Chap 33: Ép buộc
Maru ngước mặt lên, im lặng chờ câu nói tiếp theo. Ông Han nhìn thẳng mắt Maru rồi từ từ nhẹ nhàng đay nghiến:
- Đó là danh dự, là sĩ diện, là tiếng thơm cho cả dòng họ này.
Maru cười, một nụ cười rất buồn. Nước mắt ứa ra, Maru nghiến răng căm phẫn:
- Chẳng lẽ đối với bác.....danh dự, sĩ diện...lớn hơn hạnh phúc cả đời của con gái mình sao??? - Im lặng một lúc Maru tiếp - Tất cả những gì bác vừa nói...chỉ là bác CẦN. Bản thân Sara KHÔNG CẦN và.... cái điều quan trọng Sara mới là người CHỌN cháu, Sara là người sống với cháu cả đời chứ không phải bác...bác không có quyền tước đi hạnh phúc của Sara như thế.
Quơ tay gạc đổ ly rượu trên bàn xuống đất. Ông Han giận giữ quát vào mặt Maru:
- Tùng, tôi tôn trọng gọi cậu bằng một tiếng cậu là tôi đã nhân nhượng cho cậu lắm rồi. Nể tình cậu thật lòng yêu con gái tôi, tôi tha cho cậu lần này. Khôn hồn thì đừng bao giờ xuất hiện trước mắt tôi nữa.
Phẩy tay ông ra hiệu cho đám vệ sĩ lôi Maru ra ngoài. Bất ngờ bị lôi đi, Maru vùng vẫy hét lớn:
- Bác, cháu xin bác, hãy nghĩ tới Sara mà chấp nhận cháu. Lấy chồng là hạnh phúc cả đời người, xin bác hãy suy nghĩ lại.
Tiếng nói của Maru nhỏ dần rồi mất hút trong tiếng mưa. Quắc tay ra hiệu cho một tên vệ sĩ gần đó, ông gọi cậu ta đến gần mình rồi ôn tồn nói ra từng chữ:
- Cho người đi theo nó, cho nó ra khỏi khu vực này lập tức bắt nó đem nhốt lại. Đợi sau đám cưới của Sara hãy làm cho nó biến mất.
Nói rồi ông thản nhiên đứng lên từng bước một, bước về phòng mình.
............................................................................................................
Ngày hôm đó trời vẫn mưa không dứt, từng cơn mưa dai dăng dẳng phun kín lối. Hôm nay Sara được "thả" ra ngoài. Từ năm giờ sáng đã có người đến gọi Sara dậy để chuẩn bị cho lễ cưới. Sara bước chân ra ngoài phòng giam, cười một cách ngây ngô. Tự mình về phòng, Sara nói muốn tắm rửa cho thật sạch sẽ. Hòa mình vào dòng nước nóng, để vòi sen cuốn trôi môi vết nhơ trên cơ thể, tâm trạng dễ chịu hơn biết bao. Sara soạn ra bộ đồ mình thích nhất, chải tóc thật gọn gàng, Sara ngồi xuống ghế. Lẩm bẩm trong miệng bài hát nào đó, tâm trạng Sara lúc này vô cùng thoải mái, người nào không biết nhìn vào có thể bị đánh lừa rằng Sara bây giờ đang trong trạng thái vô cùng hạnh phúc của cô gái sắp về nhà chồng. Gọi đầu bếp làm món mì ý Sara thích ăn nhất. Sara xuống lầu vui vẽ chào bố mẹ rồi ngồi ngay vào bàn. Đã hơn một ngày không ăn gì, giờ đây nhìn thấy dĩa mì ý trước mắt Sara cảm thấy đói một cách cồn cào. Ăn ngon lành dĩa mì ý trước mặt, uống thêm một ly cam ép. Hết cười với ba, lại quay sang nói chuyện hỏi thăm đến mẹ. Sự thay đổi bất ngờ này của Sara đều khiến ba mẹ Sara bất ngờ, kinh ngạc. Nhưng lại nghĩ biết đâu nó đã thông suốt rồi, hai ông bà thấy thế lấy làm vui. Gọi người đến tận nhà trang điểm. Sara nói Sara yêu nhất là màu tím, màu đại diện cho sự thủy chung. Yêu cầu người make up toàn bộ đi tông tím cho Sara. Chị make up nhìn Sara nhăn mặt:
- Thường thì cô dâu ít ai trang điểm màu tím lắm, vì nhìn nó rất buồn.
