Chap 22: Hạnh phúc

Mun xoay mặt lại tiếp tục nhìn biển đen ngòm trước mặt. Nốc cạn một lon bia, Mun khui lon tiếp theo. Không trả lời thẳng câu hỏi của Toki, Mun đánh trống lảng qua chuyện khác, Toki cũng không bắt ép hay nôn nóng, chỉ ngồi im nghe Mun nói. Thỉnh thoảng họ lại lôi thêm một chủ đề mới nào đó ra bàn tán.......

Tối hôm đó Mun say đến mức không biết trời trăng mây gió gì nữa, cứ ôm mặt khóc lóc mãi thôi. Làm cho bao nhiêu người đi đường cứ nhìn chằm chằm rồi chỉ trỏ vào họ, đi được nữa đường về khách sạn Mun kiệt sức ngã quỵ, khiến Toki phải cõng lấy.  Đã vậy Mun còn không kiêng nể nôn mửa khắp người Toki. Không một lời kêu ca, không một tiếng oán trách. Toki cắn răng dùng hết sức mình đưa Mun về khách sạn. Rồi sau đó đặt Thư Kỳ xuống giường. Giặc sạch chiếc khăn Toki từ tốn lau nhẹ nhàng khuôn mặt Mun. Tắm rửa, thay đồ xong Toki vẫn lại ngồi bên cạnh Mun...cứ ngồi như thế, cầm lấy tay Mun....cho đến tận sáng hôm sau.....

Sáng sớm hôm sau Mun thức giấc với bàn tay vẫn nằm trong tay Toki. Nhìn Toki ngồi đó, gục đầu bên cạnh giường mình bất giác một cảm giác ấm áp trào dâng. Nghe thấy tiếng động Toki cũng giật mình mở mắt nhìn Mun.

- Em dậy rồi hả? Có đau đầu không?

Sự sốt sắn, ánh mắt quan tâm từ Toki một phần đó cũng làm rung động trái tim đang tổn thương của Mun. Đặt tay lên tay Toki, Mun nhẹ nhàng lên tiếng:

- Có thể chờ em ba năm, vậy có thể nào cho em thêm một chút thời gian nữa để đón nhận tình cảm của anh không? Em hứa....sẽ không để anh đợi quá lâu đâu.

Toki kinh ngạc nhìn Mun, rồi như vỡ òa những cảm xúc, Toki bật cười...nụ cười tràn ngập sự hạnh phúc....

Nói đến cặp Maru – Sara lúc này thì.....vô cùng rắc rối. Sau khi Sara đồng ý ở lại trường, Maru cũng tất nhiên "khỏe" hẳn ra. Đặt tay lên trán Maru, Sara vô cùng ngạc nhiên.

- Sao bây giờ lại bình thường rồi? Không còn lạnh nữa....

Maru ậm ờ:

- À! Chắc là do em chịu ở lại.....vui quá nên khỏe rồi.....

Sara nhíu mày tỏ vẻ nghi ngờ, thấy Sara nhìn mình như vậy Maru lập tức cười giả lả:

- Đi ăn thôi, đói rồi.

Sara tuy nghi ngờ nhưng vẫn không biết phải nói sao, dù gì cũng đã ở lại rồi, đành chịu vậy. Thế là cả hai cùng kéo xuống nhà ăn. Cuối tuần phần lớn số đông học sinh ở trường đều về nhà nên căn tin vắng vẻ thấy rõ. Đang tính vào mua đồ ăn thì chợt bị Maru kéo lại, ấn Sara ngồi xuống ghế.

- Ngồi đây đi, ăn gì để tôi đi mua.

Sara trợn tròn mắt với sự ga lăng "bất thình lình" này, rồi hướng mắt tới quầy bán thức ăn Sara nói:

- Bánh canh đi.

Ngay lập tức không đợi Sara nói thêm, Maru xoay người bỏ đi. Đem về hai tô bánh canh cùng hai lon nước ngọt. Maru còn "ấm đầu" đến mức khui lon nước rồi rót ra ly cho Sara. Sara bắt đầu nghi ngờ không biết có phải hồi sáng lạnh quá nên teo mất sợi dây thần kinh nào rồi hay không. Trong lúc ăn Maru không ngừng run đùi, cười tủm tỉm làm cho Sara phải ngừng ăn lên tiếng hỏi:

- Trong thức ăn có bỏ thuốc lắc hả?

