Chap 23: Đi dự sinh nhật
Thế là một năm đã lặng lẽ qua đi. Lớp mười hai thật luôn là ám ảnh của đời học sinh. Với biết bao là áp lực phía trước khiến cả sáu nhân vật của chúng ta phải tận tụy, chăm chỉ tập trung. Đã nói Maru của chúng ta không phải là người giỏi chịu đựng nên không bằng cách này thì cũng cách khác cố "tiếp cận" Sara trong mọi tình huống. Như tối qua chẳng hạn, khi mọi người đã chìm sâu vào giấc ngủ thì Maru lẳng lặng trèo qua giường Sara, lay lay Sara rồi nhăn nhó:
- Em, dậy chỉ anh bài toán này coi. Anh giải hoài mà không ra.
Sara đang vật vờ với cơn buồn ngủ nhưng cũng cố gắng mở to mắt đọc đề bài rồi bắt đầu mày mò tìm cách giải. Sara bực mình béo lấy má Maru:
- Con heo kia, dậy, buồn ngủ tự đi về giường mình mà ngủ.
Maru giả bộ ngáp ngắn, ngáp dài rồi luồn mình gối đầu lên tay Sara, nhắm nghiền mắt:
- Anh buồn ngủ quá, không về nổi. Cho anh ngủ bên này đi.
Đến lúc này thì Sara biết mình đã bị lừa, tán nhẹ lên đầu Maru, Sara trách móc:
- Lúc nào cũng vậy hết, không sợ các cậu ấy cười sao?
Maru rúc người vào sâu hơn, khuôn mặt giãn ra bày tỏ sự thoải mái:
- Ngủ với vợ có gì đâu mà cười.
Sara chỉ còn biết nhìn Maru mà lắc đầu. Ai biểu người không yêu, quỷ không yêu lại đi yêu cái con heo biến thái này. Nằm xuống bên cạnh, Sara ngắm nhìn khuôn mặt Maru khi ngủ. Có gì bình yên hơn giây phút này? Quả thật thời gian hạnh phúc nhất mà Sara từng trải qua.
Kì thi tốt nghiệp cuối cùng cũng kết thúc. Ai nấy đều thở phào nhẹ nhỏm. Tuần này cũng là tuần cuối cùng họ ở lại trong ngôi trường này. Cảm giác y như rằng phải bỏ đi thứ gì đó....quen thuộc lắm. Đã từng chờ mong cái ngày chấm dứt kì thi tốt nghiệp, mong cái giây phút thả bay những căng thẳng, những áp lực mà nào ngờ đâu đằng sau cái sự căng thẳng, áp lực đó lại là cái cảm giác khó chịu này. Không khí nặng nề bao trùm căn phòng. Có mấy ai muốn rời xa người mình yêu đâu chứ?
- Tụi bây làm gì mà cứ như đưa đám nhau vậy? Cùng quá lên đại học tụi mình lại thuê phòng tiếp tục ở chung. – thấy không khí quá ảm đạm Cody liền nhanh nhẩu lên tiếng.
- Đúng đó! Kím cái nhà nào rộng rộng thuê nguyên căn nguyên đám mình ở. – Emma hưởng ứng theo.
Toki nhìn mọi người rồi thở dài một cái:
- Tao tính cùng Mun đi du học, dù gì Mun vẫn đang bảo lưu điểm bên đó.
Cody, Emma vừa nghe Toki lên tiếng thì cũng thở dài theo, không biết phải nói gì nữa. Im lặng một lúc Cody mới quay sang Maru lên tiếng:
- Còn tụi mày tính sao? Định thi trường nào?
Maru cũng buông một cái thở dài:
- Tao thì sao cũng được, có điều Sara không được ra ngoài ở đâu.
- Uhm! Đúng đó, cô chú khó lắm, không dễ gì cho Sara ra ngoài ở đâu – Emma đồng tình.
