Chap 34: Vĩnh biệt
- Thả, thả thằng đó ra ngay, đưa nó tới đây...nhanh...nhanh lên...
Có tiếng ai đó phá cửa phía sau, Sara lại cười, cười một cái thật tươi, thật đẹp ...rồi.... Sara gieo mình để cả cơ thể hòa vào với mưa. Văng vẳng bên tai Sara là những câu nói thân yêu năm nào.
"Cố tình kím chuyện để được nắm lấy tay tôi à? Đừng có mơ."
"Làm bạn gái tôi trong vòng một trăm ngày, tôi sẽ trả quyển nhật kí này lại cho cậu"
"Tôi chưa bao giờ xin ai thứ gì cả, nhưng duy nhất lần này tôi xin em, đừng rời xa tôi....có được không?"
"Tôi thích em"
"Theo anh rồi, cuộc sống sau này sẽ vô cùng khổ đau....em chấp nhận không?"
Trong phút giây nào đó Sara cảm giác như mình đã mọc cánh, mình đã có thể bay, rồi mình sẽ được tự do.
Maru ngay lập tức được người của ba Sara đưa đến hiện trường. Đã hai ngày không ăn uống gì nhưng không hiểu sao lúc này đây Maru lại có sức mạnh phi thường như thế. Chạy thật nhanh về phía Sara, Maru chỉ kịp nhìn thấy một đóa bông hồng trắng từ trên cao rớt xuống rồi chạm đất. Chết đi một giây phút, Maru cố gắng hít thở, cố gắng lết từng bước thật thê lương đến gần Sara. Tách đám người vô nhân đạo đó ra, Maru quỳ xuống, nâng người Sara lên. Để dòng máu tươi ấm áp thấm từng hồi vào da thịt, Maru lắc lắc đầu, nước mắt theo đó mà rơi từng hột nặng nề xuống má. Cố mở to mắt Maru lau đi vết máu trên mặt Sara, nhất thời nghẹn cứng không nói được tiếng nào.
Sara lơ mơ nhìn thấy Maru, không biết là thật hay chỉ là ảo giác. Run run đưa bàn tay đẫm máu vuốt lên khuôn mặt thân quen ấy, hơi thở này, khuôn mặt này, hơi ấm này....đúng là Maru của Sara, không là mơ...Maru đang ở đây...sự thật là thế... Một mùi tanh sộc lên cổ họng, Sara phun ra một ngụm máu rồi vẫn tươi cười nhìn Maru, khó khăn lên tiếng, tiếng nói đứt quảng, hơi thở đầy mùi tanh của máu:
- Cuối cùng...anh...cũng...đến...rồi...anh...thấy...em...hôm nay....có...đẹp...không...??? anh....anh....thích...không...???
Nước mắt ứa ra, ngưng đọng từng dòng rồi thay nhau tuôn trào như suối, Maru há hốc miệng gật đầu lia lịa:
- Đẹp, em đẹp lắm...Sara...
Sara cười, nụ cười cuối cùng dành cho Maru, Sara cố mở to mắt nhìn Maru một lần nữa rồi lịm người trong vòng tay Maru.
Nhìn bàn tay Sara trượt dài từ mặt mình vô hồn rớt xuống đất. Maru lay lay người Sara hét lớn:
- Sara, Sara....
Chỉ còn tiếng mưa trả lời Maru, Maru rống lên một tiếng vang dội, xé tan cơn mưa lạnh giá, Maru khóc...khóc đến kiệt sức, ôm Sara trong tay...không ai còn nhận ra đâu là máu, đâu là nước mắt, đâu là mưa nữa....
Rồi tiếng khóc cũng chợt tắt, Maru ngơ ngác dùng hết sức mình bế Sara đứng dậy, lồm cồm bước đi. Trường Đặng thấy thế cho người cản Maru lại. Maru tay ôm lấy Sara, liêu xiêu từng bước, ánh mắt hằn lên một tia căm phẫn. Nhìn một lượt qua đám người trước mắt, ánh mắt Maru lúc này thật đáng sợ. Như muốn ăn tươi, như muốn nuốt sống lấy đám người trước mắt. Bọn vệ sĩ bị ánh mắt này hù dọa, đâm ra cũng hơi lúng túng. Bất ngờ ba Sara lên tiếng, giọng ông nhỏ nhẹ nghẹn cứng trong tiếng khóc:
- Để nó mang Sara đi đi.
