Chap 30: Bỏ trốn
Cody móc điện thoại ra "ghi" lại khoảng khắc đáng nhớ này. Bất chợt Emma giật mình đánh vào tay Cody một cái rõ đau.
- Tên vô duyên, làm cái gì vậy?
Cody cười ha hả rồi nói:
- Em không thấy lãng mạn giống phim Hàn Quốc hả? Anh mà đăng tấm hình này lên Facebook biết đâu được lên báo thì sao? Vô tình giúp họ nổi tiếng.
Emma nheo mắt nhìn Cody thở dài.
- Anh định giết họ đó ?Làm lành với nhau, khỏe rồi. Bây giờ mới bước vô giai đoạn rắc rối đây này.
Cody quay qua nhìn Emma nhíu mày tỏ vẽ không hiểu:
- Em nói gì lạ vậy? Họ làm lành thì tốt chứ có gì đâu mà rắc rối.
Emma không quay sang Cody mà nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ, thở dài:
- Tuần sau Sara đám cưới rồi, bây giờ như thế này thì biết ăn nói làm sao với cô chú đây?
Một cái lạnh người Cody mới chợt nhớ ra. Lần trước chỉ trèo tường vào "thăm" Sara thôi đã bị đánh đến gãy chân rồi. Bây giờ còn buộc tội "hủy" đám cưới nữa thì......chết chắc.
Cặp đôi hạnh phúc kia cũng từ từ buông nhau ra, cả hai vẫn không rời mắt nhau. Maru đưa tay lau khô dòng nước mắt cho Sara, lúc này đây Sara mới bình tỉnh được đôi chút. Nhìn Maru, Sara nói trong tiếng nghẹn cứng:
- Sao lại dối em? Lại nói là đi rồi, anh có biết em sợ lắm không....
Maru dùng hai tay ôm lấy đầu Sara rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Sara, cười nhẹ Kaiz nói:
- Chuyến bay bị delay ba tiếng. Lúc em điện thoại cho Emma, anh đang đứng kế bên. Chính anh bảo Emma nói với em là anh đi rồi đó.
Sara nhíu mày nhìn Maru ra vẻ oán trách. Maru cười cười vuốt lấy má Sara.
- Em hành hạ anh bấy lâu nay, khiến anh khóc cạn cả nước mắt. Anh trả đũa lại như vậy... có phải còn nhẹ lắm không?
Sara đấm đấm vào vai Maru.
- Anh thật là.....không đàn ông gì cả.
Nói rồi cả hai cùng bật cười, lúc này Emma cùng Cody cũng đi lại gần hai người. Emma thở dài lên tiếng:
- Hạnh phúc đủ chưa? Bây giờ lo mà đối mặt với vấn đề lớn hơn đi nè.
Câu nói của Emma vô tình kéo cả hai về với thực tại. Đến lúc này Sara mới cảm nhận được tình hình bây giờ đang căng thẳng tới mức nào. Cả bốn tìm một quán café gần đó rồi cùng nhau bàn bạc.
- Theo Maru thấy, cách tốt nhất cứ về nhà nói hết sự thật với ba mẹ Sara, cầu mong họ tha thứ và chấp nhận. – Maru mạnh mẽ lên tiếng, ngay lập tức Emma phản đối.
- Maru điên hả? Không nhớ lần trước bị đánh đến gãy chân sao? Đối với cô chú không bao giờ có chuyện "tha thứ" và "chấp nhận" đâu Maru.
Sara nhìn Emma bằng ánh mắt đồng tình, nhớ lại cái cảnh Maru bị đánh trước mặt mình hôm trước, Sara rùng mình sợ hãi lên tiếng:
- Đúng đó Maru, gia đình em không bao giờ chấp nhận đâu. Còn gia đình Trường Đặng nữa. Thế lực của họ rất lớn. Không dễ dàng gì họ chịu hủy đám cưới một cách đơn giản như vậy đâu.
- Tụi bây bỏ trốn đi. – nãy giờ im lặng, Cody đột ngột lên tiếng. Câu nói này của Cody làm cả ba người còn lại nhất thời im lặng, được một lúc Maru mới thở dài hạ thấp giọng.
- Trong tài khoản của anh vẫn còn một ít tiền, vẫn có thể đủ cho chúng ta sống một thời gian. Anh có người bà con Hội An, hay là mình cứ tạm thời về đó sống trước, đợi mọi chuyện dần dần qua đi rồi mình trở về nhận tội với ba mẹ em sau.
Emma nóng ruột:
- Đi thì đi luôn chứ đừng có dại dột mà mò về. Muốn một thời gian thì cũng đợi khoảng mười năm đã.
