Chương 32: Ký Ức Ngày Xưa
ÁNH SÁNG VĨNH CỬU
Chap 32: Kí ức ngày xưa
-Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu quay chương trình được rồi đó!-Linh Chi lên tiếng thông báo cho mọi người biết mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi
-Khoan đã, mọi người chờ một chút được không, em trai tôi vẫn chưa đi vệ sinh xong, tôi muốn chờ em tôi một lát đã, được không mọi người!?-Vương Tuấn quay qua nói
-À, được rồi, vậy đợi thêm 15 phút nữa chắc sẽ không có vấn đề gì đâu, dù sao mọi người cũng đã kịp ăn trưa rồi!-Trần Minh cũng muốn chờ đợi Quang lộc đi vệ sinh xong mới bắt đầu quay chương trình nấu ăn
Trong khi đó, tại thị trấn Cốc Vũ, thuộc thành phố Diễm Châu, Như Mỹ và hai người kia đang đi theo chân của Lý Viễn để đi đến gia tộc rồng, họ hiện giờ đang tiến vào một khu rừng rộng lớn, đây là địa điểm cuối cùng của thành phố Diễm Châu, nhưng có vẻ để tiến vào bên trong khu rừng này thì tỉ lệ thành công chỉ có 5% mà thôi, bởi vì khu rừng này quanh năm đều có tuyết bao phủ nên nhiệt độ ở đây luôn dưới 0 độ C, ở trong đây lại có một con quái vật mà nghe mọi người đồn đại là nó chuyên đi đóng băng những lữ khách qua đây và ăn thịt họ nên ở đây quanh năm đều không có một bóng người nào đặt chân đến cũng bởi vì lời đồn quái vật không rõ xác thực này, khu rừng được mệnh danh là khu rừng Băng Tuyết chết chóc, liệu Như Mỹ, Trịnh Văn và Trấn Vũ có vượt qua được khu rừng này và theo chân Lý Viễn đi đến tộc rồng được hay không, tất cả còn đang là ẩn số!
-Tối, tối quá đi, đã giữa đêm rồi sao!?-Quang Lộc khẽ nhấc môi mà nói
Cậu có cảm giác như mình đã bị ai đó đánh thuốc mê sau khi đi từ nhà vệ sinh đến chỗ góc tường kia thì phải, cậu từ từ mở mắt ra và giật mình khi nhìn thấy mình đang ở một nơi xa lạ, đây không phải là đài truyền hình Sakura-Fly, mà đây là một chỗ xa lạ, chỗ này trông thật tối om và cũ kĩ, đầy những mạng nhện giăng xung quanh, đằng xa kia hình như là mấy cái động cơ đã bị gỉ sét rồi thì phải, không lẽ mình đã bị bắt đến một nhà máy cũ bỏ hoang sao!?Cậu cảm thấy rất sợ hãi trong lòng, không biết tên bắt cóc cậu đến đây, hắn ta đang có âm mưu gì đây, không lẽ hắn định tống tiền gia đình cậu sao, hay là hắn ta có một mục đích gì khác khi bắt cậu tới đây, cậu càng suy nghĩ mà càng thấy thắc mắc, nhưng mà cậu nghĩ rằng điều quan trọng nhất bây giờ là mình phải tìm cách trốn thoát khỏi đây đã, để coi thử tình hình xung quanh nơi này xem nào, sao mà không có cái cửa sổ nào ở đây vậy, hay là thử tìm một lối đi trên mái nhà xem sao, không được, hai tay và hai chân mình đều đã bị tên bắt cóc trói chặt lại bằng dây thừng rồi, làm sao mà đi lên trên mái nhà được đây!?Cậu đang thử tìm cách cắt thử sợi dây thừng bằng cách nào đó thì bỗng nhiên cậu nghe thấy một giọng nói vang lên ở ngoài đó.
