Chap 25: Xa cách

- Tao cũng không biết nhà Sara.

- Vậy gọi cho Emma, Emma chắc chắn biết đó.

- Mày bình tĩnh nghe tao nói. Emma và cả Sara đều đang rất giận mày, cả hai đều cho rằng mày sai, mày không ra gì. Emma không dễ dàng cho mày biết đâu.

Maru níu lấy áo Cody lay mạnh.

- Mày cho tao gặp Emma đi, tao sẽ giải thích, thật sự hôm đó tao say Cody à, tao không biết gì cả. Tao không nhớ gì cả, mày cho tao gặp Emma đi, tao sẽ tự mình giải thích.

Cody giằng mạnh Maru ra:

- Ai tin mày? Mày nghĩ tụi nó sẽ tin mày hả? Tao là bạn của mày, tao hiểu mày không phải loại người như vậy nhưng bây giờ nói ra không ai tin mày đâu.

- Vậy....bây giờ....tao phải làm sao???

Nhìn Maru đau đớn, khổ sở, nước mắt tuôn ào ạt, Cody đặt tay lên vai Maru Cody hạ giọng:

- Cho Sara thêm thời gian đi Maru, trong thời gian này tao sẽ tìm cách nói chuyện với Maru để Emma liên lạc với Sara. Bây giờ đứa nào cũng đang nóng, đang giận không giải quyết được gì đâu.

Maru ngước lên nhìn Cody, khuôn mặt đẫm nước mắt:

- Thời gian? Là bao lâu? Bao lâu hả Cody, lỡ Sara biến mất luôn thì tao biết làm thế nào?

- Mày bình tĩnh đã, hai tuần. Hai tuần sau tao cùng Emma bắt đầu đi ôn thi đại học, tao sẽ sắp xếp cho mày gặp Emma, trong thời gian này mày phải bình tĩnh lại đã. Và cũng cho Sara thời gian bình tâm lại. Sara yêu mày mà, Sara nhất định sẽ hiểu và tha thứ cho mày.

Maru thở dài vô hồn nhìn dòng người tấp nập phía trước. Uống thêm một ngụm café nữa "phải rồi, phải bình tĩnh lại, phải cho Sara thời gian. Đúng! Sara yêu mình, Sara sẽ tin mình. Tình cảm của hai đứa bao lâu nay không thể nào dễ dàng kết thúc như vậy được." Nghĩ rồi Maru nhắm mắt bình tâm lại, để nước mắt chan hòa mặn đắng.....

Hai tuần trôi qua với biết bao là nước mắt của sự nhớ nhung. Maru không thể nhớ nổi mình đã làm gì để có thể vượt qua được hai tuần sống trong địa ngục đó. Biết bao tin nhắn gửi đi không được hồi đáp, biết bao cuộc điện thoại chỉ để nghe tiếng của "tổng đài".......đây không phải là lần đầu tiên Maru nếm trải qua cảm giác này. Mun cũng đã một lần từ bỏ Maru mà ra đi như thế, thời gian đó Maru sống không bằng chết. Vết thương mới chồng chất lên vết sẹo cũ, đau thật đau, nhớ về những kỉ niệm, những hơi ấm ngày nào.....giờ chỉ còn trong giấc mơ. Maru đi hết tất cả mọi nơi, đến những nơi hai đứa từng đi, quán ăn hai đứa từng ăn. Maru nhâm nhi nổi đau chơi vơi, cô đơn từng ngày... để thời gian lặng lẻ trôi qua. Và rồi cái ngày hẹn gặp Emma cũng đã tới. Cody hẹn Maru ba giờ chiều mà từ sáu giờ sáng Maru đã có mặt ở đó. Cứ như người mất hồn ngơ ngẩn đứng trước cổng trường ôn thi đợi Emma. Cho đến khi gặp được Emma cùng Cody từ xa đi lại. Như người chết vừa mới được sống lại nhanh nhẩu chạy đến trước mặt Emma, cầm lấy tay Emma Maru lay mạnh.

- Emma, Emma. Làm ơn cho Maru biết nhà Sara ở đâu đi.

Emma liếc xéo Maru, vung mạnh tay rồi không nói không rằng cho thẳng một bạt tay vào mặt Maru. Xong Emma quay sang nhìn Cody trách móc:

- Là anh đúng không? Em đã nói em không muốn gặp cái tên phản bội này rồi mà.

