Chương 24: Hối hận

ÁNH SÁNG VĨNH CỬU

Chap 24: Hối hận

-Tôi không phải là người yêu của cậu nhóc này, nhưng tôi thấy hành động nắm tay này của cậu là quá đáng rồi đấy!-Duy Hòa đáp lại
-Anh nói anh không phải là người yêu của nhóc này, vậy sao tôi phải nghe lời anh mà bỏ tay nhóc này ra chứ!-khánh Phong mỉm cười đắc chí
-Cậu, hừ!-Duy Hòa đang thấy rất bực bội trước nụ cười đắc chí đó của Khánh Phong
-Này anh hai, anh đứng ở đây làm gì vậy, sao không vào trong đi chứ!-Một giọng nói vang lên bất ngờ
Khánh Phong nhận ra giọng nói quen thuộc đó nên anh quay lưng lại nhìn và nhận ra người đang nói đằng sau lưng anh là em trai ruột của anh, nó tên là Khánh Hà, nhỏ hơn anh hai tuổi, hiện đang làm việc tại một cửa hàng bán thức uống ở trên khu phố gần nhà cậu, anh liền nói:
-Em đến đây làm gì vậy, không phải là em đang làm việc tại tiệm cà phê sao?
Khánh Hà mỉm cười trả lời:
-Ha ha, không phải đâu anh hai, tại ông chủ của tiệm cà phê đó bị bệnh nên tiệm cũng nghỉ bán nên em mới đến đây nè!
-Thì ra là vậy, anh cứ tưởng chú mày trốn việc chứ!-Khánh Phong gật gù như đã hiểu
Khánh Hà nghe anh mình nói vậy mà thấy bất bình, đâu phải là anh trốn việc đâu chứ, anh định lên tiếng nói lại, bỗng dưng anh nhìn thấy có một cậu nhóc đang đứng kế bên anh hai mình và hình như anh hai mình còn đang nắm tay cậu nhóc ấy nữa chứ, anh bèn suy nghĩ trong đầu về hình ảnh vừa thấy được và la lên một câu:
-A, em biết rồi, có phải đây là người yêu đầu tiên của anh không, anh trai!
Cậu đang cảm thấy rất mệt mỏi khi cứ bị cái tên đeo mắt kính cùng tuổi với mình cứ nắm tay cậu hoài, đang rất bực mình khi bị cậu ta kêu mình là nhóc, dù sao mình cũng bằng tuổi cậu ta mà, mà bây giờ nghe thấy câu nói vừa nãy của em trai anh ta, cậu không thể chịu nổi được nữa mà hét lên:
-Này cậu kia, ai nói tôi là người yêu của anh cậu hả, cậu nên biết là tôi đã có người trong mộng rồi đó nha!
-Hả sao cơ, nhóc có người trong mộng rồi sao?-Ba anh chàng hét lên
Linh Linh nghe thấy điều mà cậu vừa nói hoàn toàn đúng, đúng là ba năm trước, trước khi chia tay mọi người ở thành phố Thường Xuân, cậu cũng đã có gửi lời thương yêu đến một người nhưng do xe đi nhanh quá nên chưa kịp nghe cậu nói ra tên của chàng trai mà cậu thích mà thôi, hồi hôm qua lúc đi tới đây thăm cậu, cô cũng định hỏi cậu chuyện ấy nhưng chưa có dịp nào để hỏi nên bây giờ cô cũng đang thấy rất thắc mắc không biết người mà cậu yêu có phải là anh trai cô Vũ Hà hay là một người con trai khác?Linh Linh đang mải mê suy nghĩ trong đầu mà không để ý thấy có một tên lạ mặt đang cầm một cái túi rất to và đang chạy tới gần chỗ cậu, hắn là ai?
Trong khi đó tại phía tây của ngôi đền, có một người đang ngồi cầm những sợi dây may mắn vừa thỉnh được ở ngôi đền mà đang ngắm chúng rất say mê, kí ức của bảy năm trước lại ùa về trong đầu anh ấy.
-Lệ Hằng à, em đừng có như vậy nữa được không, Như Quỳnh đã chết rồi, em phải để em ấy được thanh thản mà bay lên thiên đàng chứ, sao em lại cứ đau khổ hoài vậy!
Lệ Hằng hét lên:
-Anh im đi, sao anh có thể nói ra những lời dễ nghe như vậy chứ, dù sao anh cũng là anh ruột của bạn ấy mà!
