chương 7

Thẩm Mộc Tinh chạy nhanh mồ hôi đầy đầu đem nước tương về để trong bếp, lại chạy lên nhà thay váy, dây váy màu trắng theo cánh tay của nàng giơ lên mà co lên, nàng duỗi tay túm váy thay xuống, cái rốn trắng nõn lập tức xuất hiện, hoàng hôn màu cam bao phủ ở đường cong bộ ngực nàng, đó là đường cong mạn diệu nhất của nàng.

Nàng tùy tiện mặc một cái áo phông trắng, quần cao bồi, đi giày vải bạt, nắm chặt lấy cái váy bảo bối đi ra khỏi phòng mình.

Ở dưới lầu mẹ nàng đang sắp xếp chén đũa, một đám người vây quanh  cô nàng nghe cô nói chuyện ở bên nước ngoài thế nào, trong nhà náo nhiệt giống như có tết.

“Con đi đâu vội vội vàng vàng thế, cả nhà chuẩn bị ăn cơm đó!”

“Vâng! Con lập tức quay lại!”

Bà ngoại cũng ngồi trên bàn cơm nhắc:
“Niếp nhi đừng có chạy tới chạy lui, nhìn kỳ cục lắm, Cô con khó khăn mới trở về một chuyến, cũng chưa nói chuyện được mấy câu.”

“Vâng! Bà ngoại con đi một chút sẽ về!”

Nàng vừa chạy xuống vừa gỡ bím tóc trên đầu.

Hôm nay Cô nàng từ nước ngoài trở về, bà ngoại rất coi trọng, sáng sớm liền lôi nàng dậy từ trong ổ chăn một hai bắt nàng phải thắt bím tóc, đã là thời đại nào, bà ngoại còn coi nàng giống trẻ con, dùng đôi tay thô ráp bện hai bím tóc, lại mặc vào váy Cô mua cho, thật sự là khổ không kể xiết.

Bím tóc mới gỡ ra được một nửa, nửa đường nàng dừng lại soi ở gương trước cửa, tóc biến thành cuộn sóng, Thẩm Mộc Tinh ảo não “Ai u” một tiếng, lại kẹp váy vào chân đem đầu tóc buộc lại.

“Đứng yên.”

“Ừ...”

Tiểu thợ may lấy thước dây treo trên cổ, đứng ở trước mặt nàng.

Thước dây trong tay hắn linh hoạt cực kỳ, nhanh chóng ở trên thân thể của nàng di chuyển.

Một đoạn thước dây bị ấn ở chỗ xương quai xanh, “Bá” một tiếng đi xuống, đi ngang qua trước ngực nàng, lại kéo dài xuống, mà đầu của hắn cũng theo động tác hơi hơi nghiêng đầu.

Chỉ có duy nhất một người con trai khác phái từng tiếp xúc gần gũi cùng nàng như vậy là Hạ Thành, khi còn nhỏ nàng từng mặc quần cộc bơi cùng hắn ở trong sông cùng nhau, lúc nhỏ chẳng phân biệt nam nữ, cũng không khẩn trương như lúc này.

Thẩm Mộc Tinh ngừng thở, cúi đầu nhìn thước dây của hắn, tận lực làm  mình có vẻ tự nhiên một ít, khi hắn vòng tay từ phía sau đem thước dây quấn ở trước ngực nàng một vòng, Thẩm Mộc Tinh vẫn là nhịn không được giật mình, đỏ mặt.

Cánh tay hắn lại từ phía sau vòng qua eo nàng, thước dây làm thành một cái vòng tròn, lại rất nhanh bỏ ra, hắn dùng móng tay chỉnh con số, về số đo thân thể nàng sở hữu, phảng phất đều đã khắc vào trong đầu hắn.

Hắn xoay người trở lại trước bàn gỗ, ở một cuốn sổ nhỏ viết xuống một chuỗi con số, trung gian không có tí tẹo tạm dừng, tiếp theo gác xuống bút, chiếc bút lăn xuống cuốn sổ phát ra rầu rĩ một tiếng vang.

“Đã xong rồi?”

“Xong.”

“Lúc nào ta tới lấy được quần áo?”

“Ba ngày sau.”

Hắn nói xong, lại cúi người đắm chìm ở cắt vải.

Thẩm Mộc Tinh cảm thấy hắn cũng không thích ở chung, đột ngột rời đi lại có vẻ xấu hổ, vì thế liền ở trong phòng đi một vòng, chắp tay sau lưng nhìn cái giá hai bên ven tường bày biện vải dệt, đây đại khái là nơi chỉnh tề nhất cửa hàng, vải dệt đều sắp xếp dựa theo màu sắc từ đậm đến nhạt chỉnh tề, thoạt nhìn thoải mái cực kỳ, nàng nhịn không được duỗi tay sờ soạng một chồng, đó là vải bạt, xúc cảm thô ráp kiên định.

Trấn trên không có chỗ Thẩm Mộc Tinh thích, càng không có người thân nàng ở.

“Ngươi còn học qua hội họa sắc thái họà?” Nàng hỏi.

“Ta không học qua.”

Hắn đang bận việc bên trong quen thuộc trả lời nàng.

“Ngươi không học cao trung sao?”

“Không có.”

“Còn sơ trung?”

“Lớp 6 liền bỏ học, cùng ba ta học tay nghề.”

“À...”

Thẩm Mộc Tinh quay lại đầu nhìn hắn, liền phát hiện hắn đang đứng ở trước bàn, một tay đỡ một khuỷu tay khác, xoa xoa cằm, nhìn chiếc váy của nàng, ánh mắt kia, giống như khi nàng đi học, giải một đạo cực kỳ phức tạp toán học đề.

“Ta đây liền không quấy rầy ngươi,”
Thẩm Mộc Tinh đi tới cửa, nói:

“Cảm ơn ngươi sửa váy miễn phí cho ta, ân tình này ta nhất định ghi nhớ.”

Hắn cảm giác nàng phải đi, lúc này mới ngẩng đầu lên, đi lên phía trước một bước, tựa như đối đãi giống mỗi một vị khách nhân, nói:

“Đi thong thả.”

Mặt trời đã xuống núi, đi ra ngoài tiệm may, khuôn mặt hắn bởi vì trường kỳ không phơi nắng mà có vẻ trắng nõn dung hợp cùng hương vị cửa hàng với nhau.

Thẩm Mộc Tinh quay đầu rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top