Bất ngờ trước cái tát vừa rồi, Cody chua xót nhìn Maru, sau đó quay sang đặt tay lên vai Emma:

- Em bình tĩnh lại coi, sao chưa gì hết đã như vậy rồi. Anh đã nói với em rồi, Maru bị người ta gài, nó say không biết gì cả?

Emma hất hàm nhìn Maru, nở một nụ cười khinh bỉ:

- Say? Say đến mức không biết gì? Nếu không biết gì thì đã không còn đủ sức để "làm" gì rồi.

Nói rồi Emma xoay lưng bỏ đi, chỉ kịp để lại cho Maru một ánh mắt vô cùng căm phẫn. Bất ngờ Maru chụp lấy tay Emma kéo lại, Emma bị kéo một cách bất ngờ cũng không kịp trở tay đành quay bật người lại, chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy Maru quỳ rạp xuống chân mình. Nước mắt Maru bắt đầu ứa ra, giọng nói khó nghe vì nghẹn cứng:

- Cho là tớ đã sai, cho là tớ là kẻ khốn nạn nhưng xin cậu hãy vì tình nghĩa bạn bè bấy lâu nay mà giúp tớ một lần có được không? Cho dù chỉ là được nhìn thấy Sara, chỉ để nói với Sara một vài lời...dù chỉ là một lần cuối.... Tớ cũng sẽ cam lòng chấp nhận..

Emma bất ngờ trước hành động này đến mức kinh ngạc không biết nói gì cả. Maru trong mắt Emma từ xưa đến giờ là một người đầy lòng kiêu hãnh, là sự ước mơ của biết bao cô gái, là thần tượng của cả một ngôi trường. Maru luôn sống trên đầu người khác, chưa bao giờ để ai coi thường hay có cơ hội xúc phạm đến mình. Vậy mà giờ đây.... vì một người con gái... Maru có thể quỳ xuống chân của một người khác. Trước đây Emma cũng từng chứng kiến quảng thời gian khi Mun rời ra Maru, lúc đó mặc dù Maru cũng có tổn thương, có buồn, có khóc....nhưng việc duy nhất Maru làm trong khoảng thời gian đó là thu mình lại, sống lạnh nhạt hơn, mạnh mẽ hơn. Quả thật Emma chưa bao giờ chứng kiến một Maru yếu đuối như thế này. Nhìn kỹ lại khuôn mặt Maru, khác với vẻ chau chuốt vốn có, Maru bây giờ quần áo lôi thôi, đầu tóc rối bời, khuôn mặt gầy hao hốc hác. Nhìn thật rất xót xa. Cody cuối xuống đỡ Maru đứng dậy, chơi với nhau từ nhỏ và đây cũng là lần đầu tiên Cody chứng kiến thằng bạn của mình yếu đuối như thế này.

Maru đứng dậy, ánh mắt vẫn đầy vẻ đau khổ nhìn Emma. Emma xoay mặt chổ khác như muốn trốn tránh cái nét bi thương ấy, hạ thấp giọng Emma nói:

- Cô với Chú không đơn giản như những gì cậu từng nghĩ đâu. Nhà lúc nào cũng đầy rẫy vệ sĩ. Trà trộn vào đó còn khó hơn lên trời, có biết nhà cũng vô ích thôi.

Maru biết Emma đã mền lòng, đặt tay lên vai Emma, Maru nhìn Emma bằng ánh mắt cầu khẩn:

- Vậy có cách nào đưa Sara ra ngoài không?

Emma thở dài lắc đầu:

- Cả mấy tuần nay cậu ấy cứ giam mình trong phòng, đến cửa phòng còn không bước chân ra nữa bước nói gì đến ra ngoài. Tớ có ghé qua vài lần rủ cậu ấy đi ăn uống, mua sắm mà cậu ấy một mực không đi. Nói thật, không phải là không muốn giúp cậu nhưng mà... không biết giúp bằng cách nào.

Maru không từ bỏ hy vọng:

- Cậu cứ đưa tớ đến nhà Sara đi, rồi tớ sẽ nghĩ cách....sẽ được thôi mà...

Cody cũng lên tiếng nói thêm vào:

- Em cứ đưa nó tới nhà Sara đi, rồi sẽ tìm cách giải quyết sau. Như vậy cũng xem như giúp nó rồi.

Emma suy nghĩ một lúc rồi miễn cưỡng gậc đầu.

