Chương 53: Giải Cứu Quang Lộc

ÁNH SÁNG VĨNH CỬU

Chap 53: Giải cứu Quang Lộc

-Không có gì, cô không cần phải thắc mắc về chuyện này, giờ thì hãy chuẩn bị biến mất đi!-Anh trai của Cao Lãng bèn dùng thanh đao màu trắng cầm trên tay mình mà anh liền biến ra một quả cầu màu đen lao cực nhanh tới chỗ Linh Linh
-Hừ, tôi sẽ không để cho anh được toại nguyện theo ý mình đâu, không gian bão tuyết!-Và rồi sau đó Linh Linh liền biến ra một cơn bão tuyết cực mạnh lao tới chỗ anh ta
-Ha ha, cô nghĩ là mình tài giỏi lắm sao, đạn lửa!-Bạch Dương liền biến ra những quả cầu lửa đỏ rực bay xuyên qua cơn bão tuyết mà Linh Linh vừa biến ra khiến chúng bị bốc hơi
-Hừ, phải làm sao bây giờ đây, mình ra chiêu gì thì anh ta cũng đều có cách để hóa giải hết, mình nên làm gì bây giờ đây!?-Linh Linh bối rối suy nghĩ trong đầu rằng để xem cô nên dùng cách gì để đối phó với anh ta đây, cô thật sự là bó tay chịu thua trước anh ta rồi sao!?
Còn vào lúc này, tại phòng ngủ của Cao Lãng, cậu đang cố hết sức dùng hai tay của mình để mở cánh cửa phòng ra nhưng có lẽ là không được, bởi vì lúc nãy Hữu Duệ đã làm theo mệnh lệnh của Cao Lãng là hãy khóa cửa nhốt cậu ở đây, cậu vừa cố gắng mở cái tay nắm cửa ra mà vừa kêu gào mệt mỏi:
-Có ai ở đây không, làm ơn hãy vào đây mở cửa cho tôi ra đi, hu hu, Vương Tuấn, Triệu Thanh, hai người mau tới đây cứu tôi nhanh đi, hu hu!-Cậu khóc lóc mà sợ hãi cực độ
-Cậu đừng có la hét như vậy nữa mà, tôi thấy hơi nhức đầu rồi đấy!-Nãy giờ đứng ở ngoài cửa phòng nghe tiếng cậu la hét mà Hữu Duệ cảm thấy hơi bực mình một chút
-Có phải là anh không, anh là người lúc nãy đã đưa tôi vào đây phải không, hu hu, tôi cầu xin anh hãy thả tôi ra đi mà, xin anh đấy, hu hu!-Cậu khóc lóc nói
-Tôi thấy cậu chẳng có vẻ ngoài gì quá nổi bật, nhưng mà tại sao cậu lại có thể làm cho anh chàng alpha trẻ tuổi đó mê cậu như điếu đổ vậy chứ, tôi thật tình không thể hiểu được mà!-Hữu Duệ thản nhiên nói
-Anh nói vậy là sao, người anh vừa nói là Cao Lãng à!?-Cậu nghe thấy những lời này mà Hữu Duệ vừa nói ra khiến cậu hơi thấy khó hiểu một chút
-Không giấu gì cậu, anh chàng alpha này từ nhỏ đã có tính chiếm hữu rất cao, mỗi khi có thứ gì làm cho anh ta thấy thích thú thì anh ta đều muốn chiếm được thứ đó cho bằng được, tôi nhớ có lần anh ấy đã đánh nhau với một cậu bé nào đó để giành lấy một con thỏ trắng, đúng là người này khiến tôi cảm thấy không hề đơn giản một chút nào mà!-Hữu Duệ nói
-...Tôi còn nhớ lần đầu tiên anh ta vui mừng mỉm cười khi nhắc tới tên cậu, lúc đó tôi cảm thấy anh ấy thật ấm áp, anh ấy nói rằng cậu là mối tình đầu của anh ấy, anh ấy đã xiêu lòng khi nhìn thấy cậu lần đầu tiên, anh ấy còn nói là sẽ luôn ở bên theo dõi và bảo vệ cho cậu mỗi khi cậu gặp phải bất cứ nguy hiểm hay khó khăn nào, nhìn thấy ánh mắt vui vẻ sáng trưng trong đôi mắt của anh ấy khi đó mà tôi cảm thấy cuộc đời này vẫn còn màu hồng, anh chàng này đúng là một người con trai rất thật lòng khi yêu một người nào đó mà!-Hữu Duệ mỉm cười khi nhớ lại những kí ức ngày xưa đó
-...!-Cậu im lặng khi nghe anh ta đang nói về Cao Lãng
-Cậu ấy rất yêu thương anh trai mình, mặc dù người anh trai đó của cậu ta lại không có cùng huyết thống với cậu ấy nhưng mà cậu ấy lại không quan tâm tới điều đó, tôi còn nhớ lần đầu tiên cậu ấy gặp anh trai mình là khi cậu ấy được 6 tuổi, lúc đó cậu ấy đã mừng rỡ chạy đến ôm anh trai mình khi vừa nhìn thấy anh ta, anh chàng alpha này cũng có lúc khá đáng yêu đấy chứ!-Hữu Duệ mỉm cười nói
-Thôi, tôi không nói gì về chuyện này nữa, cậu hãy ngoan ngoãn mà ngồi yên ở bên trong đó đi, đừng la hét nữa!-Hữu Duệ lạnh lùng nói
-Tôi, tôi không muốn ở đây nữa đâu, tôi muốn rời khỏi nơi này, xin anh hãy thả tôi ra đi mà, hu hu!-Cậu vừa nói vừa khóc nức nở
-Cậu nhóc đúng là quá cứng đầu mà, tôi phải làm cho cậu bất tỉnh mới được!-Hữu Duệ vừa nói vừa mở tay nắm cửa ra mà anh định đi vào trong phòng làm cho cậu bất tỉnh một lát
-Tôi cầu xin anh hãy thả tôi ra đi mà, hu hu!-Trong lúc Hữu Duệ đang kể chuyện về Cao Lãng, cậu vừa nói vừa khóc mà liền vội đi xung quanh căn phòng này để tìm xem có lối thoát nào ở đây không để trốn ra ngoài
Cậu đi qua đi lại bên trong căn phòng ngủ của Cao Lãng mà rồi cậu đã vô tình nhìn thấy có một lối đi bí mật ở dưới những thanh gỗ của sàn nhà, cậu nghe thấy tiếng tay nắm cửa đang kêu kẹt kẹt nên vội đoán rằng anh chàng kia sắp vào đây kiếm cậu rồi, cậu vội chui xuống dưới lối đi bí mật đó và liền đi vào bên trong con đường tối tăm đó, không biết liệu nó sẽ dẫn cậu tới chỗ nào đây!?
