Phần I - Chương 4: Trò đùa của số mệnh


Darian lê bước dọc con đường rừng ẩm ướt, hai bên cây cổ thụ vươn cành như những cánh tay gãy nát chực kéo hắn xuống vực tối. Tiếng dế rả rích, tiếng cú rúc não nề, tất cả vẽ nên một bức màn âm u trĩu nặng. Hắn không nhớ đã đi bao lâu từ khi rời chiến trường Tanana, chỉ biết đôi chân nặng như đá, từng bước là từng cơn đau nhói nơi vết thương cũ. Nhưng ý chí thôi thúc hắn phải đi.

Phía trước, thấp thoáng một ánh đèn dầu nhấp nháy. Một tấm bảng gỗ xiêu vẹo treo trên cọc sắt, chữ khắc nguệch ngoạc: “Quán trọ Rừng Sâu.” Darian mím môi, tự nhủ: một đêm dưới mái nhà, một bữa ăn nóng, và sáng mai hắn sẽ lại lên đường về phía Đông Bắc — về với thành Vinh Quang, nơi cha mẹ hắn đang đợi.

Quán trọ tồi tàn nhưng bên trong vẫn sáng đèn. