Chap 29: Sự thật

- Anh qua đây là để kím em, có được không?

Ba chữ cuối cùng Maru cố tình kéo nó ra thật dài, âm thanh nghe rất ám muội. Nói rồi Maru kéo sát môi cô ấy để chạm lên môi tình. Hai tay không ngừng chuyển động. Ngay lúc đó Sara cũng tình cờ bước vào. Thoáng một cái ngạc nhiên, rồi bàng hoàng kinh ngạc, Sara chết lặng tại chổ. Được một lúc Maru xô mạnh cô ta ra, ánh mắt hiện lên một sự khinh bỉ tột cùng.

- Đầy mùi tanh hôi của sự lừa dối.

Nói rồi Maru xoay người lại đang định bước đi, bất ngờ Maru cũng chôn chân đứng im tại chổ. Họ đã từng mơ ước gặp lại nhau, từng khao khát nhìn thấy nhau. Nhưng không ngờ ông trời độc ác đến mức trêu người để họ gặp lại nhau trong tình huống éo le như thế này. Hai mắt xoáy vào nhau, bao lời muốn nói, bao nhiêu nhớ mong, oán hận từng ngày. Giờ đây họ chỉ kịp trao nhau trong ánh mắt đầy mâu thuẫn. Cả hai lúng túng đến mức không biết nên nói gì, không biết nên ứng xử ra sao thì đột nhiên Trường Đặng từ sau lưng Sara xuất hiện. Vỗ nhẹ vài vai Sara, Trường Đặng lên tiếng:

- Sao lâu quá vậy em.

Như một người sắp chết đuối vớt được chiếc phao, Sara quay sang kéo mạnh tay Trường Đặng ra ngoài:

- Đi thôi anh, đột nhiên em cảm thấy rất khó chịu.

Vừa đi Trường Đặng vừa choàng tay ngang vai Sara, đầu kề sát tai Sara nhẹ nhàng lên tiếng:

- Em không sao chứ? Hay để anh đưa em về.

Họ tình tình tứ tứ rời khỏi nơi đó, để lại Maru nước mắt một lần nữa tuôn trào mặn đắng. Chân bên trái chợt nhói lên một cái như nhắc nhở cho Maru nhớ rằng: còn có một vết thương chưa-kịp-lành....

..............................................................................................................................

Cái lạnh se se của thời khắc giao mùa thật biết cách giết một ai đó. Không gian mùa lạnh ảm đạm đi thấy rõ. Những cơn mưa bất chợt rồi kéo dài dăng dẳng nhưng đang thách thức, đang mời gọi ai đó nhớ lại những kỉ niệm lúc nào. Rồi một cái ôm bất chợt từ phía sau, một cái gạt nhẹ đi giọt nước vướng trên mi. Giọng nói, giọng cười ai đó văng vẳng trong đêm tối. Tất cả mọi thứ như một cuốn phim quay chậm từng hồi một hiện rõ trong tâm trí. Ngắm nhìn cơn mưa ngoài trời, tự bao giờ....Sara đã không còn biết khóc? Bật lấy bản nhạc, bài rap mới nhất Maru vừa đăng tải. Sara để giai điệu thật chậm, thật buồn cùng lời bài rap day dứt, như oán, như trách, như đau, như thương đó hòa tan vào nổi buồn này.

Không khí trong cơn mưa ảm đạm một thì cái buồn bã sau cơn mưa lại tăng bội gấp mười. Sara tắt nhạc, với lấy chiếc áo khoác gần đó. Thản nhiên bước chân ra khỏi cửa.

- Con đi đâu đó? – Vừa thấy Sara sửa soạn bước chân xuống lầu, bà Loan đã nhanh chóng lên tiếng.

Sara thở dài, trả lời một cách máy móc:

- Còn một tuần nữa là đến đám cưới rồi. Con muốn ra ngoài mua thêm một ít đồ.

- Có cần mẹ điện thoại kêu Trường Đặng qua chở đi không?

- Không cần đâu, để con một mình đi mua cũng được.

- Vậy để mẹ kêu vệ sĩ đi cùng con.

Đặt tờ báo đang cầm trên tay xuống. Ông Han quay sang nhìn Sara nghiêm nghị lên tiếng:

- Không cần đâu, con gái lớn rồi. Sắp lấy chồng đến nơi bà còn coi nó như con nít vậy.