Sara nãy giờ im lặng, giờ lại nghe mọi người đề cập đến chuyện này thì cũng không giấu được nổi buồn. Nhà Sara khó khăn đến nổi đi học đều phải có người đưa rước. Về đến nhà thì ở chết ở nhà, đừng hòng bước chân ra ngoài nửa bước. Có muốn đi mua sắm hay chơi bời với bạn bè thì luôn có vệ sĩ kè kè đi theo. Từ nhỏ luôn tù túng như vậy. Nhưng hai năm qua Sara đã nếm qua cảm giác tự do, tự tại mà bây giờ đột nhiên phải trở về, nó còn khó hơn bắt Sara chết đi. Gục đầu lên vai Maru, nước mắt Sara lại ứa ra. Thấy tình hình càng lúc càng căng Cody lại lên tiếng xua tan đi:
- Thôi.....tới đâu hay tới đó đi. Tao tính cuối tuần này làm bữa cuối, tổ chức đi đâu cho hoành tráng tý đi.
- Cuối tuần này Sara vướng một cái sinh nhật của bạn rồi. Không đi chung với mọi người được. – Sara buồn bã lên tiếng.
Cody bực mình thở dài:
- Sao nãy giờ tôi đưa ra ý kiến gì cũng trớt quớ hết vậy?
Tối hôm đó vừa đặt lưng xuống giường Maru đã quay sang hỏi Sara:
- Sinh nhật ai vậy? Sao không nghe em nói gì hết?
- Sinh nhật bạn trường cũ. Tụi nó đòi đi Phú Quốc. Hôm đó anh đi chung với em nha?
- Được không? Ba mẹ em biết không?
- Không! Anh nghĩ sao vậy? Họ mà biết em được đi mới lạ đó.
Maru quay sang ôm nhẹ lấy Sara:
- Tội nghiệp em quá, sao nhà em khó khăn thế không biết.
Sara ngước lên nhìn Maru, vẽ mặt áy náy:
- Em nói anh cái này, hứa là không được giận đó
Maru nhíu mày nhìn Sara, tỏ vẻ nghi ngờ:
- Vụ án gì? Khai mau.
- Nhưng anh phải hứa với em không được giận.
- Rồi rồi, hứa.
Sara im lặng trầm ngâm một lúc rồi nhỏ nhẹ lên tiếng:
- Bạn em có vài đứa ba mẹ nó là bạn của ba mẹ em nên hôm đó anh tuyệt đối không được tự xưng là bạn trai của em. Chỉ nói là bạn học bình thường thôi.
Maru thở dài, siết chặt Sara hơn:
- Ừ! Biết rồi.
Sara níu níu tay Maru:
- Không giận.
Maru quay mặt chổ khác:
- Có ai nói giận đâu.
- Rõ ràng là giận rồi mà.
- Không có.
.................................................................
Phú Quốc mùa này thật đẹp. Khác xa với nơi phồn hoa phố thị, trở về với biển bao giờ cũng cho ta cảm giác bình yên. Sara vốn yêu biển, Maru lại yêu Sara và đâm ra Maru cũng cảm giác mình yêu biển tự bao giờ. Phú quốc mang theo vẻ đẹp hoang sơ, hùng vĩ. Như cá về với nước, những ngày tự do bên nhau không còn nhiều nên cả Maru và Sara đều trân trọng những giây phút bình yên này bên nhau. Họ cùng nắm tay thám hiểm hết vẻ đẹp mê hồn của Phú Quốc, từ cái đẹp kiêu sa của Mũi Gành dầu, đến Hòn Thơm, hay Suối Tranh, rồi đến khi chiều tàn họ cùng nhau tay trong tay đi dạo Dinh Cậu để ngắm hoàng hôn. Mũi Dinh Cậu là một thắng cảnh mà khách thăm Phú Quốc không ai không tìm đến nghỉ ngơi, thưởng ngoạn. Ghềnh đá thiên tạo như trái núi hình thù lạ mắt ba bề sóng vỗ, chung quanh là bãi đá lô xô, đỉnh núi được điểm tô bằng ngôi miếu cổ mái ngói rêu phong, trên nóc có đôi rồng chầu nguyệt bằng sứ men lam, dưới tán xộp cổ thụ tuổi hơn thế kỷ xòe rộng như cây lọng xanh cả bốn mùa, bên bãi biển thị trấn Dương Ðông kề bên cây hải đăng sừng sững. Tuyệt hơn cả là cảnh hoàng hôn ở đây vô cùng đẹp, mang đến những cảm xúc tuyệt vời cho du khách. Sara và Maru lúc này đây cũng đang bị hớp hồn trong cái vẽ đẹp say đắm lòng người đấy. Dựa đầu vào vai Maru, tay vẫn nắm chặc tay. Sara thủ thỉ lên tiếng:
- Anh thấy Cát ôm trọn biển trong lòng, biển ngàn năm vẫn vỗ về cát. Tình yêu đó thật vĩ đại.
