Chương 9: Em Trai Của Trịnh Hạo
ÁNH SÁNG VĨNH CỬU
Chap 9: Em trai của Trịnh Hạo
-Không!-Cậu hét lên kinh hoàng khi thấy Triệu Thanh ngã lăn xuống đất
-Anh đừng chết mà, cũng tại tôi mà anh mới bị như vậy... hu hu!-Cậu vừa chạy lại ôm lấy anh mà khóc to lên như một đứa trẻ
Rồi cậu quay sang tên thầy giáo "giả mạo" kia mà liền nhào tới bóp cổ tên đó thật chặt rồi cậu gào lên:
-Tại mày, tại mày mà anh ấy mới bị như vậy, mày mau đi chết đi!
Đôi mắt cậu đỏ rực lên như ác quỷ muốn lấy mạng kẻ thù đang ở trước mặt mình vậy, cậu vừa bóp cổ tên xấu xa đó vừa mơ hồ nhớ lại chuyện kinh hoàng xảy ra trong quá khứ mà nó cứ ám ảnh lấy cậu khiến cậu muốn quên hình ảnh đó đi nhưng không được, đã hai năm rồi, kí ức khủng kiếp đó lại hiện ra trong mắt cậu ngay lúc này, cảnh tượng vào một ngày kia cách đây hai năm trước cậu đang đi học về nhà, vừa mở cửa ra thì thấy ba mẹ cậu đã nằm chết dưới sàn nhà lạnh lẽo cùng vũng máu chảy lênh láng xung quanh. Cậu nhìn thấy một bọn người mặc đồ đen đang cất khẩu súng mà một tên trong đó vừa bắn chết ba mẹ cậu cùng với ba vỏ đạn rơi trên sàn nhà. Cậu không kiềm chế được trước cảnh ba mẹ cậu đã bị chính những tên không đáng là con người này mà bọn chúng đã ra tay ám sát ba mẹ cậu, cậu liền chạy tới và định ra tay đánh chết bọn chúng thì không may đã bị bọn chúng rút súng ra và bắn trúng vào tay cậu, trước tình thế này cậu chỉ còn cách chạy ra khỏi đó thật nhanh và đi báo cảnh sát cũng như tìm người cầu cứu vì lúc đó điện thoại của cậu không may đã bị hết pin không thể gọi ngay cho cảnh sát được, trên đường chạy trốn cậu vô tình bị một người phụ nữ bắn vào ngực, người này rất có khả năng là đồng bọn của chúng. Cậu nhìn theo bóng lưng của người phụ nữ rời đi mà nói lời trăn trối cuối cùng:
-Có làm ma tao cũng không tha cho bọn mày đâu, tao sẽ kéo bọn mày chết chung, hãy đợi đấy!-Cậu vừa gắng sức để nói vừa mỉm cười một cách ghê rợn và sau đó mọi thứ trong mắt cậu đều chìm trong bóng tối, cậu đã chết!
Nhớ lại cảnh tượng vừa mới xảy ra cách đây không lâu thôi mà cậu bèn nhìn theo hướng của anh, cậu thấy lưng áo anh đẫm máu và vũng máu đang chảy ra dưới sàn rất nhiều, cậu không tự chủ được trước hình ảnh đó mà ra tay bóp cổ tên đó, hắn ta vừa cố lấy tay cậu ra khỏi cổ hắn vừa la lên hoảng sợ mà cầu xin cậu hãy tha cho hắn. Cũng may cho hắn vừa lúc đó Triệu Phi vừa đi mua đồ ăn sáng cho cậu xong và đi vào nhà, anh ta nghe thấy tiếng la hét thất thanh của cậu mà chạy tới chỗ phòng khách thì thấy Triệu Thanh đang nằm bất tỉnh trên sàn nhà với vũng máu lớn và anh còn nhìn thấy cậu đang dùng tay bóp cổ tên đó chết, anh ta không thể để chuyện này xảy ra được, vì nếu cậu giết chết tên kia thì sẽ phải nhận lãnh án ở tù của pháp luật, anh không muốn thấy cậu ở tù nên anh giằng tay cậu ra mà nói:
-Em giết chết hắn thì có ích lợi gì, sao em không mau kêu xe cấp cứu đến đây mà đưa Triệu Thanh đi đến bệnh viện hả, bộ em muốn thấy anh ta chết sao?