Sara nghe thấy thế cũng chẳng để lộ biểu hiện gì. Chỉ nhẹ nhàng chào ba mẹ rồi một mình bước ra ngoài. Sau khi Sara đi rồi bà Loan mới quay sang nhìn chồng trách móc:

- Sao ông để nó đi một mình vậy? Lỡ có chuyện gì thì sao?

Kéo một hơi thuốc ông ta trầm tĩnh trả lời:

- Tôi cho người điều tra, hôm nay thằng Tùng sẽ qua nước ngoài. Giờ này chắc cũng bay rồi. Bà yên tâm, Sara dù có mọc cánh cũng chẳng bay được đâu.

Cơn mưa lớn đã qua đi, để lại một cơn mưa phùn dăng dẵng tuôn rơi. Sara chẵng buồn để ý để từng hạt mưa thấm nhẹ vào da thịt, ướt đẫm, lạnh lẽo. Lê chân đi trên con phố, Sara chẵng biết mình đi đâu. Cũng chẵng biết mình đang suy nghĩ gì. Sara chỉ đang cố hít thở lấy cái không khí buồn bã này, vừa đi vừa cuối sầm mặt bất ngờ Sara va vào người một ai đó. Không thèm ngước mặt lên, Sara chỉ buông hai chữ "xin lỗi" rồi tiếp tục bước đi. Bất ngờ đối phương lên tiếng:

- Sara.

Sara ngước mặt lên....là Liz.

- Chào, lâu quá rồi không gặp.

Liz vui mừng nắm lấy tay Sara lây mạnh.

- Café tý đi. Mất tích đâu mấy tháng nay vậy nàng?

Sara rút tay ra khỏi tay Liz:

- Không cần đâu – rồi quay lưng đi thật nhanh. Bỗng Liz gọi với theo:

- Maru vẫn khỏe chứ?

Sara đứng sựng chân lại, hình ảnh ngày nào mồn một hiện rõ trước mắt. Tức giận Sara quay người lại, nhìn thẳng vào mắt Liz, Sara đay nghiến từng chữ một:

- Khỏe! Nhờ cậu mà cả hai chúng tôi đều rất khỏe. Cậu hài lòng chưa?

Nói rồi Sara quay người bước đi, bất ngờ Liz nắm tay Sara kéo lại rồi vòng ra đứng trước mặt Sara, Liz nhíu mày lên tiếng:

- Có chuyện này cần phải nói rõ ràng với cậu.

Sara đứng lại, hai mắt đầy sự nghi hoặc nhìn chằm chằm vào Liz. Im lặng một lúc Liz lên tiếng:

- Lúc đó cả hai đều rất say, là do mình chủ động trước.

Sara nhếch môi:

- Rồi sau đó?

- Sau đó do say quá mình, đành nằm bên cạnh cậu ấy mà ngủ.

Một luồng điện giật mạnh trong tim, một tiếng vang rất lớn trong đầu. Sara trợn tròn mắt, khó khăn mở miệng, lắp bắp nói ra từng tiếng một:

- Hai người, hai người không xảy ra chuyện gì sao?

Liz thở dài, nhăn mặt:

- Làm gì được Maru chỉ toàn gọi tên cậu à. Sao lại giấu tớ chuyện hai người là bồ bịch với nhau chứ?

Câu hỏi của Liz chẳng còn tâm trí nào lọt vào tai Sara nữa. Sara như người mất hồn máy móc bước đi từng bước một. Đầu óc quay cuồng, Sara khó khăn hít thở. Nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó....hai người quần áo xộc xệch nằm chồng lên nhau. Không hề có dấu hiệu nào cho thấy Maru là người chủ động hay là đã xảy ra chuyện gì rồi. Sara thở hồng hộc, dựa lưng vào bức tường. Khó nhọc lấy điện thoại ra, tay run run bấm vào số Maru. Không liên lạc được, Sara bật khóc, bấm lấy một dãy số nữa Sara gọi cho Emma. Chuông reo từng hồi một thật chậm như muốn giết dần, giết mòn lấy Sara. Sau một hồi lâu Emma mới nghe máy. Nhấp môi một cách khó khăn, Sara nghẹn cứng lên tiếng:

- Emma, Maru đâu rồi?

- Alô, Maru...- im lặng một lúc Emma mới từ tốn, chậm rãi lên tiếng. – Vừa mới bay được năm phút rồi Sara.