Hữu Duệ mở cửa đi vào trong phòng và rồi anh vội hoảng hốt khi không thấy cậu ở đâu hết, Hữu Duệ bèn nhìn xuống dưới sàn nhà thì phát hiện cậu đã trốn vào trong đó, anh liền tức tốc chui vào trong đó mà vội đuổi theo cậu, trong đầu anh lúc này đang cảm thấy rất lo lắng, không biết anh chàng alpha trẻ tuổi kia giải quyết kẻ gây rối xong chưa mà sao lại đi lâu quá vậy chứ, anh lo lắng suy nghĩ trong đầu mình như thế mà liền vội nhanh chân đuổi theo cậu ở bên trong đường hầm bí mật đó.
-Cô chịu thua tôi rồi hay sao mà không đánh trả lại vậy chứ, cô đang muốn chết lắm sao, Linh Linh!?-Bạch Dương mỉm cười nói
-Hi hi, không có gì, tôi đang muốn chết đây nè, anh ra tay đi!-Linh Linh bất ngờ mỉm cười nói
-Linh Linh, em đang nói gì vậy chứ, chẳng lẽ em muốn chịu thua anh ta sao!?-Vương Tuấn cảm thấy rất bất ngờ khi nghe Linh Linh nói vậy
-Linh Linh, cô đừng nói vậy...vậy mà, tôi...còn đủ sức để đấu với hắn ta mà!-Triệu Thanh ôm vai đau đớn nói
-Hừm, cô đang tính chơi trò gì với tôi sao, chà cũng khá thú vị đấy, vậy thì tôi sẽ đáp ứng theo yêu cầu của cô vậy, chuẩn bị chết đi, bão kiếm!-Và rồi tức thì sau đó, hàng chục mũi kiếm nhọn đang lao tới chỗ Linh Linh đang đứng
-Hi hi!-Linh Linh vẫn đứng yên ở đó mà cô bèn mỉm cười khi nhìn thấy những mũi kiếm nhọn đó sắp lao tới người mình
-Linh Linh, tránh ra đi!-Vương Tuấn hét lên
-Linh Linh!-Triệu Thanh cũng hốt hoảng khi nhìn thấy Linh Linh sắp gặp nguy hiểm
-Hi hi, anh đang tính giết tôi sao, nhưng mà không dễ đâu nhé, vòng xoáy vô cực!-Linh Linh bèn mỉm cười nhẹ trên môi và rồi sau đó từ hai bàn tay của mình cô liền hóa phép ra một vòng xoáy màu đen cực lớn lao tới nuốt bay những mũi kiếm nhọn đang lao tới vào trong không gian vô cực đó
-Anh hai à, em nghĩ là chúng ta nên bỏ cuộc đi, anh không thể thắng cô gái này được đâu!-Cao Lãng lo lắng quay qua nói với anh trai mình
-Linh Linh, cô khá là thú vị đấy, vậy thì đành hẹn gặp lại cô vào lần sau vậy, tôi xin phép đi trước đây!-Bạch Dương mỉm cười nói với Linh Linh rồi anh nhanh chân cùng với Cao Lãng rời đi khỏi đây
-Đừng hòng chạy thoát!-Linh Linh định hóa phép ra những chùm tia băng tuyết của mình để hạ anh ta nhưng anh ta cùng với Cao Lãng và ông bác Cao kia đều đã biến đi đâu mất hút rồi
-Kệ hắn đi, Linh Linh, chúng ta phải mau chóng vào trong đây cứu Quang Lộc trước đã!-Vương Tuấn hét lên
-À phải rồi, em quên mất, chúng ta mau đi vào trong căn biệt thự này mà tìm cậu ấy thôi anh!-Linh Linh chợt nhớ ra là còn phải giải cứu cho cậu ra khỏi đây trước đã rồi mới tính đến chuyện khác
-Hự, vậy chúng ta mau đi vào trong đó thôi!-Triệu Thanh ôm vai đau đớn nói
Và rồi sau đó Linh Linh, Vương Tuấn và Triệu Thanh cùng nhau hối hả chạy đi vào trong căn biệt thự tìm cậu nhưng rồi sau khi chạy đi tìm kiếm khắp nơi trong căn biệt thự, ba người họ vẫn không thể tìm được cậu, rốt cuộc là cậu đang ở đâu thế chứ!?
Lúc này đây, tại con đường hầm bí mật, cậu đang cố gắng chạy thật nhanh mà cậu liền vội vã chạy đi tới chỗ ra ở phía trước của căn đường hầm, cậu vừa chạy vừa quay lại đằng sau lưng mình nhìn thì cậu thấy Hữu Duệ anh ta đang chạy theo dấu chân cậu ở đằng sau lưng để bắt cậu lại, cậu nhìn thấy anh ta mà vội hoảng sợ, cậu liền cố gắng chạy thoát ra khỏi đó và rồi cậu đã nhìn thấy lối ra ở phía trước mặt mình. Cậu liền chạy thật nhanh qua lối ra nằm ở trước mặt và rồi một luồng ánh sáng xuất hiện trước mắt cậu, đây chính là ánh nắng mặt trời đang chiếu vào khuôn mặt cậu đây mà, vậy là mình đã thoát ra ngoài đây được rồi sao!?Cậu liền vui mừng mà mỉm cười nhẹ trên môi, cậu bèn khẽ liếc nhìn mọi thứ xung quanh mình, hình như chỗ lối ra này lại nằm nay ở chính khu vườn trước khu biệt thự này. Trong lúc cậu đang đứng thăm dò chỗ lối ra trong khu vườn này thì Hữu Duệ cũng đã kịp chạy tới và nhìn thấy cậu đang đứng cách trước mặt mình không xa, anh bèn từ từ đi tới gần sau lưng cậu trong lúc cậu chưa hay biết gì, nhưng rồi ngay lúc đó có một tiếng nói hét lên:
-Cậu bé tóc nâu kia, có người đang đứng ở đằng sau lưng cậu đó, cậu mau tránh xa đi!
Nghe thấy tiếng nói cảnh báo bất ngờ đó, cậu liền né người mình qua và quay lại đằng sau lưng nhìn thì cậu nhìn thấy Hữu Duệ anh ta đang đi tới gần chỗ cậu với vẻ mặt trông rất hung dữ. Cậu hoảng sợ nói:
-Đừng, đừng lại gần tôi, tôi không muốn ở đây nữa đâu, cầu xin anh hãy tránh xa tôi ra đi mà, hu hu!
