Chap 11: Chăm sóc và buổi hẹn hò

Maru gác tay lên trán:

- Xuống căn tin mua một ít nước đá đem lên đây.

Sara không kịp suy nghĩ lật đật chạy như bay xuống căn tin. Sara từ trước tới giờ vốn sống theo kiểu tiểu thư, chưa từng phải chăm sóc ai bao giờ. Cũng chưa từng thấy ai bị bệnh bao giờ cả. Bây giờ thấy Maru nằm im lìm, người nóng rang, đỏ au như thế thật sự Sara cảm thấy rất sợ. Hết chườm đá rồi lau người cho Maru, Sara bên Maru không rời nữa bước. Dù biết đây chỉ là cảm sốt thông thường, dù biết rằng bản thân mình cũng đã từng bị như vậy một vài lần nhưng giờ đây Sara vẫn không thể an ủi bản thân lấn át đi nổi sợ đang ngự trị. Cứ ngồi bên, tay nắm lấy tay Maru. Không thể ngăn nổi mình, Sara đã để những giọt nước mắt lăn dài xuống má. Maru cảm nhận được bàn tay Sara đang run lên trong tay mình, rồi nghe những tiếng thút thít đã được nén chặt. Mở mắt nhìn Sara, Maru phì cười:

- Đồ điên, việc gì phải khóc?

Dùng tay gạc nước mắt đẩy nhẹ Maru Sara trách móc:

- Còn nói chuyện được là chưa chết đúng không?

Maru đưa tay lau nước mắt cho Sara:

- Không phải ghét tôi lắm sao? Không phải lúc nào cũng muốn tôi chết đi sao?

Sara nhăn mặt:

- Tôi nói thế bao giờ?

Maru nhe răng cười:

- Không ghét? Vậy em yêu tôi hả?

- Cậu......chết đi...

Tuy miệng nói như thế nhưng tay thì lại lấy cái khăn đang đắp trên trán Maru xuống vắt sạch nước rồi bỏ thêm đá vào.

- Tại sao không cho cô biết?

Maru xoay mặt đi chổ khác nhắm mắt lại:

- Nói làm gì, những lúc như thế này....tôi quen ở một mình rồi...

Sara thở dài:

- Cậu ở một mình như vậy.....bao lâu rồi???

- 5 năm.

Năm nay Maru mười bảy tuổi nhưng đã ở một mình như thế 5 năm rồi tức là mười hai tuổi Maru đã phải một mình gách vác tất cả. Phút giây nào đó có một sự cảm thông rất lớn trong Sara. Đúng, họ là hai con người hoàn toàn trái ngược nhau. Nhưng có lẽ đây là điểm chung duy nhất ở họ....sự cô độc.

Sara ngắm nhìn Maru, có lẽ là lần đầu tiên Sara nhìn Maru bằng một ánh mắt khác. Cũng là lần đầu tiên Sara thật sự nhìn thẳng vào mặt Maru. Ừ, Sara thừa nhận.....trước đây vì quá ghét Maru nên Sara chưa bao giờ chịu nhận....Maru...cũng rất đẹp trai...

Maru nhắm nghiền mắt, tay siết chặc lấy tay Sara. Đã lâu lắm rồi...thật sự là rất lâu mới có người ở bên Maru khi Maru thật sự "cần" như thế này. Rất nhiều lần Maru tự hỏi tại sao mình thích nổi loạn? tại sao mình cứ phải nổi bật trước một đám đông? Phải chăng vì mình sợ....sợ rằng không còn ai...chú ý đến mình???

Ngủ một giấc dài Maru tỉnh giấc nhìn sang bên cạnh thì thấy Sara vẫn nằm đó, chung trên một chiếc giường đơn. Một tay vẫn nằm gọn trong tay Maru, tay còn lại gác ngang qua bụng. Bất giác trong lòng dâng trào lên một cảm xúc gì đó...rất khó miêu tả. Maru im lặng nhìn kỹ mặt Sara...cô bé này...cũng đáng yêu đấy chứ. Không biết có phải là do cơn sốt vẫn còn đang hành hạ hay không mà Maru lại cảm thấy tim mình đập mạnh hơn, hơi thở cũng bắt đầu đứt quảng....một luồn khí nóng dâng trào lên mặt. Maru cũng không biết mình đang làm gì nữa, chỉ thấy mặt mình ngày một kề sát mặt Sara hơn...gần.... rồi gần hơn nữa... khép hờ mi lại nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Sara nhưng khi gần như đã chạm môi, Sara tự nhiên trở mình làm Maru giật mình hất Sara ra. Cái hất khá mạnh làm Sara mất thăng bằng bén tý nữa là té nhào xuống đất. Còn đang lơ mơ ngủ tự nhiên bị hất một cái mạnh Sara hoảng hồn la lớn:

- Cái tên biến thái kia, làm cái gì vậy hả?