Buông rơi chiếc điện thoại xuống đất, Sara chết lặng đi một lúc rất lâu. Rồi như nhớ ra một cái gì đó, Sara bật dậy đón lấy taxi thật nhanh phóng ra sân bay.

Mồ hôi tuôn trào như suối, đôi chân run run Sara từng bước nhanh thật nhanh chạy vào trong sân bay quốc tế. Va hết người này đến người kia, Sara không biết đã phải nghe bao lời oán trách về mình rồi. Mặc kệ tất cả, Sara vẫn như người mộng du chỉ biết chạy đi khắp nơi. Nước mắt không ngừng rơi, Sara ngơ ngác đưa mắt tìm kím bóng hình quen thuộc trong dòng người mênh mông. Rồi Sara chợt nhìn thấy Cody và Emma. Chạy lại hai tay nắm lấy vai áo Emma lây manh, đôi tay lạnh toát, run lên từng hồi một. Sara khó khăn mở miệng, tiếng nói nghẹn cứng rất khó nghe:

- Maru đâu rồi ? Maru đâu rồi?

Emma cúi gầm mặt không trả lời, Sara đẩy mạnh Emma ra rồi tiếp tục quay lưng tìm. Cứ thấy người nào trông giống giống Maru là ngay lập tức Sara xoay người ta lại nhìn mặt, thấy không phải thì không màn tới hai từ "xin lỗi" đẩy người ta ra. Nữa tiếng đồng hồ trôi qua sự tìm kiếm của Sara vẫn vô vọng, Sara hụt hẫng ngồi bệt xuống đất, khóc thành tiếng, tiếng khóc vang dội, xé tan đất trời. Sara khóc đến kiệt sức, đến cạn cả nước mắt. Dùng hai tay đánh mạnh vào người mình, Sara trách mình ngu ngốc, trách mình không tin tưởng Maru, trách mình vô tâm đánh mất đi thứ quý giá nhất của bản thân. Mọi người xung quanh cũng không còn lạ với việc có một cô gái trẻ ngồi khóc như thế giữa sân bay. Ai nấy đi qua cũng chỉ để lại cho Sara một cái nhìn đầy cảm thông rồi bước đi, cuối cùng cũng chỉ một mình Sara ngồi đó..........một mình Sara chôn vùi mình với hàng tá cảm xúc.

Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai, một cái thở dài đầy quen thuộc, một giọng nói trầm ấm thân quen cất lên:

- Sara.

Ngừng ngay mọi hoạt động, Sara mất vài giây để định hình. Rồi không kịp suy nghĩ Sara đã quay người ngước lên nhìn......là Kaiz. Maru của Sara, Maru trong bao ngày đợi mong. Sara bất giác không nói được lời nào, chỉ ngồi im đó....chết lặng nhìn Maru. Maru ngồi xuống cạnh Sa4a, dùng tay xoa xoa đầu cô bé. Đây là Sara của mình, người mà ngay cả trong mơ Maru vẫn luôn ao ước nhìn thấy. Mắt Maru đỏ dần, ứ đọng và từng dòng một bắt đầu lăn dài. Dường như không thể chờ đợi hơn được nữa Maru siết chặt Sara vào lòng. Bất ngờ với cái ôm quá mạnh mẽ từ Maru....Sara bật khóc...Sara khóc còn lớn hơn lúc nãy. Liên tục đấm vào lưng Maru, như hờn, như oán, như trách....biết bao lời dự định muốn nói, biết bao yêu thương muốn trao....đều được thể hiện qua cái ôm thật chặt này. Sara càng đánh, Maru càng siết chặt lấy Sara hơn. Sara cũng từ từ dịu đi, ôm chầm lấy Maru, gục đầu trên vai Maru....tiếng khóc đã không còn thành tiếng. Bất ngờ đẩy nhẹ Maru ra, Sara nhanh chóng đặt lên môi mình lên môi Maru. Sự khao khát, sự nhớ mong, sự dồn nén bấy lâu đột nhiên bùng nổ. Mùi da thịt, hơi thở quen thuộc khiến họ mất kiểm soát ngấu nghiến lấy nhau, điên cuồng và mạnh mẽ, mặc kệ bao nhiêu ánh mắt nhìn họ, bao nhiêu người xung quanh đang bàn tán về họ. Họ vẫn ghì chặt và tới tấp hôn nhau. Như kiểu "thế giới này chỉ tồn tại hai chúng ta".

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top