Bọn vệ sĩ lui ra, Maru cúi xuống nhìn Sara, cười một cái thật chua xót:
- Em nghe gì không? Họ cho anh mang em đi rồi....Sara...cuối cùng ta cũng đã được bên nhau...
............................................................................................................................
Mười hai năm lặng lẽ trôi qua, mười hai năm sau tin tức gây chấn động nền kinh tế toàn nước là Trường Đặng, người thừa kế tập đoàn lớn do tham nhũng mà bị bắt. Tập đoàn đó dẫn đến phá sản kéo theo phần lớn số đông các cổ đông lớn của công ty suy thoái. Trong đó có cả tập đoàn Han. Đứng trước nguy cơ sản nghiệp bấy lâu gầy dựng nay mai có thể trở về cát bụi, ông Han phải chạy đôn, chạy đáo khắp nơi tìm người cầu cứu. Lúc bấy giờ bên Mỹ có một doanh nhân trẻ tuổi, bỏ ra một số tiền lớn mua lại tập đoàn của Trường Đặng. Đồng thời cứu sống không biết bao nhiêu công ty lớn nhỏ khác. Ông Han khi biết chuyện cũng lập tức tìm tới người này cầu xin giúp đỡ. Vị doanh nhân đó hẹn ông đến công ty gặp cậu ta và giờ đây ông đã có mặt ở đây, cầm trên tay cái hợp đồng quan trọng, chỉ cần cậu ta chịu đặt bút kí, không những tài sản của ông có thể giữ lại, mà ông còn có thể giữ lại cái mạng già này. Hồi hộp chờ đợi cậu ấy vẫn không mời ông vào phòng. Ba rồi bốn tiềng đồng hồ trôi qua, ông nóng ruột hỏi cô thư ký vài lần nhưng đều nhận được câu trả lời:
- Chủ tịch đang bận, ông cứ đợi đi.
Rồi mười hai tiếng lẳng lặng qua đi, ông Han tuổi đã cao, lại ngồi một lúc lâu như vậy khiến hai chân ông tê cứng, lưng đau một cách không chịu được, mười hai tiếng không ăn uống nhìn khiến ông kiệt sức, mắt nổi đom đóm, tay chân run lẩy bẩy...không nhúch nhích gì được, cuối cùng cánh cửa phòng đã mở. Ông phải vịn vào thành tường, từng bước khó nhọc bước vào phòng. Chiếc ghế bành to xoay lưng về phía ông khiến ông không thể nhận ra ai là người ngồi ở vị trí bên kia. Người bên kia khoanh một tay lại, tay kia đưa ly café uống một ngụm, không quay lại nhìn ông, cậu ta ôn tồn lên tiếng:
- Cảm giác trải qua mười hai tiếng chờ đợi như thế nào??? Thưa bác?
Cậu ta đá chân một cái khiến chiếc ghế xoay ngược lại, ông Han vừa nhìn thấy khuôn mặt đó thì cứ như bị sét đánh, ông ta há hốc mồn kinh ngạc, đứng chôn chân xuống đất. Mồ hôi ngay lập tức rịn ra ướt đẫm vầng trán đầy nếp nhăn. Ông nuốt nước bọt, lắp bắp lên tiếng:
- Cậu...cậu... Tùng....
Maru cười, nụ cười cao ngạo ngày nào. Bước xuống chiếc ghế đang ngồi, Maru vòng qua sau lưng ông ta đi đến chiếc bàn tiếp khách. Đặt lưng ngồi xuống, châm một điếu thuốc, Maru thả người ra sau ghế, nghiêng nghiêng đầu, giọng nói vô cùng cứng cỏi:
- Sao vậy? Gặp lại người quen xem ra thấy ông không được vui?
Ông ta quay người lại nhìn Maru, cúi thấp mặt, đôi chân liêu xiêu đứng không vững, gần như muốn té ngã. Maru liếc mắt qua cái hợp đồng đang cầm trên tay ông, bật cười thành tiếng rồi trả lời:
- Ngày xưa ông dùng hạnh phúc cả đời của con gái ông để đổi lấy cái hợp đồng vô tri đấy. Có một câu hỏi mà suốt bao lâu nay tôi luôn thắc mắc trong lòng, cứ canh cánh không yên, mong ngày gặp lại ông để có thể hỏi. – Ngưng một lúc, Maru nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt ông ta rồi tiếp tục lên tiếng – mười hai năm qua, ông sống tốt không? Vui không? Hợp đồng đó có giúp ông "đủ ăn" không?