-Đúng, đúng là anh ruột của nó, nhưng nó có nghe lời người anh này đâu, ban đầu anh đã khuyên nó đừng đi theo tên bán hủ tiếu mì kia nữa mà nó có chịu nghe đâu!
-Anh nói vậy mà nghe được sao, không phải anh là người đã cố tình tung tin nói với Thiếu Kì là Như Quỳnh bị bệnh rất nặng chỉ sống được còn có ba tháng nói phải đưa cậu ấy ra nước ngoài chữa trị, rồi anh còn làm cho Như Quỳnh em gái mình coi một đoạn phim giả có cảnh Thiếu Kì đang quan hệ với một người con gái khác nên cậu ấy mới nghe lời anh mà bỏ đi sang nước ngoài, nhưng nào ngờ trên đường lái xe đi đến sân bay, cậu ấy đã bị một chiếc xe khác tông trúng và đã qua đời, anh làm vậy là ác lắm anh có biết không, hu hu!
-Anh biết là anh đã sai rồi, nhưng mà anh làm vậy chỉ muốn tốt cho con bé thôi mà!
-Đến nước này mà anh còn không chịu hối hận vì những việc mà anh đã gây ra sao, em thật không ngờ anh lại là con người như vậy, chúng ta phải chia tay nhau thôi!
-Em nói gì Lệ Hằng, em muốn chia tay anh sao, em nói thế mà nghe được sao, chúng ta đã quen nhau từ hồi học mẫu giáo thế giờ và đã gắn bó lớn lên cùng nhau mà giờ đây em nỡ lòng nào cắt đứt hết tình cảm gắn kết giữa chúng ta như vậy chứ!
-Em xin lỗi, kể từ đây chúng ta không còn quan hệ gì nữa hết, cho nên sau này anh đừng đi tìm em nữa!-Lệ hằng vừa nói vừa khóc to lên rồi bỏ đi
Nhớ lại những kí ức đau khổ đó mà anh cảm thấy rất hối hận, anh đang tự nói với chính mình:
-Hu hu, anh sai rồi, Lệ Hằng!
-Cậu chủ à, cậu đừng tự trách mình nữa mà, chuyện ấy cũng đâu phải lỗi do cậu gây ra đâu!-Bác quản gia nhìn thấy cậu chủ mình khóc mà liền đi tới nói bằng giọng đượm buồn
-Hu hu, tất cả là lỗi tại cháu, lẽ ra lúc đầu cháu không nên chia cắt tình cảm giữa em cháu Như Quỳnh và cái cậu họ Hàn kia!-Bảo Thiên vừa nói vừa khóc
-Cậu chủ à, đừng như vậy nữa được không, cô Như Quỳnh ở trên trời mà nghe thấy cậu nói những lời như vậy liệu cô ấy có vui không?-Bác quản gia đáp lại
-Bác nói cũng phải!-Bảo Thiên nghe bác quản gia nói mà anh liền bình tĩnh lại mà hiểu ra
-Á, cứu tôi với, có cướp!-Tiếng la hét của cậu vang lên
Bảo Thiên và bác quản gia nghe thấy tiếng la hét đó của cậu mà hai người bèn vội vã chạy tới để giải cứu cho người đang bị tên cướp khống chế và người đó không ai khác chính là cậu!Thì ra cái tên lạ mặt hồi nãy là một tên chuyên đi cướp vặt, hôm nay hắn ta đi đến đền thờ này và đã ra tay cướp hết tiền trong đền thờ và giờ đây hắn ta đang khống chế cậu để có cơ hội bỏ trốn vì không may hắn ta đã bị một người trong đền thờ phát hiện ra hắn đang cố lấy trộm tiền và người đó đang đuổi theo hắn ta, vô tình hắn ta nhìn thấy cậu có vẻ khá yếu đuối nên quyết định bắt cậu làm con tin để cho hắn ta có cơ hội bỏ trốn. Người vừa trông thấy hắn lấy trộm tiền và la lên cảnh báo cho mọi người đã đuổi kịp hắn ta, thì ra người đó là người giúp việc của nhà chị Mỹ Tiên, nhìn thấy cô chủ của mình đang đứng đó, người giúp việc đó vội chạy tới và la lên:
-Cô chủ ơi, chính cái tên kia đã lấy trộm hết tất cả tiền bạc mà mọi người đến đây cầu xin đều bỏ vào cái thùng nguyện ước rồi ạ!
-Cái gì, tiền trong đền thờ bị hắn lấy hết rồi sao?-Mỹ Tiên nghe người giúp việc ở trong nhà mình nói mà không khỏi hoảng hồn