Sara chu mỏ, ỏng ẹo năn nỉ chị đó, cuối cùng chị ấy cũng xiêu lòng làm theo lời Sara. Quả thật Sara lúc này trông vô cùng hạnh phúc. Trang điểm xong đến làm tóc, Sara nói:
- Em không thích cái kiểu bới gọn tóc lên trên đâu, như vậy trông rất già. Chị hãy làm sao cho thật đơn giản. Xõa dài mái tóc ra sau cho em.
Quả thật Sara có một mái tóc rất đẹp, ngày xưa Maru rất thích luồn tay vào từng lọn tóc của Sara rồi kéo thẳng nó ra. Maru nói tóc Sara rất dày và mượt, có khi Maru còn đùa rằng cả cơ thể Sara, chỉ có mỗi mái tóc là dễ nhìn. Ngày xưa Maru thường không thích Sara buột tóc, chỉ thích Sara xõa tóc ra rồi ngắm nhìn nó tung bay trong gió. Ngày xưa....ngày xưa....ngày xưa....
Chiếc váy soire trắng muốt, xoe tròn được phủ lên người Sara, nhìn lộng lẫy vô cùng. Đứng trước gương Sara xoay một vòng lớn rồi nói với mọi người xunh quanh:
- Mọi người thấy thế nào? Hôm nay em có đẹp lắm không?
Ai nấy xung quanh cũng trầm trồ, quả thật hôm nay Sara rất đẹp. Sara nhủ thầm trong lòng "nhất định anh ấy sẽ rất thích"
Emma đến tìm Sara. Vừa nhìn thấy Emma, Sara đã vội vàng kéo Emma lại trước gương rồi phấn khởi hỏi dồn dập:
- Cậu xem. Tớ bận chiếc váy cưới này thế nào? À, màu mắt với màu son có hợp với nhau không? Cậu xem kiểu tóc này có được chưa? Rồi mùi nước hoa này nữa, cậu ngửi thử xem có thơm không?
Emma ôm chầm lấy Sara, không thể kềm nổi lòng mình, Emma chua xót bật khóc:
- Sara! Lỗi tại tớ, nếu tớ không nói ra thì cậu đã không phải chịu khổ như thế này, lỗi do tớ, tớ đáng chết.
Sara xoa xoa lấy đầu Emma, giọng đầy trách móc:
- Cái con nhỏ này, ngày vui của tớ sao cậu lại khóc như thế.
Emma buông Sara ra, ánh mắt nhìn Sara tràn đầy lo lắng, do dự một lúc Emma ngập ngừng lên tiếng:
- Maru mất tích rồi chị ạ, kể từ hôm từ Hội An trở về. Không thể nào liên lạc với Maru được nữa. Tớ rất sợ Maru xảy ra chuyện, phải làm sao bây giờ hả Sara?
Sara tắt hẳn nụ cười, ngây ngô một lát Sara lay lay người Emma:
- Tớ hỏi cậu hôm nay cậu có đẹp không mà? Cậu trả lời tớ đi, liệu anh ấy nhìn thấy tớ, anh ấy có thích không?
Nước mắt túa ra ướt đẫm, Emma gật đầu lia lịa:
- Cậu đẹp, đẹp lắm. Hôm nay cậu rất đẹp, anh ấy sẽ rất thích.
Sara cười, một nụ cười điên dại, rồi Saraa lại nghiêng nghiêng đầu hát, bài hát Sara yêu thích nhất. Sara vừa hát vừa xoay một vòng lớn ngắm mình trước gương. Hát xong rồi lại cười.....
Nhìn Sara điên dại như thế Emma cắn chặt môi ép mình không được bật ra tiếng khóc. Thế mà...nước mắt vẫn chảy dài.
Trường Đặng đến đón Sara. Ngắm nhìn Sara vui vẻ tung tăng trong chiếc váy cưới, Trường Đặng cười một cách mãn nguyện:
- Sara, hôm nay em đẹp lắm.
Sara quay sang choàng tay lên vai Trường Đặng, miệng không ngớt nụ cười:
- Em biết là anh sẽ rất thích.
Ngạc nhiên với hành động thân mật đột xuất từ Sara, Trường Đặng ngây người ra một lúc rồi bật cười lớn:
- Anh thích, thích lắm...
Nói rồi ôm ngang eo Sara, Trường Đặng đưa Sara xuống sân. Vừa nhìn thấy chiếc xe rước dâu Sara đã nhảy đổng lên quay sang trách Trường Đặng.
- Sao xe lại không có bong bóng? Không phải anh đã từng nói với em khi nào chúng ta cưới nhau anh sẽ trang trí xe rước dâu ngập tràn bong bóng màu tím sao?