-Thưa cậu chủ, tôi đã làm theo lời của phu nhân là mẹ cậu chủ, trói thằng nhóc đó lại rồi!-Tiếng của tên bắt cóc vang lên
-Vậy sao, có vẻ mẹ tôi thuê ông cũng được việc lắm, vậy ông nhốt thằng nhóc con ấy trong phòng này hả?-Một giọng nói khác vang lên
-Dạ vâng, cậu chủ định làm gì nó sao!?-Tên bắt cóc đáp lại
-Không cần ông phải biết nhiều, mau đưa chìa khóa mở cửa phòng này mau lên, tôi muốn gặp thằng nhóc đó một chút!-Tiếng nói lạ ấy lại vang lên
-Dạ được!-Tên bắt cóc vội đưa chìa khóa cửa phòng này cho người đó
Người đó nhận lấy chìa khóa từ tay tên bắt cóc cậu xong rồi liền tra chìa khóa vào ổ khóa của cửa phòng và cánh cửa bật ra. Người đó nhoẽn miệng cười rồi bước vào trong mà trong đầu anh ta thầm nghĩ, "để tôi xem con bà thế nào, tôi nhất định phải cho gia đình bà một cơn sóng gió ác liệt mới được, dám chống lại mẹ tôi sao, ha ha, mấy người chết chắc rồi!", anh ta vừa tự nhủ điều đó trong lòng mình rồi cất bước đi đến chỗ cậu giam giữ, tên của người này là Nhật Vương thì phải!Anh ta đã bước tới chỗ cậu, cậu nghe thấy có tiếng bước chân của người nào đó đi vào đây nên vội giả bộ nhắm mắt lại để làm cho người đang đi vào đó tưởng cậu còn đang bất tỉnh, cậu lúc này đang nằm trên nền đất lạnh của phòng cất giữ động cơ máy móc của một nhà máy cũ, Nhật Vương nhìn thấy có một thằng nhóc đang nằm ở dưới nền đất lạnh, anh liền cúi người xuống mà quay mặt cậu về phía anh để anh có thể ngắm rõ khuôn mặt của cậu, sau khi nhìn vào khuôn mặt đang ngủ dễ thương như thiên thần của cậu, anh đã bất động tại chỗ trong vòng 3 giây rồi bất giác mỉm cười trên môi. Phải chăng anh đã có cảm tình gì đó với cậu ngay từ lần gặp đầu tiên sao, anh khẽ cúi đầu xuống chút nữa và định trao một nụ hôn vào môi cậu. Cậu nhìn thấy anh ta đang có ý định hôn môi cậu, cậu vội la lên:
-Dừng lại đi, anh không được phép hôn môi tôi đâu, tôi chưa cho phép mà!
Anh ta đang định trao nụ hôn đầu tiên của mình cho cậu nhưng anh đã nghe thấy tiếng la hét đó của cậu nên đành thất vọng mà buông cậu ra, anh ta lạnh lùng nói:
-Nhóc đã tỉnh dậy rồi sao, thì ra nhóc là con của người đàn bà ấy sao!?-Nhật Vương mỉm cười trên môi rồi nói
Cậu nghe thấy giọng nói của anh ta còn lạnh băng hơn cả giọng nói của anh trai cậu nữa, nhưng mà cậu có thể nhờ anh ta giúp cậu trốn ra khỏi đây mà, chắc anh ta không phải là kẻ bắt cóc cậu đâu, đâu có kẻ bắt cóc nào mà lại đẹp trai như vậy chứ, lại còn mặc cả áo vest sang trọng nữa chứ, nghĩ là làm cậu liền nói:
-Chắc anh không phải là người xấu đúng không, tôi xin anh làm ơn giúp tôi trốn ra khỏi đây đi mà, tôi cầu xin anh đó!-Cậu vội nắm chặt tay anh ta mà cầu xin anh ta
Nhật Vương nhìn thấy bàn tay nhỏ nhắn của cậu đang nắm lấy bàn tay mình mà cầu xin anh, anh cảm thấy có hơi chút dao động nhưng mà anh vội nhớ ra lời dặn dò của mẹ mình, chính là bà Cố Oánh đã từng nói với anh:
-Con phải nhớ giúp mẹ trả thù gia đình họ, con phải nhớ họ đã từng hại mẹ thê thảm thế nào, con hãy nhớ lấy!
Nhớ lại những lời mẹ mình dặn mà anh vội đẩy tay cậu ra khỏi người mình rồi hạ giọng nói với cậu:
-Chắc nhóc là con trai cưng của bà Diệp Châu Nga đúng không, sẽ ra sao nếu tôi hại nhóc để trả thù cho nỗi tủi nhục của mẹ tôi ngày xưa nhỉ, nhóc nghĩ sao!?-Vưa nói Nhật Vương vừa tiến về phía cậu
Cậu nhìn thấy đôi mắt nguy hiểm có ẩn chứa tà ác của anh ta mà vội hoảng sợ khi thấy anh ta đang tiến gần về phía mình, cậu liền lùi ra xa và hét lên:
-Không, tôi không hiểu những gì mà anh vừa nói hết, rốt cuộc mẹ tôi đã làm gì mẹ anh sao, oái anh đừng đợi gần tôi nữa mà, hu hu!-Cậu hoảng sợ mà khóc nấc lên, lúc ngày đây, cậu chỉ mong có người nào đó tới cứu cậu ngay lúc này như ngày xưa vậy, phải rồi, liệu người đó có tới đây cứu cậu không đây!?