Cậu nghe thấy những lời Triệu Phi vừa nói mà giật mình, đúng rồi tại sao mình lại phải ở đây để làm những chuyện vô nghĩa này mà không mau chóng kêu xe cấp cứu để đưa Triệu Thanh đến bệnh viện chứ, như đã hiểu ra lời nói của Triệu Phi, cậu liền chạy nhanh ra ngoài mà kêu người nhà ở nhà hàng xóm kế bên ngôi đền gọi xe cấp cứu giùm cậu, "bác mau gọi xe cấp cứu đến đây nhanh đi bác, con xin bác đó mau lên!", cậu vừa nắm chặt tay bác hàng xóm mà vừa nói vừa khóc tức tưởi! Còn lại Triệu Phi ở phòng khách, anh liền giơ tay ra mà đánh tên xấu xa đó một cú đấm vào mặt khiến hắn ngất xỉu và sau đó anh liền lấy sợi dây thừng trói vào hai tay tên đó lại rồi anh lấy điện thoại ra gọi cho cảnh sát để báo án. Một lát xau, xe cấp cứu và xe cảnh sát cùng lao vào ngôi đền thờ, Triệu Phi vẫy tay gọi cảnh sát đi tới phòng khách mà bắt tên bất lương đó, còn về phía anh đang bị bất tỉnh do bị con dao găm của tên kia đâm trúng, anh đang được cậu và các cô y tá khiêng tới cái cáng và đặt anh nằm vào, sau đó cậu cùng các cô y tá lên xe và đi thẳng hướng đến bệnh viện ở trung tâm thành phố Thường Xuân. Trên đường đi, cậu vừa nắm chặt tay anh vừa nói vừa khóc nức nở:
-Anh đừng có xảy ra chuyện gì đó, tôi xin anh mà! Hu hu!
Chiếc xe cấp cứu chạy tới bệnh viện và bắt đầu đưa anh vào trong phòng cấp cứu, cậu định vào trong nhưng bị cô y tá chặn lại nói:
-Xin lỗi người nhà không được vào đây đâu, xin mời cậu đứng chờ bên ngoài để chúng tôi cấp cứu cho nạn nhân!
Và rồi cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại. Cậu đứng chờ bên ngoài mà trong lòng lo lắng không yên như lửa đốt, lỡ anh có mệnh hệ gì, cậu biết phải nói sao đây...! Vừa lúc đó mọi người chạy tới phòng cấp cứu, đó là ông Vương- chính là ba của anh cùng Triệu Phi- vị hôn phu tương lai của cậu và còn có Hải Luân- bạn thân của anh chạy tới, họ thấy cậu đang đứng chờ trước cửa phòng cấp cứu. Ông Vương chạy tới mà dùng tay giơ một cái tát vào mặt cậu:
-Cậu làm gì con trai tôi mà nó lại ra nông nỗi này vậy hả?
-Thưa bác, cháu... cháu...-Cậu lắp bắp trả lời ba anh
-Bác à sao bác lại đánh em ấy chứ, dù sao cậu ấy cũng là nạn nhân của tên xấu xa kia nữa mà!-Triệu Phi lên tiếng nói đỡ cho cậu trước mặt ông Vương
Ông Vương sau khi nghe lời Triệu Phi nói xong mà bình tĩnh suy nghĩ lại mọi chuyện, một lát sau sắc mặt của ông đã khá hơn và ông quay qua lên tiếng xin lỗi cậu, cậu cũng hiểu được cảm giác của ông Vương lúc này, là bậc làm cha làm mẹ không ai mà bình tĩnh nổi khi thấy con mình gặp chuyện sắp mất mạng thế kia, cậu liền nói tiếng không sao trước lời xin lỗi của ông và rồi cậu quỳ xuống cầu xin ông tha thứ cho mình, ông vội vàng đỡ cậu đứng dậy và nói tiếng tha lỗi cho cậu, cậu nghe xong mà trong lòng thấy nhẹ đi bớt phần nào. Lúc đó, tiếng cửa của phòng cấp cứu mở ra và họ thấy một người bác sĩ trông còn rất nhẻ tuổi đang bước ra khỏi phòng cấp cứu với một vẻ mặt lo lắng và đi ra về phía họ. Mọi người liền hỏi vị bác sĩ đó về tình hình của anh hiện giờ như thế nào rồi, vị bác sĩ đó cất giọng lên mà nói với họ:
-Xin lỗi mọi người, chúng tôi đã cố gắng hết sức!