Maru chỉnh sửa lại tư thế, lồm cồm ngồi dậy rồi quay sang Sara.

- Hâm nóng bánh canh lại cho tôi ăn, đói rồi.

Sara thật muốn bóp chết Maru. Vừa mới khỏe lại đã trở về trạng thái "biến thái" ban đầu. Biết vậy cứ để cho hắn bệnh rồi chết cho rồi. Hồi nãy còn khóc lóc vì hắn nữa chứ.

Qua hôm chủ nhật Maru đã toàn hoàn hồi phục sức khỏe. Xem ra tên này sức đầy kháng cũng khá tốt. Suốt ngày cứ trú mình trong phòng Sara thật sự bắt đầu cảm thấy chán. Tưởng đâu cuối tuần về nhà được thay đổi không khí một chút ai dè cũng phải giáp mặt với bốn bức tường nặng nề này. Đang hậm hực bức bối thì bỗng thấy Maru từ ngoài đi vào. Hất mặt nhìn Sara:

- Chuẩn bị thay đồ đi, ra ngoài với tôi một tý.

Sara ngồi bật dậy:

- Đi đâu?

- Hẹn hò – Maru đáp hai chữ cộc lốc rồi leo lên giường.

- Làm sao ra ngoài được mà đi?

Maru quay sang nhìn Sara:

- Hôm nay là chủ nhật. Tầm bốn giờ chiều trường sẽ mở cổng cho học sinh vào đến chín giờ tối mới khóa cổng. Nhân cơ hội đó trốn ra.

Tim Sara đập thình thịch, từ nhỏ đến lớn Sara chưa từng biết "trốn" là cái gì cả. Bây giờ dám trốn trường đi chơi...quả thật rất căng thẳng nhưng lại vô tình kích thích sự tò mò của Sara. Mà khoan đã, Maru vừa mới nói đi đâu??? "Hẹn hò"???

Rạp chiếu phim chiều chủ nhật đông thật. Sara đã nói rất ghét những nơi đông người, có sai lầm hay không khi bỏ thời gian "tự do" quý báu này cho cái chốn đông người này? Nhưng quả thật ngoại trừ chỗ này ra Sara chẵng còn biết đi đâu nữa. Nhìn người ta xếp hàng mua vé mà Sara ngán ngẫm.

- Maru, đi mua vé đi.

Maru khoanh tay nhìn Sara:

- Sao không đi mua mà bắt tôi đi?

- Cậu phải đàn ông không?

- Phải thì sao

- Dù gì là bạn trai, sao không ga lăng gì hết vậy?

Maru nở nụ cười kề xuống tai Sara:

- Kêu "anh yêu" đi rồi tôi đi mua vé cho.

- Khỏi! tôi tự mua cũng được.

Nói rồi Sara xoay lưng bỏ đi, Maru lập tức kéo tay Sara lại:

- Khoan đã, định coi phim gì?

Sara quay lại trợn mắt ngó Maru:

- Phim hoạt hình

Maru há hốc mồm, kinh ngạc nhìn Sara:

- Cái gì? Em là con nít hả? Lớn rồi ai coi phim đó, xem phim hành động đi.

- Không, mấy cái phim đánh đấm đó có gì hay đâu. Phim hoạt hình vui hơn.

Maru nghiến răng:

- Tôi muốn xem phim hành động.

Sara quay lưng đi bỏ lại một câu.

- Mệt quá, mạnh ai nấy coi đi.

"Thật là chết tiệt, Maru ơi là Maru, từ nhỏ đến lớn không phải mày muốn cái gì là được cái đó sao? Không phải người ta luôn phải làm theo ý mày còn mày thì không bao giờ chịu "chiều" theo bất kì ai sao? Thế giờ đây mắc cái chứng gì mà phải ngồi cắm đầu vào loại phim hoạt hình "nhảm nhí" này? Còn cái con nhỏ Sara này nữa, uống nhầm cái thuốc gì mà cứ ngồi cười hoài vậy không biết nữa. Mà thôi kệ đi, dù gì cũng bỏ tiền vào đây rồi thì cũng tập trung xem thử xem mấy cái thể loại này có gì hay ho."