-Cậu đang tính bỏ chạy sao, quả là cậu chạy cũng khá nhanh đấy, nhưng mà e rằng mọi chuyện phải kết thúc tại đây thôi, bây giờ thì hãy mau theo tôi đến chỗ Cao Lãng mau lên!-Hữu Duệ mỉm cười tiến tới gần chỗ cậu
-Tôi, tôi, tôi không muốn...!-Cậu hoảng sợ nói
-Hừ, cái tên kia, anh mau tránh xa cậu bé tóc nâu này mau, nếu không làm theo thì đừng trách sao tôi ra tay không báo trước với anh!-Từ trên cái cây cao ở trong khu vườn này, có một người bất ngờ nhảy xuống mà người đó liền mỉm cười đứng trước mặt cậu và Hữu Duệ và nói, người đó không ai khác chính là Ken, nhờ phép thuật siêu năng của mình, anh đã tìm ra được vị trí mà cậu đang bị bắt cóc rồi
-Cậu là ai?-Hữu Duệ tỏ vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy Ken bất ngờ nhảy xuống từ trên cái cây cao kia
-Tôi là ai ư, anh không cần phải biết đâu, anh mau tránh xa cậu bé này mau, tôi không cho phép anh đưa cậu bé đi đâu!-Ken hét lên
-Đúng là giỏi lo chuyện thiên hạ mà, hình như anh không phải là một người bình thường thì phải, tôi nhìn thấy được một luồng phép thuật đang bao quanh người anh, nếu vậy thì hai chúng ta hãy đấu với nhau một trận đi, anh chấp nhận đấu với tôi không?-Hữu Duệ mỉm cười nhẹ trên môi rồi anh liền nói
-Hừ, được thôi, đấu thì đấu, tôi không sợ anh đâu!-Ken hét lớn như tỏ vẻ đồng ý lời thách đấu mà Hữu Duệ đưa ra
-À à, được thôi, nếu vậy thì phiền cậu ra đòn trước vậy, xin mời!-Hữu Duệ mỉm cười nói
-Hừ, được thôi, cậu bé tóc nâu, cậu hãy mau tránh xa chỗ này ra một chút, nguy hiểm lắm đấy!-Ken lên tiếng cảnh báo cho Quang Lộc biết nơi này sắp có nguy hiểm xảy ra
-À, tôi biết rồi, tôi đi trước đây, cảm ơn anh đã giúp cho tôi nhé!-Cậu bèn chạy ra khỏi chỗ này mà bắt đầu đi tìm người ứng cứu
-Đừng hòng chạy!-Hữu Duệ định chạy đi bắt cậu lại thì bị Ken đứng cản đường lại
-Anh đang tính chạy đi đâu vậy, chúng ta còn chưa đấu với nhau nữa mà, anh quá hèn nhát rồi đấy!-Ken mỉm cười nói
-Đúng là một tên phá đám mà, được thôi, nếu cậu đã muốn được lên thiên đàng lắm rồi thì tôi sẽ cho cậu toại nguyện vậy, vuốt nhọn!-Hữu Duệ liền dùng hai bàn tay của mình mà anh liền biến ra những móng vuốt nhọn màu đen lao nhanh tới chỗ Ken
-Chỉ là móng vuốt bình thường thôi mà, hãy xem đây, vòng tròn bảo hộ!-Ken liền nhanh chóng hóa phép ra một vòng tròn khổng lồ màu hồng bao quanh người mình khiến cho đôi móng vuốt sắc nhọn mà Hữu Duệ vừa tạo ra bị bật lại mà đâm vào trong gốc cây
-Ha ha, cậu cũng chỉ có thế thôi sao, động đất!-Hữu Duệ liền dùng đôi chân của mình mà anh bèn nhảy lên trên cao thật mạnh khiến cho mặt đất chỗ Ken đang đứng bị rung lên dữ dội
-Hừ, mình làm sao bây giờ đây ta, vòng tròn bảo hộ này của mình không chịu được cơn động đất cấp ba này, phải rồi, bây giờ thì mình phải bay lên trên cao thoát trước đã, niệm lực!-Ken liền nhanh trí dùng thuật niệm lực của mình mà điều khiển cả người anh bay lên trên cao
-Xem ra cậu cũng không tồi nhỉ!-Hữu Duệ đứng trên cành cây cao trong khu vườn nhìn Ken bay lên trên cao mà anh liền mỉm cười nói

Bệnh viện Hạnh Phúc, thành phố Thượng Hằng
-Tôi xin gửi lời chúc mừng tới cậu nhé, cậu Triệu Vỹ, cậu đã được phép xuất viện rồi!-Sau khi đã khám sơ bộ cho Triệu Vỹ xong, bác sĩ bèn mỉm cười nói
-Thật vậy sao, vậy cảm ơn bác sĩ rất nhiều, Gia Minh, tôi vui quá đi, vậy là tôi sắp trở về nhà rồi!-Triệu Vỹ nghe bác sĩ nói xong mà mắt anh liền sáng rực nên, anh bèn quay qua mỉm cười nói với Gia Minh bạn mình
-Vậy sao, vậy thì mừng cho cậu rồi, thưa bác sĩ, vậy khi nào thì cậu ấy lại tới bệnh viện này khám lần nữa vậy?-Gia Minh mỉm cười hỏi bác sĩ
-À, tuần sau cậu nhớ đưa cậu ấy tới đây kiểm tra lại nhé, tôi xin phép đi trước đây!-Bác sĩ bèn mỉm cười nói
-Vậy thì xin cảm ơn bác sĩ rất nhiều, cảm ơn ông!-Gia Minh vội cúi đầu cảm ơn bác sĩ trong thời gian qua đã cố gắng chữa trị cho bạn anh mau chóng khỏi bệnh mà trở về nhà
-Yeah, vậy là tôi được xuất viện rồi, vậy bây giờ chúng ta mau dọn đồ về nhà đi, Gia Minh!-Triệu Vỹ mỉm cười nói
-À, được rồi, để tôi giúp cậu dọn đồ về nhà cho!-Gia Minh đứng bất động một vài giây khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ vui vẻ của bạn mình, cậu ấy trông thật dễ thương mà!