Trường Đặng nhìn Sara ngơ ngác:
- Anh nói thế bao giờ?
Mắt Sara đỏ ngầu, giận giữ đánh vào người Trường Đặng.
- Em muốn xe có bong bóng.
Nhíu mày khó hiểu nhưng rồi để làm Sara vui lòng Trường Đặng cũng quay sang nói với bọn vệ sĩ.
- Tụi bây đi mua gấp bong bóng màu tím về đây cho tao. Trong vòng mười lăm phút nữa tao muốn có một chiếc xe ngập tràn bong bóng.
Nói rồi bọn vệ sĩ thay phiên nhau chạy đi tìm. Và đúng theo mong ước của Sara, chiếc xe sau đó đã được phủ kín bởi bong bóng màu tím, nổi bật cả con đường. Sara vui vẻ ngồi vào trong xe, chiếc xe lăn bánh đưa cả hai ra nhà thờ. Sara nhìn chằm chằm về phía hai bên đường, nhìn dòng người tấp nập qua lại, nhìn những cô bán hàng rong dạo trên vỉa hè, nhìn những dòng xe lăn bánh quay đều. Sara bật cười, cười ngây ngô...cười điên dại...
Thánh đường hiện ra trước mắt. Sara vào trong chuẩn bị cho giây phút làm lễ quan trọng. Ba Sara cùng ba Trường Đặng đang chuẩn bị kí giấy tờ gì đó. Sara mĩm cười liếc mắt qua hai người bọn họ. Sara hiểu tờ giấy kia chính là cái hợp đồng mà Sara đã dùng hạnh phúc cả đời mình để đánh đổi. Họ nhẫn tâm và thực tế đến mức kí cái hợp đồng đó ngay trong ngày hôn lễ.
Tiếng chuông nhà thờ vang lên ba tiếng. Mọi người ai nấy đều đứng lên chờ đợi giây phút quan trọng này. Ba Sara đứng trước cửa phòn chờ nóng ruột đợi cô con gái. Mãi đến năm phút vẫn không thấy Sara ra, ông tức tối mở toang của phòng. Không thấy Saraa ở bên trong, ông la toáng lên khiến mọi người đổ xô đi kím. Tin Sara mất tích ngay lập tức được lan tỏa, Trường Đặng nóng giận quát lớn, khiến cả thánh đường náo loạn lên tìm kím. Họ lục tung cả nhà thờ vẫn không sao kím được Sara. Sara lúc này đây đang đứng trên sân thượng nhà thờ, nhìn dòng người dáo dát chạy khắp nơi tìm mình, Sara lại ngây ngô cười. Tay run run móc chiếc điện thoại ra, Sara soạn một tin nhắn gửi vào số của Maru.
- "Maru, hãy nhớ rằng... em dù có ngàn năm vẫn mãi mãi yêu anh. Thân xác này, con tim này...mãi là của anh"
Xong Sara lại soạn tin nhắn thứ hai gửi vào số ba mình:
- "Ba mẹ, con đã làm tròn trách nhiệm của một người con. Xin lỗi.... con bất hiếu"
Nói rồi đặt một chân bước lên lan can, Sara nghiêng người thả chiếc điện thoại xuống đất. Chiếc điện thoại rơi từ lầu ba chạm đất bể toang, nát bét. Tiếng va chạm của chiếc điện thoại vô tình gây được sự chú ý của một người khách. Theo hướng đó nhìn lên họ bắt gặp Sara đang trong chiếc váy cưới trắng muốt đung đưa mình trong gió. Một tiếng la thấu cả đất trời, mọi người bất chấp trời mưa kéo ra vây thành một vòng tròn lớn nhìn chằm chằm về phía sân thượng kia. Ba mẹ Sara cùng Trường Đặng cũng theo số đông chạy ra. Mẹ Sara vừa nhìn thấy con mình đã rống lên một tiếng ngồi ngã quỵ xuống đất, hai tay ôm lấy đầu bà gọi lớn tên Sara. Trường Đặng ngay lập tức cho người chạy lên phía sân thượng. Sara vô hồn nhìn dòng người dưới chân mình, có cảm giác họ thật nhỏ bé. Tiếng gọi của ba, tiếng khóc thảm thiết của mẹ Sara không còn nghe thấy gì nữa. Phải chăng đã bị tiếng mưa kia lấn át?
Ông Han run run cầm lấy điện thoại, đọc xong tin nhắn của Sara ông bật khóc. Gọi ngay số của ai đó, ông mất bình tỉnh hét lớn vào chiếc điện thoại:
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top