Maru ngưng mọi hoạt động lại, trợn mắt nhìn Sara tỏ vẽ không hiểu, Sara tiếp tục nói:

- Bị khùng hay sao vừa nhúng vừa cười hoài vậy?

Cứng họng, Maru đành im lặng cặm cụi ăn hết tô bánh canh. Trưa hôm đó về phòng không có việc gì làm nên Sara đành mở hài trong điện thoại ra xem, cứ đeo tay phone rồi cười ha hả khiến Maru tò mò trèo qua giường Sara.

- Coi gì cho coi với.

Sara im lặng tháo một cái tai nghe quăng cho Maru, rồi tiếp tục coi. Maru cũng đặt lưng ngồi xuống cạnh Sara giả vờ chăm chú xem, sau đó thì dần dần hạ lưng nằm xuống. Nghĩ thầm trong bụng đây mới đích thực là ý đồ của Maru, chứ bẩm sinh Maru đâu có thích xem mấy cái hài kịch nhảm nhí này. Bỏ tay vào túi quần, Maru chạm phải sợi dây chuyền được bỏ gọn gàng trong chiếc hộp. Thật ra đây mới chính là món quà hôm 20.10 định tặng cho Sara. Nhưng rồi do xảy ra chuyện nên Maru còn giữ tới bây giờ. Móc ra, rồi lại nhét vô. Tim đập thình thịnh, quả thật Maru chưa bao giờ hồi hộp thế này. Đoạn hài vừa mới kết thúc, Sara tháo tai phone ra. Nắm lấy cơ hội này Maru móc nhanh món quà ra, đang tính mở miệng nói gì đó thì Sara chợt đứng lên. Maru lật đật nhét vội sợi dây chuyền trở vô. Nhanh nhảu lên tiếng:

- Đi đâu đó?

- Đi tắm.

Nói rồi Sara leo xuống giường mở tủ lấy đồ rồi bước vào nhà vệ sinh. Để lại Maru, khuôn mặt đỏ ngầu tức tối nằm đó. Mà nói thật ra Sara đi tắm như vậy cũng tốt, có thời gian cho Maru tập luyện. Maru bước lại gần chiếc gương treo tường. Đứng trước đó Maru hằng giọng rồi thủ thỉ lên tiếng:

- Sara, nói thật nhìn em tuy hơi lùn, cũng không quá xấu xí...nói chung là cố gắng nhìn thì cũng ổn, đủ điều kiện làm bạn gái tôi. Nên tôi châm chước cho em, chấp nhận cho em được làm bạn gái tôi. Ok ko?

Haiz! nói như vậy không ổn tý nào. Không lạ gì tính tình của Sara, thế nào cũng ngay lập tức la làng lên nói Maru hoang tưởng rồi sẽ không đồng ý cho xem. Không được, không được....phải nói cách khác thôi...

- Sara, tôi biết là em cũng có tình cảm với tôi, nếu không thì tại sao hai lần tôi hôn em, em đều không phản đối? Thôi được rồi, nếu như em đã lỡ may thích tôi thì tôi cũng không làm khó em, tôi đồng ý làm bạn trai em đó.

Không được, nói như vậy cũng không được. Lỡ may Sara lại chửi Maru khùng rồi im lặng bỏ đi thì biết làm thế nào? Maru nóng ruột hồi hộp cầm món quà trên tay đi qua đi lại, vừa đi vừa lẩm bẩm, vừa suy nghĩ. Lúc này đây Sara đã tắm xong mở cửa bước ra, nhìn thấy Maru như cái bông vụ cứ xoay mồng mồng rồi lại còn lẩm bẩm lảm nhảm cái gì đó, không hề để ý nhìn thấy Sara bước ra. Sara đi đến sau lưng Maru, nhẹ nhàng lên tiếng:

- Cậu bị cái gì vậy?

Nói thật, âm lượng Sara phát ra lúc đó vô cùng nhỏ nhẹ, vô cùng nhẹ nhàng mà không hiểu sao lại làm Maru giật bắn cả người, xoay qua Maru hoảng hồn đến mức quăng luôn hộp quà đang cầm trên tay xuống đất. Cái hộp lăn một vòng rồi bất ngờ bung ra, Sara cúi xuống nhặc lên một sợi dây chuyền. Ngước lên nhìn Maru, Sara chưa kịp nói gì thì Maru đã lắp bắp lên tiếng:

- À! cái này là...là...hôm trước...mua...mua ở trung tâm thương mại....