Sara trầm ngâm suy nghĩ một lúc, quả thật rất muốn thoát khỏi cảnh sống này, rất muốn được ở cùng Maru nhưng bắt Sara phải "liều mạng" bỏ trốn như thế này thì quả thật không phải một cách hay, nếu lỡ bị phát hiện hay bị bắt về thì đảm bảo chỉ còn duy nhất một con đường chết. Hồi còn đi học, trốn đi chơi với Sara đã là cả một vấn đề, bây giờ còn bỏ trốn theo Maru....quả thật nó quá với sức tưởng tượng của Sara. Thấy Sara có vẻ trầm ngâm suy nghĩ, Emma nóng lòng không chịu nổi đành lên tiếng hối thúc:
- Tớ đảm bảo với cậu chú biết hôm nay Maru đi nước ngoài nên mới để cậu một mình ra ngoài như thế này, cậu đi cũng đã lâu rồi. Bây giờ còn ngồi đây suy nghĩ. Bộ cậu muốn chú cho vài trăm tên vệ sĩ ra tận sân bay đón cậu về hả?
Sâr giật mình, quả thật Sâr rời nhà cũng đã lâu. Quay sang Maru, Sara trả lời một cách không do dự.
- Anh úp vé liền đi, mình đi liền bây giờ. Tài khoản của em cũng có khá nhiều tiền. Chắc là trong vòng một năm mình vẫn có thể đủ sống.
- Hai người nhanh đi, đừng chần chừ nữa. – Emma lại lên tiếng nóng ruột. Nói rồi để Emma và Sara ngồi đó, Maru cùng Cody đi đặt vé. Trước khi đi Maru cầm theo thẻ ngân hàng của Sara vào máy ATM gần đó rút sạch tiền trong thẻ của cả hai ra. Cody lấy làm thắc mắc liền hỏi:
- Sao không xài tới đâu rút tới đó, tự dưng một lúc rút nhiều tiền như vậy, lỡ may bị cướp hay mất thì biết làm thế nào?
Maru thở dài quay sang nhìn Cody.
- Mẹ Sara là tổng giám đốc ngân hàng, việc truy ra tụi tao rút tiền ở đâu, thời điểm nào đối với bà ấy dễ như trở bàn tay. Nếu ra tới Hội An mà rút thì khác nào lạy ông tôi ở bụi này.
Cody gật gật đầu. Sau đó cả hai cùng đi đặt vé, thay vì đặt vé ra thẳng Đà Nẵng, Maru lại đặt vé đi về Nha Trang. Một lần nữa khiến Reen thắc mắc, Maru lại phải giải thích.
- Tụi tao làm vậy là để đánh lạc hướng, ra tới Nha Trang sẽ bắt xe khách lên Đà Nẵng.
Cody xuýt xoa:
- Mày thông minh quá Maru.
Maru nhướng mày, nhún vai không đáp. Chuyến bay ra Nha Trang một tiếng đồng hồ sau đó đã cất cánh. Cả hai cùng một lúc lên đường. Nhìn bọn họ an toàn rời khỏi Sài Gòn, Emma liền quay sang nắm chặt tay Cody, ánh mắt đầy sự lo lắng.
- Cody, họ sẽ an toàn nhưng chúng ta....
Nói đến đó Emma chợt thở dài rồi im lặng, khiến Emma cảm thấy vô cùng bất an. Không thể chờ đợi thêm Cody lên tiếng hối thúc:
- Chúng ta sao? Em nói tiếp đi.
Nuốt nước bọt, nhìn về chiếc máy bay đang ngày một thu nhỏ trên bầu trời kia Emma chậm rãi lên tiếng:
- Chú sẽ không tha cho chúng ta đâu.
Đến lúc này Cody mới cảm thấy toát mồ hôi lạnh, quả thật nếu Sara biến mất người chịu thiệt thòi lớn nhất.....tất nhiên là Emma. Nắm chặt tay Emma, Cody run run lên tiếng:
- Hay là mình cũng trốn đi.
Emma buồn bã lắc lắc đầu.
- Em còn ba, còn mẹ. Dù gì mẹ em cũng là bạn thân của mẹ Sara, em sẽ không sao đâu. Chỉ lo cho anh, hay là....anh trốn đi....
Cody quay mặt sang chổ khác, vẻ mặt đầy sự nôn nóng rồi quay sang nhìn Emma, Cody sốt sắn:
- Anh không để em lại một mình được, anh cũng có ba mẹ, gia đình anh ở đây. Trốn biết trốn đi đâu bây giờ?
Nói rồi cả hai đều im lặng chỉ còn biết nhìn nhau bằng ánh mắt đầy lo lắng.
Tin tức Sara mất tích tất nhiên trong vòng buổi chiều ngay hôm đó đã lập tức được lan tỏa. Bà Loan nóng ruột người đầy mồ hôi giận giữ lớn tiếng với chồng mình.