-Hừ, anh đừng hòng chạy trốn, hãy xem đây, phân thân!-Ken vừa nói vừa biến ra nhiều bản thể giống mình mà bao quanh chỗ Hữu Duệ đang đứng
-Cậu đang tính chơi trốn tìm với tôi sao, à, được rồi, chùm tia bóng tối!-Hữu Duệ mỉm cười nhẹ trên môi mà anh bèn biến ra một chùm tia màu đen lao tới chỗ Ken và những bản thể phân thân của anh ấy
-Hừ, không dễ trúng được tôi đâu, á!-Không kịp rồi, chùm tia bóng tối ấy đã quét ngang qua những bản thể thân phân của Ken mà nó đã lao trúng vào người anh ấy khiến anh ấy ngã xuống dưới đất
-Hự, tôi không chịu thua anh đâu!-Ken vừa nói vừa thở hồng hộc, miệng anh hình như đã chảy máu rồi
-Cậu vẫn còn cứng đầu đến như vậy sao, vậy thì tôi đành tiễn cậu một đoạn trước vậy, trăng máu!-Hữu Duệ liền mỉm cười mà anh ta bèn tiến tới gần chỗ Ken đang cố gắng đứng dậy và rồi sau đó anh liền triệu hồi ra một quả cầu có hình dạng như ánh trăng màu đỏ rực mà điều khiển ánh trăng đỏ rực như máu này chiếu tới chỗ Ken đang nằm vật vã
-Cậu chết chắc rồi!-Hữu Duệ mỉm cười nói

Biệt thự Hoàng Hôn, nhà của Sam Sam
-Hự, đau đầu quá!-Thất Nguyệt đang bước đi uể oải trên cầu thang
-Chị tỉnh dậy rồi sao, ôi trời, em lo cho chị quá đi, may quá, chị không bị gì hết, hu hu!-Sam Sam nhìn thấy chị gái mình đang bước xuống dưới lầu mà cô vội đi tới ôm chặt vào lòng chị mình mà bèn khóc nức nở
-Được rồi mà, chị không sao hết đâu nên em không cần phải lo lắng như vậy, à mà hình như chị đã bị bất tỉnh trên đường thì phải!-Thất Nguyệt mơ hồ nói
-Hu hu, chị nói đúng rồi, lúc nãy em thấy trời mưa lớn quá mà chị lại đi ra ngoài từ sáng sớm chưa về khiến cho em cảm thấy rất lo lắng và rồi một lát sau, em nghe thấy có tiếng người bấm chuông cửa nên em vội chạy ra ngoài cửa thì nhìn thấy anh Tử Kiếm đang bế chị trên tay, anh ấy nói với em là chị bị ngất xỉu trên đường nên anh ấy liền vội lái xe chở chị về nhà, anh ấy dặn em phải chăm sóc chị thật chu đáo đó chị, may là bây giờ chị đã tỉnh dậy lại rồi, em mừng quá đi!-Sam Sam mỉm cười nói
-Thì ra mọi chuyện là như vậy, chị phải gọi điện cảm ơn anh ấy mới được!-Thất Nguyệt gật gù nói như đã hiểu ra mọi chuyện
-À, phải rồi, lúc sáng chị có nói là ghé bệnh viện thăm anh Tiểu Chấn mà, sao mà chị lại bị bất tỉnh giữa đường vậy chứ, có phải là tại anh Tiểu Chấn lại làm cho chị buồn nữa không?-Sam Sam thắc mắc hỏi chị mình
-À, chuyện chị bị bất tỉnh trên đường không có liên quan gì tới Tiểu Chấn đâu nên em đừng nghi oan cho anh ấy nữa mà, chỉ là tại lúc đó chị cảm thấy hơi chóng mặt mà thôi, em đừng suy nghĩ sâu xa gì nữa nhé!-Thất Nguyệt mỉm cười nói
-À, được thôi, em sẽ không hỏi chuyện này nữa, được rồi, chị mau xuống dưới đây ăn cháo đi, em vừa nấu cháo cho chị ăn nè!-Sam Sam mỉm cười kéo tay chị gái mình đi xuống dưới lầu
-Được rồi, từ từ thôi, cái con bé này!-Thất Nguyệt mỉm cười nói
Sam Sam bèn dẫn chị gái mình tới chỗ bàn ăn, trên bàn cô đã để sẵn tô cháo còn nóng nổi mà cô vừa mới nấu mà để ở trên đó, cô bèn mỉm cười nói:
-Hi hi, chị ăn thử đi, xem em nấu có ngon không?
-À, được thôi, để chị ăn thử đã!-Thất Nguyệt bèn nếm thử muỗng cháo đầu tiên
-Sao, chị thấy em nấu cháo có ngon lắm không?!-Sam Sam mỉm cười hỏi
-À, cháo ngon lắm, cảm ơn em nha, em nấu ngon lắm!-Thất Nguyệt mỉm cười trả lời
-Hi hi, chị hai quá khen em rồi, vậy chị mau ăn tiếp đi!-Sam Sam mỉm cười nói
-Chị thấy em đúng là một mẫu người con gái lí tưởng lắm đấy, sau này ai mà lấy được em chắc là có phúc lắm đây!-Thất Nguyệt mỉm cười khen Sam Sam
-Hi hi, chị hai nói đúng rồi đấy, em vốn là mẫu người con gái lí tưởng mà, ủa, ai mà gọi điện cho mình bất ngờ vậy kìa!-Sam Sam đang nói thì cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong túi áo của cô reo lên
-Để xem nào, số nước ngoài à!?-Sam Sam vội nhìn số điện thoại trên điện thoại mình mà cô thấy hơi khó hiểu không biết là ai từ nước ngoài gọi về vậy kìa, mà hình như trong nhà này, người có thể gọi số này về chỉ có anh Triệu Hàn mà thôi, Triệu Hàn là anh trai cùng cha khác mẹ của cô và Thất Nguyệt, mình phải bắt máy lên để nghe thử mới được
-Alô, ai gọi vậy, có phải là anh không, Triệu Hàn!?-Sam Sam bắt máy lên nói
-Alô, là em sao, Sam Sam, ừ, anh ba đây, điện thoại của anh bị hư nên anh mượn điện thoại của thằng bạn gọi cho em nè, anh có chuyện muốn nhờ em!-Triệu Hàn mỉm cười nói
-Đúng là anh rồi, anh ba, anh có việc gì muốn nhờ em vậy?-Sam Sam mỉm cười nói
-Thật ra là hôm trước do anh lấy nhầm tờ vé máy bay của một người khác nên đã thông báo nhầm thời gian về cho ba và em biết, anh đã đổi vé lại cho người đó rồi, thực ra tối hôm nay là ngày anh sẽ bay về nước nên anh đành nhờ em tối nay ra sân bay đón anh nhé, được không, Sam Sam!?-Triệu Hàn mỉm cười nói
-À, được rồi, hi hi, công nhận anh ba cũng có lúc lẫn lộn thiệt đấy, được rồi, tối nay em sẽ ra sân bay đón anh, mấy giờ thì anh xuống sân bay vậy?!-Sam Sam mỉm cười nói
-10h tối nay nhé, thôi anh cúp máy trước đây, hẹn gặp lại em vào tối nay nha, em gái út nhõng nhẽo của anh!-Triệu Hàn mỉm cười nói
-Anh ba à, em đâu có nhõng nhẽo đâu, hừ, cúp máy rồi!-Sam Sam hơi xấu hổ và đỏ mặt một chút khi nghe anh ba mình chọc ghẹo như vậy
-Ai gọi vậy em, có chuyện gì xảy ra sao!?-Thất Nguyệt thắc mắc hỏi