- Hứa với tớ, đến nơi rồi không được tự ý manh động. Phải nghe theo lời tớ.

Maru gật đầu một cách không do dự. Sau giờ học cả ba cùng nhau đến nhà Sara. Ngôi nhà rộng hơn so với sức tưởng tượng của Maru, nó như một cung điện đoan trang, lộng lẫy. Quả thật đúng như lời Emma đã nói. Xung quanh nhà Sara nhìn đâu cũng thấy vài ba tên vệ sĩ, kiểu này một con mèo chui vào sợ còn không lọt nói gì đến một tên to đùng như Maru. Nhìn các tên vệ sĩ bao quanh khu nhà, Cody ồ lên một tiếng kinh ngạc rồi quay sang hỏi Emma:

- Ba mẹ Sara là xã hội đen hả Emma? Sao giống phim HongKong quá vậy?

Emma tập trung nhìn dáo dát xung quanh, không nhìn thẳng mất Cody, vẫn thản nhiên trả lời:

- Ba Sara là chủ tịch một tập đoàn lớn, mẹ Sara lại là giám đốc của một ngân hàng có tiếng. Nhà nhiều tiền của như vậy, thuê nhiều vệ sĩ cũng không có gì lạ.

Maru nhìn hai người họ nói chuyện với nhau mà nóng ruột hối thúc Emma.

- Bây giờ làm cách nào để vào trong?

Emma quay sang nhìn Maru thở dài lên tiếng:

- Bây giờ để tớ vào đó trước, xem tình hình sao đã. Rồi có gì nhắn tin cho cậu, chịu khó ngồi ngoài này đợi được không?

Maru buồn bã gật đầu. Thế rồi Emma để lại Maru cùng Cody đứng đó, một mình đi về phía nhà Sara. Cũng là một trong những đại tiểu thư, lại là bạn thân của Sara nên việc ra vào nhà Sara đối với Emma không có mấy khó khăn. Emma vừa bước vào đồng thời nhìn thấy ba mẹ Sara từ trong bước ra. Emma vòng tay lể phép cúi đầu chào:

- Con chào cô chú

Ông Han quay sang nhìn Emma rồi chỉ gật đầu một cái, giữ nguyên nét nghiêm nghị, ông không hé răng lấy một nụ cười. Bà Loan nhìn cô tươi cười lên tiếng:

- Emma, qua chơi với Sara hả? Con cứ vào nhà chơi tự nhiên đi, Chú đưa cô đi công việc một lát sẽ về ngay.

Nghe đến hai chữ "ra ngoài" trong lòng Emma mừng như mở cờ. Lễ phép chào cô chú rồi Emma nhanh chóng đi thẳng lên phòng Sara. Vừa đi vừa móc điện thoại ra nhắn tin cho Cody.

- "Khoảng mười phút nữa ba mẹ Sara sẽ ra ngoài, dẫn theo không ít vệ sĩ, chắc cũng chỉ còn vài tên ở nhà. Hai người liệu đường tính sao thì tính"

Nhận được tin nhắn Cody quay sang mừng rỡ nói với Maru:

- Ba mẹ Sara sắp ra ngoài rồi, nhân cơ hội này lẻn vào.

Maru quay sang vui mừng lên tiếng:

- Nãy giờ tao cũng quan sát kỹ rồi. Từ vị trí này, nếu leo lên được cái cây sakê trước mặt thì có thể trèo thẳng lên phòng Sara.

Nói rồi cả hai cùng im lặng chờ đợi. Sau khi nhìn thấy một chiếc xe bảy chỗ màu đen từ nhà Sara chạy ra, kéo theo sau là hai ba chiếc xe nữa. Đoán rằng ba mẹ Sara đã rời khỏi nhà, lúc này đây Cody mới lặng lẽ lên tiếng:

- Vẫn còn vài ba tên vệ sĩ Maru ơi.

- Có cách nào dụ tụi nó đi chổ khác không?

Cody nghiến răng:

- Để tao liều thử.

Nói rồi không đợi Maru phản ứng Cody đã nín thở, hồi hộp bước đến trước cổng nhà Sara. Maru nhìn đang bóng dáng Cody bất chợt cảm thấy có lỗi, nếu không phải tại vì Maru thì mọi người đâu ai chịu khổ như thế này.

- Anh gì đó ơi, làm ơn cho em hỏi thăm một chút. – Nhìn một tên vệ sĩ to cao đứng trước cổng, Cody rụt rè lên tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top