từ nhỏ đã được huấn luyện rất nhiều thứ mà những người khác không có, bởi vì bọn họ buộc phải thông thạo mọi thứ để có thể lãnh đạo gia tộc của mình. Đây chính là quy tắc tổ tiên của tứ đại gia tộc." - Nhã Nghiên quay lại chủ đề chính.

"À." - Tạ Hải Nhạc mới phát hiện thì ra mình chẳng hiểu gì về tứ đại gia tộc, bao gồm cả Tạ Phẩm Dật.

Những gì cô biết về Tạ Phẩm Dật chính là tính tình nóng lạnh thất thường của hắn, đặc biêt thích bắt nạt cô, hơn nữa cuộc sống rất phóng túng, cô vốn luôn cho là như vậy, đó là tất cả hiểu biết của cô về hắn.

Cô không khỏi đưa mắt nhìn Tạ Phẩm Dật, lúc này hắn đang nói chuyện với Long Đế Uy, sắc mặt nhìn rất nghiêm túc, nhưng cũng có nét đẹp trai không nói nên lời.

Lúc này, Tạ Phẩm Dật dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, thấy hắn quay mặt về phía mình, Tạ Hải Nhạc nhanh chóng cúi đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top