-Hi hi, anh ba vừa gọi cho em đó chị, anh ấy nói là tối nay anh ấy sẽ về nước, chị thấy có vui mừng khi anh ấy trở về như em không?!-Sam Sam mỉm cười trả lời
-Em vừa nói gì chứ, thằng đó, nó sắp về đây rồi sao, không phải bữa trước em bảo là tuần sau nó mới về kia mà!?-Thất Nguyệt nghe Sam Sam nói xong mà cô liền tức giận
-À, chị đừng tức giận như vậy nữa mà, anh ấy nói với em là do hôm trước anh ấy lấy nhầm vé máy bay của người khác nên mới lẫn lộn thời gian về nước như vậy, nhưng mà chắc chắn một điều là tối nay anh ấy sẽ về đó chị!-Sam Sam hơi sợ một chút khi nhìn thấy chị cô tức giận như vậy
-Hừ, tai họa sắp đổ xuống đầu hai chị em chúng ta rồi đấy, chị ăn no rồi, chị lên trên phòng nằm nghỉ đây!-Thất Nguyệt vừa bước đi lên trên lầu mà cô liền tức giận trong lòng về chuyện này
-Chị à...!-Sam Sam không biết nên nói gì với chị gái mình lúc này, chị ấy từ lâu đã vốn có thành kiến với người anh cùng cha khác mẹ của cô là Triệu Hàn
-Mau tránh ra khỏi chỗ đó đi, cái tên ngốc này!-Ác ma cà rồng bất ngờ xuất hiên tại chỗ Ken và rồi sau đó anh liền đứng che đằng sau lưng Ken mà đỡ đòn trăng máu giùm cho anh ấy
-Tên ma cà rồng tóc vàng kia, anh không sao chứ!?-Ken hốt hoảng nói khi anh nhìn thấy vai áo của tên ma cà rồng đáng ghét đã ướt đẫm máu rồi
-Anh muốn chết chung với tên này sao, Nhật Tâm!?-Hữu Duệ nhận ra người quen của mình nên anh bèn mỉm cười nói
-Hữu Duệ, cậu càng lúc càng quá đáng sợ rồi, chỉ vì làm theo lời chủ nhân mình mà cậu sẵn sàng ra tay giết người, cậu có còn là người bạn thân chí cốt của tôi năm xưa không vậy?-Nhật Tâm hét lên khi anh đã nhìn thấy người quen của mình đang ra tay trừ khử Ken
-Cậu im ngay những lời nói dối trá này đi, chính cậu đã ra tay giết chết anh trai của tôi mà cậu còn già mồm khuyên bảo tôi hãy quay đầu lại sao, cậu cũng là một kẻ giết người như tôi mà thôi!-Hữu Duệ tức giận nói
-Tôi không có giết anh của cậu, chính anh ấy đã tự tìm đường đến cái chết kia mà, Hữu Duệ, cậu đừng quá cố chấp nữa mà, hãy mau đầu hàng đi, tôi sẽ tha thứ cho cậu mà!-Ác ma cà rồng mỉm cười nói
-Cậu im ngay cho tôi, cậu đã tự tay giết chết anh trai tôi mà còn dám chối nữa sao, được rồi, nếu cậu đã muốn chết chung với tên kia đến như vậy thì tôi đành khai ước cho hai người xuống địa ngục luôn vậy, trăng máu!-Hữu Duệ tức giận nói
-Cậu...cậu, nếu đã như vậy thì tôi không nể tình bạn của chúng ta năm xưa nữa, mấy bé dơi của anh đâu rồi, các em mau ra đây hút máu người này đi!-Nhật Tâm liền hét lên gọi những chú dơi có đôi cánh màu đỏ rực bay tới
-Cuối cùng cậu cũng đã lộ ra bản chất thật của mình, tôi thật thất vọng vì năm xưa đã ngu ngốc làm bạn của cậu, gương hiện hình!-Và rồi sau đó, hữu Duệ liền biến ra một chiếc gương bạc màu trắng cực lớn chiếu những tia sáng qua những chú dơi có đôi cánh màu đỏ rực khiến chúng bị bất tỉnh và ngã xuống đất hết
-Hừ!-Ác ma cà rồng bèn siết tay tức giận không biết nên làm gì bây giờ đây, nếu anh không sớm nghĩ ra cách gì thì rất có thể sẽ bị Hữu Duệ ra tay giết chết anh và cả tên khó ưa đang nằm vật vã bên cạnh kia
-Này, cái tên ma cà rồng ngu ngốc kia, anh không còn chiêu gì nữa sao, đúng là vô dụng mà!-Ken nằm bên cạnh thở dài nói
-Này, sao cậu dám nói tôi vô dụng hả, tôi đang suy nghĩ xem tiếp theo nên dùng chiêu gì đây nè, cậu đúng là một kẻ khó ưa nhất trên thế giới này mà!-Nhật Tâm tức giận nói
-Haizz, sao mà số tôi xui xẻo vậy nè trời, ai đời lại để một tên yếu hèn ra tay cứu mình kia chứ, ôi!-Ken thở dài chán ngản nói
-Này, hừ, cậu dám nói như vậy hả, cậu có biết là tôi lo cho cậu lắm không, nhìn thấy cậu bị tên đó ăn hiếp mà tôi đau lòng lắm!-Nhật Tâm buồn bã nói
-Ha ha, nghe anh nói những câu này mà tôi thấy mắc cười quá đi, ai cần anh lo lắng cho tôi làm chi, tôi với anh đâu có quan hệ gì đâu chứ, anh lo cho tôi làm gì chứ!?-Ken mỉm cười nói
-Cái gì, cậu nói tôi với cậu không có quan hệ gì hết sao, này, vậy cậu tính định chối bỏ trách nhiệm với tôi sao, cậu có biết là tôi đã phải lòng cậu ngay từ lần gặp đầu tiên vào tối hôm qua rồi không?-Nhật Tâm mỉm cười nói
-Anh vừa nói gì, anh nói lại cho tôi nghe đi, đây là mơ phải không?-Ken ngơ ngác hỏi
-Em không có nằm mơ đâu, anh vừa mới nói ra rồi mà, anh đã yêu em kể từ khi vừa gặp em vào đêm trăng tròn tối hôm qua, cho nên em phải chịu trách nhiệm vì đã để cho trái tim anh rung động lên chỉ vì em, em có đồng ý làm người yêu của anh không, thiên thần nhỏ của anh ơi?!-Nhật Tâm mỉm cười nói
-Tôi, tôi...!-Ken ấp úng không biết nên nói gì đây, anh quá đỗi bất ngờ và ngạc nhiên khi nghe thấy lời tỏ tình của tên ma cà rồng này
-Hai người đang tính diễn trò tình cảm ân ái cho tôi xem à, cũng được thôi, hai người sẽ được ở bên nhau, nhưng không phải là ở đây mà chính là địa ngục, chuẩn bị chết đi!-Hữu Duệ mỉm cười độc ác nói
-Hừ, tôi không để cho cậu toại nguyện vậy đâu, lá chắn thép!-Ác ma cà rồng vội dùng đòn lá chắn phép thuật của mình mà anh bèn dùng nó để đỡ những chùm tia sáng màu đỏ từ trăng máu chiếu vào người anh và Ken
-Để tôi xem thử cậu chịu được bao lâu nào, chuẩn bị chờ chết đi!-Đang đứng đó mỉm cười nhìn họ từ từ chết đi, bỗng nhiên điện thoại của Hữu Duệ reo lên khiến anh phải vội bắt máy lên
-Alô, anh gọi cho tôi có chuyện gì vậy, anh alpha!?