Ông Han mặt mày xanh lè, vẫn không dám ngước lên nhìn Maru, ông hạ thấp giọng, giọng nói vô cùng nhỏ nhẹ, rụt rè:
- Cậu Tùng, tôi biết là những sai lầm trong quá khứ của tôi đã làm cậu tổn thương rất nhiều. Tôi có lỗi với cậu, nhưng rồi tôi cũng mất đi đứa con gái yêu quý nhất của mình. Tôi đã sống trong sự dằn vặt, ân hận suốt mười hai năm qua....cậu tha thứ cho tôi đi...có được không?
Maru bật cười, hai mắt lại đỏ au, khơi lên vết thương ngày nào. Maru xoay mặt đi chỗ khác cố lấy lại bình tĩnh, giọng nói đanh lại:
- Lần này ông tính đem cái gì ra để đánh đổi cái hợp đồng này với tôi đây?
Ông Han trầm ngâm một lúc lâu, rồi từng bước nặng nhọc đi về cánh cửa, vừa đi ông vừa liếc liếc mắt nhìn về phía Maru, giọng nói vẫn rụt rè như thế:
- Tôi biết cậu không bao giờ tha thứ cho tôi, tôi biết tôi không đủ tư cách gặp cậu nữa....
Nói rồi tay ông vịn lên cánh cửa, run run mở chốt:
- Khoan đã – bất ngờ Maru lên tiếng, nghiêng người ra phía trước Maru nhìn ông chằm chằm rồi thở dài lên tiếng.
- Tôi cứu ông không phải vì tôi bỏ qua, không phải tôi tha thứ, mà tôi cứu...chỉ vì...ông là ba của cô ấy....
Đứng dậy bước đến gần rồi giựt lấy tờ hợp đồng từ trong tay ông Han ra, Maru xoay người đặt bút xuống kí, kí xong cậu quay người lại quăng tờ hợp đồng vào người ông hét lớn:
- Biến khỏi mắt tôi.
Ông Han mừng rỡ tay run run cuối xuống nhặt tờ hợp đồng lên, rồi không chần chừ ông lập tức rời khỏi nơi đó.
................................................................
Mười hai năm rồi, cái gì cũng thay đổi. Vậy mà cái nét cổ xưa của Hội An vẫn còn đó, bãi biển Cửa Đại vẫn vắng khách như ngày nào. Maru thả hồn đứng chôn chân xuống đất, phóng tầm nhìn ra xa, như kiểu đang cố đoán xem bên kia bờ đại dương là gì. Toki bước đến gần Maru hơn, đặt tay lên vai thằng bạn thân, Toki trầm ngâm rồi lên tiếng:
- Đang nghĩ gì vậy?
Maru phì cười, không nhìn thẳng mắt Toki mà từ tốn trả lời:
- Tao đang ngắm cầu vồng, không ngờ lại có cơ hội ngắm cầu vồng ở biển. Mày xem, có phải đẹp lắm không?
Toki thở dài, không mấy chú ý đến cái cầu vồng Maru nói, Toki hỏi tiếp:
- Mày về bao lâu mới đi?
- Tao về để giải quyết một số việc, xong rồi chắc sẽ về Mỹ liền. – Nhìn qua Toki, Maru hỏi lại – còn mày? Định về luôn hay qua lại bên đó?
Toki phóng tầm mắt ra xa, nhìn Mun đang vui đùa cùng hai nhóc nhỏ, ánh mắt Toki rực lên một nổi hạnh phúc khó tả:
- Chắc là ở lại đây luôn, đợi Khoa với Trâm lớn hơn tý nữa mới đem tụi nó qua bên đó.
Hướng theo tầm mắt của Toki là hai đứa nhóc nhỏ, một trai, một gái đang tung tăng chạy nhảy. Maru nhìn sự hạnh phúc của bạn bất chợt cũng cảm thấy vui lây.
- Công nhận y học bên đó tốt thật, hai đứa nhìn giống mày y đúc luôn đó Toki. Cấy tủy sao mà sinh đôi được, hay vậy?
Toki phì cười, không trả lời thẳng câu hỏi của Maru, mà chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai Maru, ánh mắt chợt hiện lên nổi buồn xa xăm...
- Nếu như Sara không....thì có lẽ mày đã....
Câu nói ngập ngừng của Toki vô tình đưa Maru về trạng thái tĩnh lặng ban đầu, Maru cúi gầm mặt, thở dài một cái rồi ngước mắt lên nhìn Toki:
- Bỏ đi, chuyện qua rồi....
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top