Sara nhíu mày tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Maru.

- Cậu mua ở đây kệ Cậu chứ.

Nói rồi Sara đặt lại sợi dây vào hộp đưa lại cho Maru. Maru nhìn Sara cười một cái rồi nói tiếp:

- Thấy em có vẻ thích, em lấy đi.

Sara lắc lắc đầu:

- Tôi nói tôi thích bao giờ? Mà nè....đừng có nói với tôi cậu thay đổi giới tính, định đeo cái thứ nữ tính này trên người đó nha.

Khuôn mặt gần như đỏ gấc, Maru giận dỗi lên tiếng:

- Em điên hả! Thật ra tôi mua là để tặng em đó.

Sara im lặng ngước nhìn Maru, bất chợt không nói được lời nào. Sara xoay người bước đi, bỗng bị Maru nắm tay kéo lại:

- Tôi thích em

Ba tiếng nói nghe thật nhẹ nhàng, ngắn gọn nhưng lại như một luồn điện chạy dọc người Sara, khiến Sara đột nhiên "đứng hình", tim đập đến mức nổ tung, không biết phải phản ứng như thế nào thì lại thêm một lần nữa Maru kéo mạnh để Sara xoay người lại ngã vào người mình rồi tới tấp hôn Sara. Nếu như hai lần trước Sara đã không chống cự thì lần này cũng chẳng có lý do gì khiến Sara không đáp trả. Cái hương thơm thoang thoảng của sữa tắm, cộng thêm tình cảm bấy lâu nay bị dồn nén khiến Maru gần như điên cuồng mất hết lý trí. Maru cứ như muốn nuốt chửng lấy Sara, càng hôn tới, Sara càng bước lui và chẵng mấy chốc đụng đến cạnh giường...Thả ra, lấy hơi rồi đẩy Sara xuống giường Maru cúi xuống tiếp tục nụ hôn đó. Hai tay lại như lần trước không nghe lời tiếp tục thám hiểm khắp cơ thể Sara. Luồn tay vào bên trong áo, Maru mở tung những gì cản trở. Bất chợt hoảng hồn Sara nắm lấy tay Maru, xoay mặt nghiêng qua một bên, Sara thở hổn hển.

- Maru, không được...

Maru nhìn chăm chăm xuống Sara, gần như không còn đủ bình tỉnh, Maru hít một hơi thật sâu để trấn tỉnh mình. Ngồi bật dậy Maru lấy đồ rồi bước nhanh vào nhà vệ sinh. Sara nắm chặt sợi dây chuyền trong tay, suy nghĩ rất lâu về những lời Maru đã nói, về những hành động Maru vừa làm, về những cảm xúc lạ trào dâng trong tim....chẵng mấy chốc Maru từ nhà vệ sinh bước ra. Không màn lấy Sara, Maru bước thẳng lên giường của mình,nằm xuống rồi trùm kín mền. Sara thở dài, lắc đầu một cái Sara bước đến gần giường Maru, leo lên đấy. Lây lây người Maru, Sara nhẹ nhàng lên tiếng:

- Giận hả? Lớn rồi, đừng có như con nít vậy.

Đang nói thì bỗng bất ngờ Sara bị Maru nắm chặt tay rồi kéo ngã nhào xuống, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Maru đã lật ngược tình thế xoay Sara xuống dưới rồi nằm dài trên người Sara, giọng khàn đặc, Maru khó khăn lên tiếng:

- Tôi tính dừng lại rồi, tính giữ nó cho em, nhưng tại em không muốn đấy nhé! Tại em tự chủ động leo lên giường của tôi đó nha.

Nói rồi không cho Sara một phút suy nghĩ Maru đã một lần nữa hôn Sara ngấu nghiến. Hôn lên trán, lên mắt, lên môi rồi xuống cổ...Maru càng lúc càng hạ thấp nụ hôn của mình xuống, sẵn tay kéo luôn chiếc áo Sara đang bận, Maru dùng thân mình đắp lên người Sara.....lúc này đây Sara cũng không còn "muốn" chống cự hay ngăn cản. Sara cứ thể thả mình, để mặc Maru muốn "làm" gì thì "làm". Dùng hai tay xoa xoa lên đầu Maru, ghì chặc Maru xuống người mình. Rồi nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai Maru "em yêu anh".
               

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top