-Mấy đứa kia, mau chuẩn bị cho tao một chiếc xe để đi mau lên, nếu không làm theo thì đừng trách sao tao ra tay độc ác với tên nhóc tiểu tử này đây!-Vừa nói hắn vừa cầm con dao kề sát gần cổ cậu
Mọi người nhìn thấy mà không khỏi sợ hãi và lo lắng cho cậu, Linh Linh đang thấy rất lo lắng cho cậu, cũng may mà cô có phép thuật có thể giải cứu được cho cậu và trừng trị tên cướp kia nữa mà! Cô đang định ra tay cứu cậu thì nghe thấy một tiếng hô to vang lên giữa đền thờ:
-Hỡi thanh kiếm của chính nghĩa, xin hãy nghe lệnh tôi mà hãy ra tay trừng trị tên cướp xấu xa kia đi, AKARASOKO!
Sau câu nói đó, tức thì có một thanh kiếm màu trắng sáng chói bay ra và chiếu ánh sáng vào cái chuông ước đang được treo trên cao và bỗng nhiên cái chuông ước ấy rớt xuống chỗ tên đó và làm tên cướp đó lăn đùng ra ngất xỉu tại chỗ, còn cậu thì may mắn được Linh Linh kéo ra khỏi đó kịp lúc nên không bị gì hết, thật là nguy hiểm quá đi mà!Linh Linh quay lại nhìn thì thấy chiếc chuông ước đó đã biến mất rồi, chuyện này là sao vậy chứ, rốt cuộc ai là người đã ra tay cứu cậu?Linh Linh thôi không suy nghĩ nữa mà đi tới hỏi han cậu có bị làm sao không, có bị thương chỗ nào không!
Nhìn thấy tay trái của cậu bị thương, chắc là do lúc nãy bị cạnh nhọn của con dao đâm trúng ngay mà, Khánh Hà vội nói:
-Mọi người mau đưa cậu nhóc này đến quán cà phê của tôi để băng bó cho cậu ấy, mau lên đi!
-Được rồi!-Mọi người đồng tình với ý kiến của Khánh Hà
-Hic, tụi anh đến rồi nè Linh Linh, hmm, ở đây vừa xảy ra chuyện gì vậy?-Trịnh Hạo và Triệu Phi vừa nói vừa thở hồng hộc do hai người đó ngủ dậy trễ nên vội chạy nhanh đến đền thờ cho kịp buổi lễ
-Hai cái tên rùa bò kia, hai anh làm gì mà đến trễ quá vậy!-Linh Linh nhìn thấy họ chạy tới liền hét lên
-Cho tụi anh xin lỗi, tại tụi anh ngủ dậy trễ nên mới đến muộn, mong em bỏ qua cho tụi anh!-Trịnh Hạo và Triệu Phi vừa nói vừa thở hổn hển
-Bỏ qua cái gì hả!-Linh Linh hét lên
-Hừ, đúng là đồ hung dữ mà!-Anh ba cậu Quang Huy nghe thấy tiếng la của cậu nên liền chạy tới và anh nhìn thấy Linh Linh đang la lên quát mắng hai cậu kia thế là anh vốn không thích cô ngay từ đầu nên liền buông giọng nói xấu cô
-Anh nói cái gì hả!-Linh Linh nổi giận khi nghe thấy cái tên đáng ghét kia đang nói xấu mình
Hết chap 24!

THÔNG TIN NHÂN VẬT:
Bảo Thiên (anh ấy chính là anh trai của Như Quỳnh- người vợ đã qua đời của anh chủ quán tiệm mì Độc Cô)
-Cao 1m75 và nặng 60kg.
-Tuổi: 29
-Màu yêu thích: màu đen và màu xanh lá cây
-Món ăn ưa thích: cà ri gà và bánh bao
-Phép thuật: ...
-Gia đình: Ba mẹ anh đã mất từ khi hai anh em anh còn nhỏ nên mọi chuyện trong nhà đều do bác quản gia lo hết, anh có một người em gái tên là Như Quỳnh và cô ấy đã qua đời tám năm trước trong một tai nạn xe hơi trên đường đi đến sân bay!

Giới thiệu chap sau:
-Đây là món kem mật ong, mời mọi người ăn thử xem có ngon không?-Khánh Hà mỉm cười và nói
-Oa, trông nó ngon thiệt!-Linh Linh và cậu nhìn ly kem mật ong mà không khỏi trầm trồ

Mọi người nhớ đón xem chap 25-Quán Mật Ong Siêu Cấp!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top