Nói rồi Maru cũng tập trung vào xem, mà phải công nhận bộ phim "kungfu panda" này buồn cười thật. Đến mấy đoạn gây cười Maru cũng không kìm chế được mà bật lên cười thành tiếng. Đang cười một cách sảng khoái thì Sara quay sang kề sát lại gần tai Maru thỏ thẻ:

- Chê nhảm nhí mà, cười chi vậy?

Nụ cười tắt ngủm ngay lập tức. Maru chỉ còn biết quay sang nhìn Sara bằng ánh mắt tia lửa đạn. Kết thúc phim cả hai cùng nhau đi ăn tối và dạo quanh khu mua sắm. Nói chung là dù chỉ hẹn hò theo một "hình thức" nhưng phải công nhận hôm nay rất vui. Suốt cả buổi tuy rằng cũng có vài vấn đề gây tranh cãi nhưng nói chung cũng không có gì quá đáng. Lúc Maru vừa đi vệ sinh ra thì thấy Sara đang mua một chiếc ví nam. Nghĩ sắp tới sinh nhật mình thì Maru cứ cười tủm tỉm suốt cả buổi còn lại.

Những ngày tháng sau đó Maru đã có phần nào thay đổi. Không còn kím chuyện hay sai vặt Sara như trước nữa. Thái độ cũng ân cần hơn rất nhiều. Sara thấy làm lạ nhưng cũng không dại dột gì hỏi, cứ xem như hôm đó hắn ta bị bệnh rồi sốt cao quá làm sợi dây thần kinh nào đó đứt đi nên thay đổi tính khí. Lỡ không may hỏi hắn, hắn ta lại hồi phục "biến thái" như lúc ban đầu nữa thì khổ.

Tuần sau là sinh nhật Maru, Maru đề nghị cả phòng tổ chức đi biển chơi. Ý kiến được phần lớn số đông ủng hộ nhưng duy nhất có Sara hơi do dự:

- Từ nhỏ đến lớn Sara chưa bao giờ đi đến đâu xa như vậy, lở ba mẹ Sara mà biết thì chắc đầu rơi xuống đất mất.

- Trời ơi Sara! Cậu cứ bịa là phải làm bài tập nhóm nên xin ở lại trường. Cô chú không có biết đâu mà lo . – Emma lên tiếng.

- Nhưng mà....nhưng...

- Thôi đừng nhưng nhị gì nữa cả, cậu đừng nói sinh nhật của "bạn trai" cậu mà cậu lại không có mặt.

Sara cắn răng, bạn trai cái nổi gì không biết nữa. Tự nhiên điên khùng bị hắn ép phải "giả bộ" rồi bây giờ phải hùa theo làm cái "trách nhiệm" nguy hiểm này. Thật sự Sara rất muốn đi, nhưng quả thật là nếu chẵng may bị phát hiện Sara chỉ còn con đường chết. Lần trước có đi xem phim không mà đã hại Sara mất ăn, mất ngủ đến mấy ngày rồi. Bây giờ còn dám "nói dối" để đi xa như vậy thì quả thật vượt quá giới hạn của Sara.

- Sara không đi không được sao???

Maru nãy giờ vẫn im lặng bổng đứng lên nhìn vào mặt Sara, Khuôn mặt có vẽ rất tức giận:

- Không cần đi nữa, hủy.

Nói rồi Maru bỏ ra khỏi phòng. Cả đám chỉ biết nhìn theo không ai dám nói gì cả. Sara đứng im một lúc rồi cũng bỏ ra ngoài theo Maru.

- Thôi được rồi, tôi đi là được chứ gì?

Maru đang đứng xoay lưng về phía Sara. Mặc dù trước đó đang rất bực mình nhưng bây giờ không hiểu sao lại tiêu tan đi đâu nhanh như thế, Maru cười tủm tỉm rồi lên tiếng:

- Đi hay không là quyền của em mà, đâu ai ép...

Sara thở dài.

- Vậy mắc cái gì tôi không đi nữa thì hủy ?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top