-Alô, Hữu Duệ, cậu mau chóng ra khỏi đây đi, cảnh sát sắp tới đây rồi!-Cao Lãng vội vã nói
-Sao cơ, à được rồi, tôi đi liền đây!-Hữu Duệ lo lắng trả lời
-Coi như hôm nay cậu gặp may mắn, nhưng mà đừng vội mừng, có một ngày tôi sẽ khiến cho cậu phải sống không bằng chết, hãy chờ đến ngày ấy đi và cả tên phá đám kia nữa, hai người chưa xong với tôi đâu!-Nói xong câu đó Hữu Duệ bèn chạy đi thật nhanh ra khỏi chỗ này
-Hự, may quá đi, thịch!-Nhật Tâm bất ngờ ngã xuống đất thật lớn khiến cho Ken vội vã đứng dậy mà đưa anh mau chóng tới bệnh viện để chữa trị, vậy là mọi chuyện coi như khép lại tại đây!
-Quang Lộc, em đang ở đâu vậy, mau lên tiếng trả lời cho anh biết đi!-Vương Tuấn hét lớn lên gọi cậu
-Cậu đang ở đâu thế, đừng làm tớ lo mà, Quang Lộc!-Linh Linh hét lên gọi cậu
-Quang Lộc, em đừng làm anh sợ mà, em mau ra đây đi!-Triệu Thanh hét lên gọi cậu
-Mọi người ơi, em ở đây nè!-Giọng nói của cậu bất ngờ phát ra
Nghe thấy giọng nói trong trẻo tựa như thiên sứ của cậu, Linh Linh, Vương Tuấn cùng với Triệu Thanh vội quay lưng lại và rồi họ đã nhìn thấy cậu đang đứng ngay ở trước mặt ba người họ, cảm xúc lúc này của họ như muốn nhảy lên mà vui sướng hét lên thật lớn, vậy là cậu đã bình an trở về rồi. Linh Linh liền chạy tới chỗ cậu đang đứng mà cô vội ôm cậu thật chặt, cô vừa khóc vừa nói:
-Hu hu, Quang Lộc, vậy là cậu không sao hết rồi, tớ vui quá đi, hu hu!-Linh Linh òa khóc nức nở trên vai cậu
-Cậu đừng khóc nữa mà, Linh Linh, tớ không sao hết mà, cậu đừng lo cho tớ nữa mà!-Cậu bèn vỗ vai dỗ dành Linh Linh
-Khoan đã, cậu vừa gọi mình là Linh Linh phải không, không lẽ là cậu đã nhớ ra mọi chuyện trước đây rồi sao!?-Linh Linh sực nhớ ra là trước đây khi cậu tỉnh dậy, cô chưa nói cho cậu biết tên của cô mà nhưng sao vừa mới lúc nãy, cậu lại gọi được tên thật của cô vậy chứ, chỉ có một câu trả lời hiện lên trong đầu cô lúc này bây giờ là cậu đã khôi phục lại kí ức bị lãng quên sau vụ tai nạn lại được rồi
-Hi hi, đúng vậy, tớ đã tìm lại được kí ức của mình rồi, cậu chính là Linh Linh, cô bạn thân nhất của tớ!-Cậu mỉm cười nói
-Hu hu, đúng là cậu đã nhớ ra được hết mọi chuyện rồi, tớ mừng quá đi mất, hu hu!
-Thôi được rồi, cậu đừng khóc nữa mà, mình không muốn nhìn thấy cậu khóc như vậy nữa đâu mà, mình xin cậu đó!-Cậu mỉm cười nói
-Hi hi, được rồi, đành phải nghe lời cậu nói thôi, mình không khóc nữa đâu, à phải rồi, vậy cậu có nhận ra hai người đang đứng ở trước mặt cậu là ai không?-Linh Linh mỉm cười quay qua nhìn về phía Triệu Thanh và Vương Tuấn
Cậu bèn quay mặt qua và nhìn về phía Triệu Thanh và Vương Tuấn đang đứng ngay ở trước mặt cậu, cậu bèn mỉm cười quay mặt về phía Triệu Thanh, cậu liền mỉm cười nói:
-Anh chàng pháp sư đáng ghét kia, anh vẫn còn nhớ em chứ!?
-À, anh vẫn còn nhớ như in về em mà, Quang Lộc, thấy em anh vui lắm!-Triệu Thanh liền ôm cậu thật chặt vào lòng anh
-Hừ, mau buông cậu ấy ra mau, tên pháp sư đáng ghét kia!-Linh Linh hét lên
-À, ừ, tôi biết rồi!-Triệu Thanh bèn tiếc nuối buông cậu ra
-Vậy còn người kia, cậu biết anh ấy chứ!?-Linh Linh quay qua hỏi cậu
Cậu bước đi về phía Vương Tuấn mà trong lòng còn đang rất rối bời, "vậy ra anh ấy không phải là anh trai ruột của cậu sao, hiểu rồi, vậy ra tình cảm mà anh ấy dành cho cậu bấy năm nay không đơn thuần chỉ là tình cảm của một người anh trai dành cho em trai của mình mà là tình yêu, thảo nào mà mỗi buổi tối khi mình đang nằm ngủ thì anh ấy lại lẻn đi vào phòng trong im lặng và còn hôn má mình nữa chứ!", vừa suy nghĩ về Vương Tuấn, cậu bèn đi tới chỗ anh ấy đang đứng và mỉm cười nói:
-Anh là Vương Tuấn phải không, anh chính là anh hai của em, à không, là anh kết nghĩa của em mới đúng chứ,hi hi!
-Quang Lộc, em biết hết mọi chuyện về anh rồi sao, em biết từ khi nào vậy!?-Vương Tuấn bèn lo lắng hỏi cậu
-Em biết được là nhờ mấy hôm trước, chắc anh còn nhớ cái hôm anh Trịnh Hạo đến thăm em phải không, những gì mà anh Trịnh Hạo nói riêng với anh hôm đó ở ngoài hành lang, em đã nghe hết rồi, nhưng mà anh không cần phải thấy lo lắng như vậy đâu, em vẫn rất thương anh mà, dù cho anh không phải là anh ruột của em đi chăng nữa, em vẫn sẽ yêu thương anh như một người anh trai ruột của mình, còn về chuyện tình yêu lúc này em không muốn nhắc tới nữa, xin anh hãy cho em một chút thời gian để từ từ suy nghĩ lại mọi chuyện nhé, được không anh!?-Cậu mỉm cười nói
-Ừ, được mà, em không thấy ghét anh là được rồi, anh có thể ôm em một lát được không?-Vương Tuấn mỉm cười nói
-Hi hi, không sao đâu mà, anh cứ ôm em đi!-Cậu mỉm cười nói
-Vậy thì anh ôm đây!-Vừa nói Vương Tuấn vừa ôm cậu vào lòng thật chặt
Linh Linh đứng đó nhìn thấy cậu và Vương Tuấn ôm nhau thân mật mà cô cảm thấy rất vui trong lòng, không hiểu là vì sao nữa, không lẽ cô đã động lòng trước tình cảm to lớn mà Vương Tuấn dành cho cậu khi còn ở trong bệnh viện, cũng như trong vụ cậu bị bắt cóc lần này, cô có nên ủng hộ cho họ hay không, "nhìn kĩ thì thấy họ cũng đẹp đôi đấy chứ, hai người họ rất giống một cặp đôi chính trong bộ truyện đam mỹ mà mình thích nhất, nhưng mà còn anh trai mình thì sao đây, anh ấy sẽ rất buồn cho mà xem", mình nên làm gì bây giờ đây, đúng là khó xử thật mà!