Ông Vương, cậu, Triệu Phi và Hải Luân nghe bác sĩ nói mà hoảng hồn:
-Vậy là sao hả bác sĩ!?-Mọi người cùng nhau đồng thanh mà hốt hoảng
-Trời ơi, cái anh này, anh lại đi chọc ghẹo người nhà bệnh nhân nữa hả?-Một cô bác sĩ khác đang đi qua phòng của bệnh nhân kế bên mà cô nghe được lời của vị bác sĩ kia đang nói với gia đình anh như vậy, nói rồi cô bác sĩ đó liền chạy tới nói cho họ biết đang bị anh lừa mà thôi.
-Hừ, cái cô này, tôi đang chọc vui họ thôi mà!-Anh ta lên tiếng
-Trời ạ, cái trò đùa đó của anh chẳng vui một chút nào cả!-Cô bác sĩ bỉu môi và nói với anh ta
-Cái gì, cô nói trò đùa này của tôi không vui hả?-Nói rồi anh ta quay sang cậu mà hỏi vì cậu đang đứng gần anh ta nhất nên anh ta liền hỏi cậu ngay
-Cậu thấy trò đùa này của tôi vui không?
-Vui cái đầu anh đó!-Cậu từ nãy giờ lo lắng cho anh mà nghe tên bác sĩ này giỡn cứ tưởng là thật, đúng là đáng ghét mà!
-Hừ, cậu làm gì mà dữ vậy, tôi chỉ đùa một chút thôi mà, đúng là đồ đáng ghét!-Anh bác sĩ xoay mặt lại mà nói với cậu
-Ha ha, cuối cùng anh cũng bị trời phạt mà!-Cô bác sĩ kia cười lên ha hả trước cuộc đối thoại giữa cậu và anh ta
-Này cô cười tôi cái gì hả?-Anh ta đỏ mặt lên và nói
-Đúng là con trai của nhà kinh tế học nổi tiếng không thể làm bác sĩ được mà!-Cô bác sĩ đáp lại lời anh ta
-Cô vừa nói cái gì hả?-Anh ta gầm gừ lên mà nói với cô
-Này cô bác sĩ kia, cho cô hỏi vì sao mà cô biết cậu ta là con trai nhà kinh tế học nổi tiếng ở thành phố này vậy hả?-Hải Luân từ nãy giờ nghe anh bác sĩ kia và cô cãi nhau mà thắc mắc không biết cô kia làm sao lại biết gia đình của anh bác sĩ kia, đúng là bạn của anh Triệu Thanh nhà ta hơi tò mò chuyện người ta quá ha các bạn!
