Chap 21: Giả bệnh
- Cậu biết tại sao tớ lại thích cậu không???? – Im lặng một lúc Sara tiếp - Vì... tớ đã cho rằng mẫu người như cậu sẽ không bao giờ làm tổn thương bất kì ai. Cậu có biết tại sao tớ nhẫn tâm bỏ mặc Maru và nhận lời quen cậu không? Vì tớ thật sự không nỡ....không nỡ làm cậu tổn thương....Ừ, cậu không có lỗi gì cả, vì cậu vẫn chưa một lần nói yêu tớ. Chỉ là do tớ tưởng tượng, là do tớ ảo giác....để rồi bây giờ... tớ đã tự làm mình tổn thương...
Nói rồi không đợi câu trả lời từ Toki, Sara xoay lưng bước đi. Mun cũng từng bước nặng nề đến gần Toki. Đưa tay xoa xoa lên vết thương trên má.
- Tại sao lại vì em mà tổn thương mình.
Vừa mới lúc nãy đây Sara âm thầm lặng lẽ theo sau lưng Maru, giờ lại ngược lại, Maru từng bước âm thầm sau lưng Sara. Ông trời quả thật biết cách trêu người mà "đến bao giờ...tôi với em mới có thể đường đường chính chính đi bên cạnh nhau???"
Tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này. Người mà Sara luôn tin tưởng sẽ không bao giờ làm Sara tổn thương. Tại sao chỉ trong vòng một buổi sáng lại lấy đi của Sara nhiều nước mắt như vậy? Sara thật sự mệt mỏi...dù là Maru, Toki và Mun...Sara thật sự không muốn nhìn thấy ai nữa, không muốn họ xuất hiện trong cuộc sống của Sara nữa. Xin hãy trả cho Sara cuộc sống bình yên vốn có...xin đừng, đừng làm Sara tổn thương như thế nữa.
Dừng chân như không còn đủ sức để có thể bước tiếp, đôi vai Sara run lên bần bậc. Maru cắn chặc môi đau đớn nhìn Sara, rồi Maru bước đến ôm chầm lấy Sara. Một cái ôm từ phía sau, Maru ôm trọn Sara trong vòng tay mình. "Chỉ cần cho tôi cơ hội, tôi thề sẽ không bao giờ làm em tổn thương như thế". Nước mắt Maru nóng hổi ướt đẫm vai áo Sara. Mặc dù không muốn nhìn thấy Maru, mặc dù rất muốn yên tĩnh ở một mình. Nhưng Sara lại không-còn-đủ sức đẩy Maru ra. Cứ như thế đứng trong vòng tay Maru, Sara khóc đến cạn cả nước mắt.
................................................................................................................
Những ngày sau đó không khí vô cùng ảm đạm. Đến cả cái cặp nhí nha nhí nhố Cody và Emma cũng bị tình hình làm cho căng thẳng. Nhiều lúc muốn cười, muốn đùa cũng không dám manh động. Sara thì dạo này thu mình lại trong một vỏ bọc, không nói chuyện cũng không tiếp xúc với bất kì ai. Cứ đến lớp rồi về phòng, cũng không còn đếm xỉa gì đến Maru hay Toki. Maru không thuộc típ người giỏi chịu đựng, biết bao lần muốn mở miệng ra nói chuyện lại với Sara nhưng không biết nên mở lời như thế nào....thế là cả hai cùng im lặng. Còn gì đau đớn bằng xem người mình yêu như vô hình???
Ngày cuối tuần cũng đã đến. Cũng như bao tuần khác Sara chuẩn bị xong đồ đạc từ rất sớm. Đang chuẩn bị rời khỏi phòng thì bỗng Maru lên tiếng gọi Sara:
- Sara em có thể ở lại đây chút được không?