-Cảnh sát đây, mọi người không sao chứ!?-Vừa lúc đó cảnh sát cũng đã kịp tới đây
-À, chúng tôi không sao đâu, mấy anh cảnh sát mau đi bắt mấy tên bắt cóc đó đi!-Linh Linh mỉm cười nói
-Được rồi, chúng tôi xin phép đi trước đây!-Những nhân viên cảnh sát vội lái xe đuổi theo những tên đã bắt cóc cậu
-Được rồi, bây giờ chúng ta mau về nhà thôi, chắc mẹ em đang lo lắng lắm đây!-Vương Tuấn mỉm cười nói với cậu
-Hi hi, dạ!-Cậu mỉm cười đồng ý
Thế là cậu, Linh Linh, Vương Tuấn và Triệu Thanh cùng nhau đi ra chỗ chiếc xe hơi của Quang Huy đang đậu, cậu bèn hô to:
-Mọi người ơi, em đã trở về rồi nè!
Nghe thấy tiếng nói trong trẻo đó của cậu, Quang Huy và Hạ My vội chạy tới ôm cậu mà trên vẻ mặt họ lúc này rất là hạnh phúc, anh ba cậu Quang Huy mỉm cười nói:
-Em không sao là tốt rồi, chúng ta mau về nhà thôi, Quang Lộc!
-Hi hi, cậu ba nói đúng ý con rồi, chúng ta hãy mau về thôi, nha cậu út iu dấu của con!-Hạ My mỉm cười nói
-Mừng quá, em không sao hết!-Trấn Vũ òa khóc lên như một đứa trẻ khi nhìn thấy cậu, anh ngồi trong xe canh chừng mà rất lo lắng không biết Linh Linh và Vương Tuấn có cứu cậu ra được không đây và khi nhìn cậu bình an bước ra anh cảm thấy rất vui mừng và xúc động
-Quang Lộc, em không sao chứ!?-Trịnh Văn cũng vừa kịp chạy tới chỗ cậu đang đứng mà anh liền lo lắng hỏi cậu
-Hi hi, anh bác sĩ, lâu lắm rồi em mới được gặp lại anh đó!-Cậu mỉm cười đáp
-Em nhận ra được anh sao, anh vui quá đi!-Trịnh Văn định ôm cậu vào lòng thì bị Linh Linh đẩy tay ra
-Hừ, cấm anh ôm cậu đấy đó!-Linh Linh hét lên
-Rồi, tôi biết rồi!-Trịnh Văn thở dài tiếc nuối
-Hừ, cái cô kia, ai cho cô ăn hiếp anh ba tôi hả, trên đời này người ăn hiếp được anh tôi chỉ có tôi và anh dâu tương lai mà thôi, phải không anh dâu tương lai iu quý của em!?-Như Mỹ mỉm cười quay sang hỏi cậu
-À, ừ!-Cậu bối rối trả lời
-Này, cái cô kia, ai cho cô tự nhận bạn thân của tôi là anh dâu tương lai của cô vậy, cậu ấy mới là anh dâu tương lai của tôi nhé, biết chưa?-Linh Linh hét lên
-Hừ, cô vừa nói gì!-Và rồi sau đó ánh mắt của hai người liền xẹt qua xẹt lại những tia lửa điện dành cho nhau trông rất là đáng sợ
-Thôi được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa, chúng ta mau về nhà thôi!-Quang Huy vội nói
-Anh trai em nói đúng đấy, chúng ta mau về nhà thôi, mọi người!-Cậu mỉm cười hô to
Và rồi sau đó chiếc xe hơi màu trắng liền chạy lướt đi trên những con đường tấp nập phố xá mà tìm đến nơi nó cần trở về, nhà của cậu đang ở ngay trước mắt rồi, cậu khẽ xúc động khi nhìn thấy nhà mình, căn biệt thự màu trắng cổ kính, nó chính là ngôi nhà thân thuộc mà cậu đã sống cùng với nó được ba năm qua rồi!Cậu bèn bước xuống xe mà không kiềm được nước mắt khi nhìn thấy mẹ cậu, bà Diệp Châu Nga đang đứng đợi cậu ở trước cửa nhà, cậu liền mừng rỡ chạy tới thật nhanh tới chỗ bà và ôm mẹ cậu thật chặt, cậu xúc động nói với mẹ mình:
-Mẹ ơi, con đã trở về nhà rồi nè, mẹ có vui không?