-À để cô nói cho anh nghe nha, cái tên bác sĩ đẹp trai đang đứng kia là chồng tương lai của tôi!-Cô bác sĩ kia nhanh chóng trả lời câu hỏi của Hải Luân
-Hả, hai người là vợ chồng sắp cưới ư?-Mọi người cùng nhau đồng thanh ngạc nhiên
-Cái gì vậy cô kia, ai nói tôi thèm lấy cô làm vợ hả, chẳng qua là do cha tôi sắp đặt mà thôi!-Người bác sĩ kia đáp lại
-Này Trịnh Văn, anh không thể nói dễ nghe một chút hơn được à, tưởng tôi cũng thèm lấy anh sao, còn lâu nhé!Chẳng qua là do ba tôi ép tôi quen anh thử mà thôi!-Cô vừa nói vừa lè lưỡi lêu lêu anh
-Hả, cô gọi anh chàng bác sĩ kia là Trịnh Văn hả, không lẽ cô là Lý Xuyến Xuyến là vị con dâu tương lai của tập đoàn Trịnh gia mà mấy ngày nay báo chí hay đăng tin về hai người sao?-Hải Luân vừa nói vừa đưa tin tức trên mạng cho Xuyến Xuyến xem
Xem xong cái tin tức mới nhất từ điện thoại của Hải Luân mà mặt cô nóng lên như lò lửa đang cháy mà rồi cô hét lên:
-Tôi ghét anh, Trịnh Văn, anh dám lấy lí do này mà đăng trên mạng nói tôi bị đồng tính nữ nên từ chối lấy tôi sao?Cách làm này của anh quá ngang ngược rồi đấy!-Vừa nói Xuyến Xuyến vừa chỉ tay vào tin tức mới đăng trên mạng tối hôm qua từ điện thoại của Hải Luân, quá tức giận trước cách xử lí của Trịnh Văn mà cô tưởng cái điện thoại đang cầm trên tay mình là cái điện thoại của cô nên cô đã ném bể nó xuống nền đất của bệnh viện, cái điện thoại màu xám đen của Hải Luân bị bể tan nát!
-Hu hu, cô mau đền cái điện thoại cho tôi, cái này tôi để dành dụm tiền mới mua được đó!-Hải Luân vừa nhặt những mảnh vỡ của điện thoại mình lên, anh hét lên với Xuyến Xuyến làm cô xấu mặt trước đông người ở bệnh viện
Cô nhìn mọi người xung quanh đang chăm chú coi kịch hay trước mặt họ mà la lên:
-Mấy người nhìn cái gì vậy hả, có trở lại làm việc hay không hay là muốn bị ba tôi cho đuổi việc hả?
Vì ba Xuyến Xuyến là chủ tịch của bệnh viện này nên ai cũng sợ cô mách chuyện của họ với ba mình cho đuổi việc họ nên ai ấy nghe cô la xong liền hoảng hồn mà quay lại làm công việc của họ. Lúc này cô xoay qua Hải Luân mà nói lớn tiếng với anh:
-Còn anh nữa, từ từ để tôi đền tiền cho, ai biểu anh la lên ăn vạ hả, con trai mà miệng mồm như con gái vậy?
-Ha ha, anh hiểu sao mà tôi không muốn lấy cô ta làm vợ rồi đó, lấy cô ta chắc tôi chết sớm mất!-Trịnh Văn nãy giờ chứng kiến màn la hét dọa nhân viên của cô mà không khỏi mắc cười, anh cười như điên!
-Trịnh Văn, anh quá đáng lắm rồi đó, thảo nào mà ba anh lại không giao lại cái ghế tổng giám đốc khách sạn K.T cho anh mà lại giao cho Trịnh Hạo, chính là anh trai tài giỏi của anh đó, đúng là anh ấy tốt hơn anh gấp trăm lần mà!-Xuyến Xuyến đang cố tình nói khích Trịnh Văn
-Cô dám nói anh ta giỏi hơn tôi sao?-Trịnh Văn rít lên
-Khoan đã, cô vừa nói anh trai của tên bác sĩ đáng ghét này là Trịnh Hạo ư!?-Cậu chạy tới hỏi Xuyến Xuyến
-Bộ cậu quen biết anh trai của tên đáng ghét kia ấy hả, anh ấy đẹp trai chứ!?-Xuyến Xuyến tự nhiên vòng tay ôm cậu mà hỏi làm cậu mỉm cười mặt đỏ lên nhớ lại khoảng khắc gặp được Trịnh Hạo lần đầu tiên (chap 4)
-Này ai là người nhà của bệnh nhân Mộc Triệu Thanh hả?-Cô y tá bước ra khỏi phòng cấp cứu mà nói
-Vâng, là chúng tôi!-Mọi người đang chăm chú nghe câu chuyện mà cậu kể về cái lần cậu được Trịnh Hạo- anh trai của Trịnh Văn cứu khi cậu sắp bị rớt xuống núi, rồi mọi người nghe tiếng gọi của cô y tá mà quay mặt qua đáp lại. Cô y tá liền nói với người nhà bệnh nhân:
-Xin cho hỏi ở đây có ai có nhóm máu AB không?