Không chỉ riêng mình Sara mà cả phòng đều quay lại nhìn Maru, Maru ra hiệu cho Cody dẫn Emma ra khỏi phòng. Hiểu ý ngay lập tức Cody nắm lấy tay Emma kéo nhanh ra ngoài. Mun nhìn ánh mắt Maru cũng khó chịu lấy đồ nhanh chóng rời đi, và tất nhiên Toki cũng không chậm trễ ở lại. Thế là chỉ còn mỗi mình Sara ở lại với Maru. Sara lại gần Maru hơn lạnh lùng lên tiếng:
- Có chuyện gì?
Maru dùng tay ôm lấy đầu, nhăn mặt:
- Tự nhiên lại đau đầu chóng mặt thế này, hình như tôi sốt rồi thì phải.
Sara không nói gì, leo lên giường rồi đặt tay lên trán Maru.
- Sao người lạnh ngắt, đỏ rần thế này?
Maru tỏ vẻ mệt mỏi.
- Lạnh lắm hả? Vậy mà bây giờ tôi có cảm giác rất nóng, nóng không chịu nổi.
Sara nhăn mặt, vẽ lo lắng thể hiện rất rỏ. Sara đặt tay lên mặt, vai, tay của Maru cũng đều rất lạnh.
- Lạnh lắm, phải báo với cô thôi.
Maru nắm tay Sara kéo lại.
- Tôi đã nói tôi không thích nói với ai hết mà.
- Vậy chứ giờ cậu muốn sao?
Chỉ đợi câu nói đó, Maru mở mắt nhìn Sara cười tủm tỉm:
- Ở lại chăm sóc tôi nhé!
- Không được, tôi nói với ba mẹ tôi là tôi về rồi.
Maru nhíu mày, hạ thấp giọng xuống năn nỉ:
- Em về tôi chết thật đó, người tôi bây giờ lạ lắm, lúc nóng, lúc lạnh.
Sara thở dài, móc điện thoại ra.
- Để gọi cho Cody, kêu Cody ở lại chăm sóc cho cậu.
Maru lật đật chụp lấy điện thoại của Sara. Quay người vào trong tỏ vẻ giận dỗi:
- Tôi muốn em ở lại chứ không có muốn nó.
Sara nhăn mặt tỏ vẻ tức tối:
- Ai ở lại mà không được? Sao phải là tôi?
Maru quay sang nhìn Sara. Suy nghĩ một lát rồi trả lời:
- Không thích phiền bạn bè.
- Vậy sao không sợ phiền tôi?
Maru nhìn chằm chằm vào Sara, nghiêm mặt:
- Em thấy phiền lắm hả? Ừ, vậy thôi em về đi. Để tôi một mình cũng được.
Nói rồi Maru trùm kín mền lên đầu, xoay mặt vô tường tỏ vẻ buồn bã. Sara thờ dài một cái cầm điện thoại lên gọi về cho mẹ.
- Dạ thưa mẹ, con xin lỗi, con nhớ ra còn một bài tập nhóm con vẫn chưa làm xong nên có lẽ con không về được....dạ, dạ...con biết rồi thưa mẹ....dạ, con chào mẹ..
Sara cúp điện thoại quay sang nhìn Maru. Sara đâu biết rằng Maru đang cuộn tròn người cười hí hí trong chiếc mền kia.
Nửa tiếng trước.
- "Cody bây giờ tao đang ở phòng thay đồ khu thể dục, mày mua giùm tao mười ngàn nước đá rồi đem xuống đây giùm tao, ghé phòng lấy cho tao cái khăn luôn. Nhưng nhớ đừng cho ai biết, kể cả Emma. Xuống liền đó, tao đang đợi mày"
Cody nhăn mặt khi nhận được tin nhắn từ Maru, không biết cái tên này định giở trò gì nữa đây. Nghe theo lời Maru, Cody mua đầy nước đá rồi đem xuống phòng thay đồ:
- Làm cái trò gì vậy mày?
Maru nhìn Cody cười một cách bí hiểm.
- Tao tính tắm nước đá.
- Mày khùng hả?
- Tao tính giả bệnh kêu Sara ở lại với tao, làm người nóng lên thì khó chứ lạnh lên thì dễ quá mà.