Maru phì cười, đưa tay xoa xoa lấy đầu Sara:
- Vợ anh sến từ lúc nào vậy?
Sara trề môi không đáp, ngập ngừng một lát Sara nói tiếp:
- Maru, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra mình vẫn không bao giờ buông tay nhau có phải không?
Maru quay sang ôm lấy Sara, để đầu cô bé dựa vào vai mình:
- Chỉ cần em không bao giờ phản bội anh thì được.
Sara bỉu môi, nhíu mày:
- Xí! Sao anh không nghĩ là anh mới là người có thể phản bội em.
Maru phì cười, ôm sát lấy Sara hơn:
- Không bao giờ có chuyện đó đâu....
Tối đến họ cùng nhau về khách sạn nơi mà bạn Sara đã đặt để đãi tiệc sinh nhật, vừa bắt đầu vào cổng Sara đã quay sang Maru dặn dò:
- Nhớ tuyệt đối không được thân mật quá với em đó.
Maru thở dài ra vẽ chán nản:
- Biết rồi, khổ lắm, nói mãi....
- Ôi Sara! Lâu quá rồi không gặp – một cô bạn trong đám tiệc nhận ra Sara liền lập tức chạy ra chào đón.
- Hi! Sam lâu quá rồi không gặp.
Lúc này đây mọi người trong buổi tiệc cũng chú ý đến sự xuất hiện của Sara, ai nấy cũng đều chạy ra tay bắt mặt mừng. Đến cả Liz (chủ nhân của bửa tiệc) cũng ra bắt tay chào đón.
- Ai đây Sara? – Quay sang Maru mọi người thắc mắc.
- À! Quên giới thiệu với các cậu, đây là Maru, bạn học cùng lớp với Sara.
Mọi người ồ lên một tiếng. Sau đó Sam kề sát tay Sara hỏi nhỏ:
- Chắc là bạn học thôi không đó, đừng nói là bạn trai mà giấu nha.
Sara quay sang nhìn Sam tỏ vẽ thành thật:
- Đừng nói bậy, chỉ là bạn bình thường thôi à.
- Nè nè, anh ta đẹp trai như vậy. Nếu không phải là "người" của cậu thì tớ cưa anh ta ráng chịu nha.
Sara nhướng mày nhìn Maru tươi cười:
- Tự nhiên đi, anh ta chưa có bạn gái đâu.
Thật ra câu nói nửa đùa nửa thật của Sara chỉ là một phần do Sara tin tưởng ở Maru, phần còn lại cũng muốn thử xem trước mặt Sara nếu như có ai đó tán tỉnh thì Maru sẽ phản ứng như thế nào. Maru tuy khoảng cách giữa Sara không quá gần nhưng cũng đủ để kịp nghe kỹ những gì Sara vừa nói. Quay sang nhìn Sara, Maru cười một cái vếch môi "muốn thử anh hả cô bé, để xem, trêu em một tý thôi nào". Nói rồi không đợi các người bạn của Sara lên tiếng Maru đã cầm một ly rượu vang gần đó đến thẳng trước mặt người chủ bữa tiệc. Cầm trên tay một món quà Maru hướng mắt về phía chủ bửa tiệc nhẹ nhàng lên tiếng:
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top