-Có tôi, tôi có nhóm máu trùng với anh ta!-Trấn Vũ vừa chạy tới vừa la lên, người anh đổ đầy mồ hôi do nghe tin Triệu Thanh bị tên xấu xa đâm phải và được đưa đi tới bệnh viện nên anh đang có công việc gấp ở Viên Châu cũng vội vàng lái xe máy về đây để đến đây thăm "em trai mình"! Sau đó anh được đưa đến phòng truyền máu để bác sĩ rút máu ra từ ống tiêm để truyền lại lượng máu bị mất cho Triệu Thanh.
Sáng hôm sau tại bệnh viện, Triệu Thanh từ từ mở mắt ra mà thấy có người đang ngồi trên giường bệnh ngủ ngon lành, người đó không ai khác chính là cậu, suốt đêm qua cậu đến bên giường viện mà anh đang nằm, vừa nhìn anh đang nằm bất động trên giường bệnh mà cậu không sao ngủ được, mãi đến gần sáng cậu mới thấy khá buồn ngủ nên đã chợp mắt một tí mà vừa lúc đó anh cũng từ từ tỉnh dậy. Trở lại hiện thực, anh nhìn cậu đang nằm ngủ kế bên mình mà cảm thấy trong lòng thật ấm áp, chắc anh đã thích cậu mất rồi, anh định nhân cơ hội mình xuất viện sẽ chủ động tỏ tình với cậu, vừa tưởng tượng vừa suy nghĩ đến cái cảnh anh tỏ tình và được cậu gật đầu đồng ý làm anh cảm thấy nôn nao mà cười phá lên như một tên điên. Tiếng cười như điên của anh đã đánh thức cậu, cậu mở mắt tỉnh dậy, cậu nhìn anh mà nói:
-Anh tỉnh dậy rồi hả! Để tôi kêu bác sĩ đến đây nha!
-Oái khoan đã, anh...-Anh chưa nói xong thì cậu đã chạy đi mất hút rồi, anh chỉ còn biết nhìn theo bóng lưng cậu và thở dài, thôi để lần sau nói vậy!
Cậu thấy anh tỉnh lại thì vui lắm vội ba chân bốn cẳng chạy đến phòng bác sĩ có để tên Trịnh Văn ở trước cửa phòng để kêu anh ta đến khám cho anh! Cậu gõ cửa phòng bác sĩ mà nói:
-Có ai ở đây không, tôi vào nha!
Cậu vừa mở cửa đi vào thì thấy anh ta đang nằm ngủ, cậu bèn gõ nhẹ lên mặt anh ta để kêu anh ta dậy thì bỗng nhiên anh ta cắn tay cậu mà nói mớ trong giấc mơ:
-Ôi, cái đùi gà này ngon quá!
-Á! Anh tuổi chó hả cái tên đáng ghét kia, mau dậy nhanh cho tôi!!!-Tiếng hét của cậu la lên thất thanh trong phòng Trịnh Văn làm anh ta tỉnh dậy mà nói:
-Ai cho cậu phá đám giấc ngủ của tôi vậy?
-Cái tên đáng ghét kia, anh dám cắn tay tôi hả!-Cậu hét lên một lần nữa khiến anh ta tỉnh ngủ hẳn!
-Cắn, cậu nói tôi cắn tay của cậu hả!-Trịnh Văn thản nhiên đáp
-Chứ sao nữa, anh có biết hàm răng của anh nhọn lắm không hả!-Cậu định hét lên một lần nữa nhưng anh ta đã kịp bịt miệng cậu lại và nói nhỏ vào tai cậu:
-Cho tôi xin lỗi cậu nhé, hì hì!