Mẹ cậu đã rơi những giọt nước mắt vui sướng khi nhìn thấy cậu đang chạy tới từ đằng xa kia, bà liền vui vẻ xoa đầu cậu thật âu yếm và nói:
-Ừ, mẹ vui lắm, con đừng bao giờ rời xa mẹ nữa nhé, Quang Lộc iu dấu của mẹ ơi, mẹ nhớ con nhiều lắm đó, hu hu!-Mẹ cậu bèn òa khóc nức nở và ôm cậu thật chặt vào lòng
-Mẹ đừng khóc nữa mà, con đã về với mẹ rồi mà, mẹ mau cười cho con vui đi mà mẹ, nha mẹ!?-Cậu mỉm cười nói
-Được rồi, mẹ không khóc nữa đâu, được rồi, chúng ta mau vào nhà ăn tối nhé, mẹ, Linh Chi, Thiếu Kì và cháu trai con Hạo Đông đã chuẩn bị cho con nhiều món ngon lắm đấy, con mau vào ăn đi, Quang Lộc iu dấu của mẹ!-Mẹ cậu mỉm cười hiền từ nói
-A phải rồi, các con cũng vào ăn nhé,các con đừng từ chối lời mời này của bác nhé, bác cảm ơn các con đã phụ giúp hai thằng con trai bác đi tìm Quang Lộc, bác thấy rất biết ơn các con lắm đấy!-Mẹ cậu mỉm cười nói
-Dạ, bác nói hơi quá rồi, con cũng đâu có giúp được gì nhiều, chủ yếu là nhờ Linh Linh, Triệu Thanh và Vương Tuấn khống chế bọn bắt cóc để cứu Quang Lộc, con cảm ơn bác đã mời tụi con ăn bữa cơm này!-Như Mỹ mỉm cười nói
-Hi hi, em gái con nói đúng rồi đó bác, bác đừng khách sáo mà!-Trịnh Văn mỉm cười nói
-Như Mỹ, cô ấy nói hơi quá rồi, con đâu có giúp gì cho cậu ấy được đâu, chủ yếu là nhờ anh chàng pháp sư kia và anh Vương Tuấn ra tay chính mà thôi, hi hi!-Linh Linh mỉm cười nói
-À, bác không cần phải thấy biết ơn tụi con như vậy đâu, con ra tay cứu Quang Lộc chủ yếu là vì hành hiệp trượng nghĩa mà thôi, cảm ơn bác vì đãi tụi con bữa ăn tối này!-Triệu Thanh mỉm cười nói
-Cậu út đã về rồi sao, con mừng quá đi!-Hạo Đông vội chạy tới ôm cậu mà trên vẻ mặt của anh rất là hạnh phúc khi thấy cậu đã bình an trở về
-Quang Lộc, em đã trở về rồi sao!?-Thiếu Kì mỉm cười bước tới gần cậu hỏi
-Hi hi, chào anh, em có nghe anh ba em nói là trong thời gian mẹ em bị ốm do quá lo lắng cho tình trạng sức khỏe của em, anh, Linh Chi cùng với Hạo Đông đã chăm sóc mẹ em rất chu đáo, em cảm ơn anh và Linh Chi đã chăm sóc cho mẹ em trong thời gian vừa qua nhé, cảm ơn anh rất nhiều!-Cậu mỉm cười nói
-À, không có gì đâu mà, em trở về nhà là anh thấy vui lắm rồi, em có sao không?!-Thiếu Kì mỉm cười nói
-Em không sao hết đâu nên anh không cần phải lo lắng thái quá như vậy, em cảm thấy ổn mà!-Cậu mỉm cười trả lời
-Thôi được rồi, mọi người mau vào đây ăn cơm đi, bốn người chúng tôi đã chuẩn bị nhiều món ngon lắm đấy, bác gái và Quang Lộc, hai người mau vào trong dùng bữa đi!-Linh Chi mỉm cười nói
-A, quên mất, Linh Chi, cảm ơn chị thời gian qua đã đến đây chăm sóc cho mẹ em nhé, cảm ơn chị rất nhiều!-Cậu mỉm cười nói
-Hi hi, không có gì đâu em, thôi chúng ta mau vào nhà ăn cơm thôi, mọi người ơi!-Linh Chi mỉm cười nói
-Được rồi, mau vào nhà ăn cơm thôi!-Mọi người cùng nhau mỉm cười đồng thanh nói
Và rồi tối hôm đó nhà cậu đã trải qua những giây phút rất đầm ấm và hạnh phúc bên nhau mà cùng ngồi ăn bữa cơm gia đình chân quý, cậu mỉm cười khi nhìn thấy mọi người cười đùa vui vẻ bên nhau, mong rằng hạnh phúc này sẽ là mãi mãi, mãi mãi không xa rời!

Cũng vào tối hôm đó, tại sân bay Hạc Trắng, có một người đang đứng nhìn ra cửa sân bay xem người mà mình đang đợi có tới chưa, "sao mà anh ấy lâu ra quá vậy, a, anh ấy ra rồi kìa, mình phải mau chóng lại chỗ anh ấy thôi", nghĩ là làm, Sam Sam bèn bước tới hô to:
-Để coi lại thử nào, a, đúng là anh ba của mình rồi, anh ba iu dấu của em ơi, em ở đây này!-Sam Sam vui vẻ bước tới mà cô liền vẫy tay ra hiệu cho anh trai mình đi tới
-Sam Sam, em đây rồi, anh nhớ em quá đi!-Triệu Hàn bèn kéo vali đi tới chỗ Sam Sam mà anh bèn ôm cô thật chặt
-A, được rồi mà, em thấy khó thở rồi này, anh mau buông ra đi chứ!?-Sam Sam mỉm cười nói
-A, cho anh xin lỗi nhé, tại năm năm nay anh mới được gặp lại cô em gái dễ thương của anh mà, được rồi, anh buông ra đây!-Triệu Hàn bèn buông vai Sam Sam ra
-Được rồi, em hiểu cảm giác của anh lúc này mà, à phải rồi, lần này anh về đây là ở đây luôn hay là còn đi tiếp vậy?-Sam Sam vội hỏi
-Ha ha, anh về lần này là về nhà mình ở luôn đấy, em thấy có vui không?!-Triệu Hàn mỉm cười nói
-Anh vừa nói gì, hoan hô, em vui quá đi, cuối cùng hai anh em mình có thể ở chung một nhà lại như trước đây rồi!-Sam Sam mỉm cười nhảy lên vui mừng khi nghe tin này của anh trai cùng cha khác mẹ của cô nói ra
-Thôi được rồi mà, hai anh em mình mau về nhà nhanh lên thôi, ba đang đợi anh và em ở nhà đó!-Triệu Hàn mỉm cười nói
-A, phải rồi, em quên mất là còn ba và chị hai đang đợi hai anh em mình ở nhà nữa, chúng ta mau đi về thôi, anh ba!-Sam Sam mỉm cười dắt tay anh trai cô và đi về nhà
Hết chap 53!

THÔNG TIN NHÂN VẬT:
Hàn Bạch Dương
-Cao 1m81 và nặng 62kg.
-Tuổi: 28
-Màu yêu thích: màu đỏ và màu vàng
-Món ăn ưa thích: gà sốt bơ và bánh bao chiên
-Phép thuật: ...
-Gia đình:
+Ba anh là Hàn Thông, ông là một trong mười nhà tỷ phú giàu nhất ở trên thế giới này.
+Mẹ anh là Diệp Lan Hương, bà hiện đang là một trong năm quý phu nhân sở hữu trên 50 loại đá quý cao cấp khác nhau.
+Em trai anh là Hàn Cao Lãng, anh ấy đang là một trong những kiện tướng bơi lội giỏi nhất ở đất nước Vĩnh Cửu này.

Giới thiệu chap sau:
-Cậu còn dám nói yêu thương người chị hai này sao, cậu có biết là mẹ cậu đã làm bao nhiêu chuyện hại mẹ tôi không, cậu còn dám mặt dày kêu tôi là chị hai sao!?-Thất Nguyệt tức giận nói
-Thất Nguyệt, con bị gì vậy hả, lâu lắm rồi, em con mới về nên con hãy nhẹ giọng với nó đi!-Ba Sam Sam hạ giọng nhắc nhở con gái mình
-Hừ, cậu nghĩ mình là ai vậy chứ, cậu đừng hòng bước chân vào công ty của tôi làm, nghe rõ chưa!?-Thất Nguyệt ném bể cái ly thủy tinh xuống sàn nhà mà cô bèn hét lên
Mọi người nhớ đón xem chap 54-Cơn ghen kỳ lạ!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top