Cậu chợt nhớ ra kí ức ngày xưa đó, lúc đó cậu đang học lớp 6 thì phải, lúc đó cậu đang trên đường đi học về, bỗng dưng từ đằng xa cậu nhìn thấy có mấy tên lưu manh đang đi về phía cậu, bọn chúng có ba tên thì phải, ba tên lưu manh bặm trợn đó đi tới gần cậu và bọn chúng còn cười há há khi nhìn thấy làn da trắng nõn của cậu, bọn chúng đi tới chỗ cậu và còn vuốt má cậu nữa chứ, một trong ba tên đó nói:
-Em trai dễ thương ơi, đi chơi với bọn anh nhé!
Bọn chúng vừa nói vừa sờ vào bàn tay của cậu nữa chứ, cậu hoảng sợ lắm mà vội lùi người mình lại ra xa bọn chúng mà khóc nấc nở, cậu run rẩy nói:
-Mấy người đừng qua đây, nếu không tôi cắn tay mấy người đó!
-Há há, em trai nói gì vậy, cắn tay tụi này sao, em mau ngoan ngoãn đi theo tụi anh mau lên!-Mấy tên đó nghe cậu dọa mà cười phá lên
Và rồi mấy tên đó đi về phía cậu và giơ tay ra định bắt cậu, cậu run rẩy mà sợ hãi, "hu hu, con cầu xin ông trời hãy mau cứu con đi mà!", cậu nhớ lại lời ba mẹ mình dặn là mỗi khi con thấy sợ hãi điều gì đó thì hãy nhắm mắt lại mà cầu nguyện các vị thần trên cao, nhất định là con sẽ vượt qua được nỗi sợ hãi đó và cảm thấy yên lòng hơn rất nhiều, cậu vội nhắm đôi mắt mình lại mà cầu nguyện, bỗng nhiên cậu nghe thấy giọng nói của một người nào đó vang lên:
-Mấy tên kia, mau dừng tay lại đi, mấy người hãy để cậu nhóc này yên đi!
Ba tên đó đang định bắt cậu đi, bỗng nhiên bọn chúng nghe thấy giọng nói của một người nào đó, ba tên đó quay lưng lại để xem ai đang phá đám mình và trước mặt bọn chúng là một cậu con trai có nét mặt rất nam tính, hình như hơn cậu vài ba tuổi thì phải, bọn chúng cười phá lên rồi nói:
-Mày là thằng nào mà dám chen ngang công việc làm ăn của tụi tao hả, khôn hồn thì xéo đi!
-Mấy người chuyên bắt cóc trẻ em để bán cho bọn đại gia chứ gì, mấy người khôn hồn mà cút đi, không thì đừng trách tôi ra tay độc ác, tôi không đùa đâu!-Cậu con trai ấy nói
-Mày dám đe dọa tụi tao sao, bọn bây đâu mau xông lên trừng trị thằng ôn con này cho tao!-Ba tên kia nổi giận mà hét lên khi nghe thấy lời đe dọa của cậu con trai lạ mặt đó
-Vậy là mấy người chọn cái chết chứ gì, vậy thì hãy mau xuống địa ngục mà sám hối đi!-Cậu con trai lạ mặt đó hét lên và con mắt bên phải của cậu ta cũng tự nhiên đỏ rực lên
Cậu ta nói lẩm nhẩm cái gì đó trong miệng rồi vội xoay cánh tay mình về phía ba tên lưu manh đó, tức thì sau đó xuất hiện một vòng xoáy màu đen mà hút họ vào trong đó, ba tên đó hét lên khi thấy cảnh tượng kì lạ đó và bọn chúng đều bị hút vào trong vòng xoáy màu đen đó. Sau khi đã trừng trị ba tên bất lương xong, cậu ta vội quay qua mà nhìn về phía cậu, thấy cậu sợ quá nên đã bất tỉnh tại chỗ luôn rồi, cậu ta mỉm cười khi nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu của cậu khi ngủ, cậu ta liền đi tới và nhấc bổng người cậu lên rồi hôn một nụ hôn vào trán cậu, cậu ta khẽ nói vào tai cậu:
-Ngủ ngon nhé, thiên thần của tôi, nếu sau này chúng ta có duyên gặp lại thì tôi sẽ nắm giữ tay cậu lại và cưới cậu làm vợ tôi, nhớ đợi tôi lúc đó nhé!
Ồ, ngọt ngào thật!Đương nhiên là những lời nói tỏ tình này cậu đâu có nghe được đâu, bởi cậu đã ngủ say lắm rồi, vậy là Quang Lộc nhà mình chắc không nhớ gì về chuyện này đâu. Và rồi sau khi gửi gắm những lời hứa của tương lai xong, cậu ta vội bế cậu đi về nhà, ba mẹ nuôi của cậu rất cảm ơn cậu ta khi đã ra tay cứu cậu qua lời kể mà cậu ta vừa kể cho ba mẹ cậu nghe xong, cậu ta vội gật đầu đáp lại lời cảm ơn của ba mẹ cậu rồi vội tạm biệt gia đình cậu. Lúc cậu tỉnh lại, cậu nghe ba mẹ nuôi của mình bảo cậu con trai đó đã ra tay cứu cậu và còn đưa cậu về nhà nữa, cậu bỗng nhớ lại và mỉm cười nhẹ trên môi, mình vẫn chưa cảm ơn cậu ấy nữa, không biết có cơ hội được gặp lại cậu ấy nữa không ta, hi vọng là sẽ được gặp lại!