Thấy anh ta đã chịu xin lỗi mình đến vậy rồi nên cậu đành phải bỏ qua cho anh ta thôi! Cậu liền gỡ tay anh ta ra khỏi miệng mình rồi sau đó định kéo anh ta đến phòng bệnh để khám cho Triệu Thanh đang nằm trên giường bệnh, Triệu Thanh đang chờ cậu gọi bác sĩ đến khám cho anh. Bỗng nhiên, Trịnh Văn thấy tay cậu đang chảy máu thấy vậy anh ta liền nắm lấy tay cậu mà kéo lại vào phòng mình để lấy hộp cứu thương ra băng bó ngón tay cái cho cậu! Cậu đành ngồi im để cho anh ta băng bó vết thương do anh ta gây ra ở ngón cái tay cậu. Anh ta cao hơn cậu một cái đầu nên khi anh ta kề vai xuống để băng bó ngón tay cái cho cậu thì ngửi thấy mùi thơm trên người cậu làm anh ta cảm thấy thật dễ chịu với mùi hương đó! Cậu và anh ta không biết rằng từ ngoài cửa có một người đã nhìn thấy cảnh này và lấy máy ảnh ra chụp lại cảnh tượng này, chụp hình xong người đó nhoẻn miệng cười và cất bước đi ra khỏi bệnh viện, người đó là ai?
Sau khi băng bó xong cho cậu, anh ta và cậu liền chạy đến phòng bệnh của Triệu Thanh để chuẩn đoán tình trạng sức khỏe của anh hiện giờ. Khám xong rồi Trịnh Văn liền nói với anh:
-Tình hình của anh đã tạm ổn rồi đó, nếu không có vấn đề gì nữa thì ba hôm nữa anh sẽ được xuất viện.
Anh nghe câu nói đó từ bác sĩ mà trong lòng không khỏi vui mừng, vậy là ba hôm nữa anh sẽ được xuất viện và có cơ hội để tỏ tình với cậu rồi. Bỗng nhiên từ bên ngoài, có một người phụ nữ xinh đẹp như hoa mùa xuân đi tới giường bệnh của anh và nói:
-Con khỏe chứ con trai cưng, để má yêu của con hun con một cái cho khỏe hơn nữa nhé!
-Kìa má!-Anh đỏ mặt trước lời nói yêu dấu của má mình mà mắc cỡ trước cậu và vị bác sĩ kia
-Sao cơ, vậy ra cô là mẹ của anh/cậu ấy hả, đúng chứ cô ơi!?-Cậu và Trịnh Văn không hẹn mà gặp, cả hai người vừa hỏi vừa ngạc nhiên trước sự xuất hiện bất ngờ của mẹ Triệu Thanh!
Hết chap 9!
Thông tin nhân vật:
Trịnh Văn
-Cao 1m78 và nặng 55kg
-Màu yêu thích: màu xanh lá cây và màu trắng
-Món ăn ưa thích: nem nướng và hủ tiếu mì
-Phép thuật: ...
-Gia đình:
+Ba anh là Trịnh Vũ, ông là một nhà kinh tế học nổi tiếng, ông có trong tay vô số tập đoàn lớn và có thế lực rất lớn ở đất nước Vĩnh Cửu này!
+Mẹ anh là Hà Như Mai, bà là con của một nhà võ sư có tiếng tăm ở thành phố này, bà biết nhiều loại võ thuật nên ông Trịnh Vũ rất yêu thương người vợ dữ dằn này của mình! (không cần giải thích chắc các bạn cũng biết lí do ông rất sợ bà ấy mà!)
+Anh trai anh tên là Trịnh Hạo (nhân vật này đã từng xuất hiện ở chap 4), anh tài giỏi và thông minh hơn em trai anh
+Em gái anh tên là Trịnh Như Mỹ (chap 13 sẽ gặp nhé các bạn), rất thích ăn vặt và yêu thích các con vật dễ thương! (giống Linh Linh rồi!)
Giới thiệu chap sau:
-Hay là chúng ta đi ăn ở tiệm mì Độc Cô đi!-Anh gợi ý cho cậu
-Tiệm mì Độc Cô, có ngon không vậy anh?-Cậu lên tiếng trả lời anh
-Hay đấy, chúng ta đi thôi!-Trịnh Văn vui vẻ dắt tay cậu đi làm anh tức điên lên mà hối hả chạy theo hai người họ!
Đón xem chap 10- Độc Cô lạnh lùng!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top