- Tôi nói ông rồi, không để nó đi một mình được. Ông bảo nó dù có mọc cánh cũng không bay được, vậy bây giờ ông kím nó về đi. Ông có biết nếu chuyện này tới tai ba mẹ Trường Đặng thì sẽ có chuyện gì xảy ra hay không?
Ông Han trầm ngâm một lúc, dụt tắt điếu sì gà trên tay ông nghiến răng lên tiếng:
- Điều tra gấp cho tôi tài khoản ATM của Sara lẫn Thanh Tùng. Xem chúng nó rút tiền ở đâu, lúc nào.
Bà Loan ngay lập tức lấy lại bình tĩnh, lấy điện thoại ra gọi ngay cho ai đó. Tầm mười lăm phút sau đã có tin trả lời.
- Nó rút sạch tiền trong tài khoản ra rồi, rút ở tại sân bay Tân Sơn Nhất. Cách đây mấy tiếng đồng hồ thôi.
Ông Han nhíu mày quay sang nói với tên đứng kế bên.
- Cho người điều tra ngay cho tôi tên của hai đứa nó có trong danh sách chuyến bay nào.
Và rồi cũng tầm nữa tiếng sau đã có kết quả. Là chuyến bay từ Sài Gòn ra Nha Trang. Ông nhếch môi cười trừ "trứng không thể nào khôn hơn vịt".
- Ngay lập tức đều động toàn bộ lực lượng ra Nha Trang. Cho dù có xới tung cái Nha Trang lên cũng phải bắt cho bằng được hai đứa đó về đây cho tôi. Mà khoan đã.....kể cả các vùng lân cận cũng không được bỏ só, nhất là các nhà nghĩ, khách sạn, nhà cho thuê hay phòng trọ này nọ.
Cuộc tìm kím kéo dài ba ngày, bọn họ vẫn chưa tìm được kết quả gì. Sara lẫn Maru của chúng ta lúc này đã bình yên vô sự hạnh phúc ở Hội An. Maru vốn là một người thông minh, lại cẩn thận nên trong khoảng thời gian này tuyệt đối không hề liên lạc với Emma và Cody. Ngay cả facebook hay Zalo cũng không màn tới, họ cứ yên bình sống một cuộc sống bình yên vốn có.
Tháng mười một ở Hội An lạnh một cách bất ngờ, khác xa với khí hậu tại Sài Gòn. Sara thích nhất mỗi buổi sáng thức dậy, rồi cuộn tròn trong lòng Maru, để hơi ấm từ người Maru lan tỏa khắp người mình. Sau đó cả hai sẽ cùng nhau thức dậy, cùng nhau xuống phố ăn một tô mì quảng thơm lừng. Cùng nhau đi chợ, về nhà Sara sẽ cùng dì của Maru chuẩn bị cho bữa ăn trưa. Maru thì sẽ ra vườn hái rau hay đi câu cá gì đó. Rồi họ cùng nhau ăn cơm. Chiều đến lại tay trong tay đi dạo biển Cửa Đại hay biển Hà Mi để những cơn mưa phùng nhè nhẹ phủ kín không gian. Nếu hôm nào trời không mưa thì Maru lại lấy xe đạp chở Sara vào rừng bẻ sim. Họ hòa mình vào một màu tím bát ngắt của những đồi hoa sim.Tối đến lại dọn phụ hàng với dì dượng của Maru ra bán lồng đèn. Rồi họ cùng nhau ngắm nhìn phố cổ lên đèn, cùng nhau thả những ngọn hoa đăng đẹp lung linh xuống dòng sông Hoài...cái nét thơ mộng, cái sự yên tĩnh, cái buồn man mác của Phố Cổ cứ như muốn giết chết lấy Sara. Sara quả thật rất rất rất yêu cái nơi này. Sara chưa từng sống những ngày tháng vui vẽ hạnh phúc như thế. Nhất là Maru luôn ở đây, ngày ngày, giờ giờ ở bên Sara. Thấy Sara cứ cười suốt ngày như thế quả thật Maru cảm thấy rất vui. Hồi nhỏ có vài ba lần ba mẹ dẫn Maru về đây chơi, lúc đó Maru ngán ngẩm cái nơi buồn tẻ này, cứ một mực đòi về Sài Gòn. Trong kí ức của Maru không có nơi nào buồn và chán như Hội An. Nhưng lần này về mọi thứ như khác đi hoàn toàn, dần dần Maru cũng bị các nét đẹp cổ xưa của Hội An chinh phục, Maru đâm ra có tình cảm với nó một cách lạ thường. Vì tâm tình của Maru đã khác? Hay là do bên cạnh Maru luôn có Sara?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top