-Không biết là Quang Lộc đi vệ sinh xong chưa ta, nãy giờ đã hơn 20 phút rồi đó!-Ngô Kiến Mặc vội nhìn đồng hồ trên tay mình mà nhẹ nhàng nói với mọi người
-Hay là để tôi đi kiếm em ấy cho!-Tiến Khang vội nói với mọi người rồi anh mở cửa phòng của trường quay mà chạy đi kiếm cậu
-Không biết thằng nhóc có bị gì không!?-Vương Tuấn đang thấy rất lo lắng cho em trai mình là cậu
-Ring reng ring!-Tiếng chuông điện thoại trong túi áo Vương Tuấn vang lên
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại kêu reng trong túi áo mình, anh vội lấy nó ra và bắt máy lên xem ai đang gọi cho mình vào lúc này, anh nói:
-Alô, ai vậy?
Đầu dây bên kia trả lời:
-Là mẹ đây Quang Lộc, chúng ta mắc bẫy của bà ta rồi!
-Sao cơ, mẹ nói vậy là sao chứ!?-Vương Tuấn hốt hoảng khi nghe mẹ mình nói vậy
-Mẹ, Quang Huy, Hạ My và Linh Linh bị ả ta bắt nhốt lại ở dưới tầng hầm rồi!-Bà Diệp Châu Nga hoảng sợ nói
-Cái gì, bà ta dám làm vậy sao!-Vương Tuấn nghe thấy mẹ mình nói thế mà anh liền nổi giận hét lên
-Con đừng tức giận nữa mà, may là thằng bé Quang Lộc nhà mình không có đi chung với mẹ, vậy bây giờ nó đang ở đâu vậy?-Mẹ cậu vội nói
-À, mẹ hỏi Quang Lộc sao, em ấy vẫn ổn mà mẹ!-Vương Tuấn bèn nói dối mẹ mình bởi anh không muốn làm cho bà ấy lo lắng gì thêm nữa
-Vậy thì được, mẹ...!-Mẹ cậu đang định nói gì đó thì bỗng nhiên điện thoại của bà bị mất sóng mà không gọi được nữa
-Mẹ, mẹ à!-Vương Tuấn hét lên khi anh không còn nghe thấy giọng nói của mẹ mình nữa
-Chết tiệt mà!-Vương Tuấn cúp máy mà trong lòng rất tức giận
-Chuyện gì vậy Vương Tuấn, bác gái có chuyện gì sao!?-Trần Minh hỏi
-Mẹ tôi bị vợ kế của ba tôi bắt cóc bà ấy và người nhà tôi rồi!-Vương Tuấn vội nói với bạn mình
-Cậu nói sao, vậy bây giờ chúng ta phải làm gì đây, Vương Tuấn!?-Trần Minh đang rất sốc khi nghe tin dữ mà bạn của anh vừa nói
Hết chap 32!
THÔNG TIN NHÂN VẬT:
Lý Viễn
-Cao 1m75 và nặng 62kg.
-Tuổi: 25
-Màu yêu thích: màu trắng và màu xám
-Món ăn ưa thích: kem bạc hà và bánh quy
-Phép thuật: Thuật quyền long- tạo dung nham
-Gia đình:
+Ba anh là Chấn Kì, ông hiện đang là người đứng đầu trong gia tộc rồng, phép thuật long quyền của ông là thuật hắc ám.
+Mẹ anh là Kì Duyên, bà đã mất kể từ khi anh còn rất nhỏ.
+Anh trai anh là Lý Châu, hiện là người đang đứng thứ 2 trong gia tộc quyền long, sức mạnh của anh là thuật long thần sấm sét.
+Em trai anh là Triệu Chấn, hiện đang là người đứng thứ 4 trong gia tộc quyền long, người này rất giỏi sử dụng các loại phép thuật.
Giới thiệu chap sau:
-Mau đưa cho tao viên đá màu hồng mà mày đang giữ trong người ra mau lên!-Ả ta hét lên
-Tôi không đưa viên đá này cho cô đâu!-Triệu Vỹ cũng hét lên
-Mau dừng tay lại!-Một tiếng hét vang lên
Các bạn nhớ đón xem chap 33-Nhật Vương!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top