Cody trố mắt nhìn Maru ngạc nhiên:
- Mày điên rồi, tắm lạnh thấy bà mày luôn.
Maru cười một cách sảng khoái:
- Hy sinh vì tương lai - nói rồi Maru đón lấy bịch nước đá từ tay Cody sau đó vào phòng đóng cửa lại, Cody chỉ còn biết nhìn theo lắc lắc đầu "thằng điên"
.............................................................................................................................
Mun bước nhanh ra khỏi trường ngay lập tức Toki đuổi theo kéo tay Mun lại.
- Tâm trạng thế này....làm sao về nhà được? Em có muốn đi đâu đó cùng anh không?
Mun suy nghĩ một lát rồi nhẹ nhàng gật đầu, dù gì về nhà một mình cũng lạnh lẽo như vậy thôi. Thế là cả hai cùng bắt xe đi chơi.
- Em muốn đi đâu?
- Vũng Tàu đi, lâu lắm rồi không ra đó.
Toki im lặng không đáp, để chiếc xe đưa họ ra khỏi cái nơi khói bụi ồn ào này. Khi buồn hầu như ai cũng muốn trở về với biển.
Cái màu vàng của nắng như góp màu tô điểm thêm màu xanh rực rỡ. Cơn gió thổi thoáng qua đưa cái hương vị mặn mà của biển làm tâm trạng Mun thoải mái hơn rất nhiều. Cả hai cùng nhau dạo biển, cùng nhau leo lên tượng chúa dang tay, cùng nhau nhâm nhi ly café thơm lừng bên bờ biển. Cả ngày hôm nay Mun cười nhiều hơn, nói nhiều hơn. Như cố tình che giấu đi cảm xúc từ tận sâu tâm hồn, dù đã dặn lòng không được nhớ, dù đã dặn lòng phải cười thật nhiều nhưng khi đứng trên ngọn hải đăng những kỉ niệm khi xưa lại ào ạt trở về. Đúng tại vị trí này ai đó đã trao lời "yêu" cho Mun, ai đó đã hứa hẹn sẽ luôn nắm lấy tay nhau dù trong bất kì hoàn cảnh nào. Nói rồi những dòng nước mắt lại thi nhau đổ xuống. Toki bước đến bên cạnh Mun, dùng tay gạt đi một giọt nước mắt lăn dài trên má Mun, ngay lập tức giọt thứ hai lại chảy xuống. Đưa tay còn lại lên Toki cũng nhanh chóng lau khô. Toki ôm chầm lấy Mun. Siết thật chặc, để cô bé gối đầu trên vai mình ghẹn cứng trong tiếng nấc.
Buổi tối cả hai cùng nhau ra biển ăn hải sản, uống bia. Mun ngồi xoay mặt với biển, để từng cơn gió thổi hất bay mái tóc dài ra phía sau. Hớp lấy một ngụm bia Mun lên tiếng:
- Anh yêu em từ lúc nào thế?
Toki phì cười, cũng đưa lon lên uống một ngụm, cúi đầu Toki trả lời:
- Không phải trước kia em đã biết rồi sao? Từ trước khi em quen Maru....
Mun cười nhẹ một cái rồi tiếp tục nói:
- Em cứ tưởng rằng anh quên em từ lâu rồi chứ, cứ ngỡ đâu cảm xúc lúc đó của anh chỉ là cảm nắng thôi.
Im lặng một lúc rồi Toki trầm ngâm lên tiếng:
- Từ trước tới giờ..... Anh chỉ yêu duy nhất một mình em thôi. Quá khứ cũng thế, hiện tại cũng thế....và tương lai cũng không thay đổi...
Lại thêm một giọt nước mắt ứ động trên mi. Mun nhìn Toki, nở một nụ cười nghẹn đắng:
- Anh sẽ không làm em tổn thương.....đúng không?
Toki thở dài một cái rồi từ tốn lên tiếng:
- Nếu có thể, hãy cho anh cơ hội chứng minh điều đó....thay cho câu trả lời, được không?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top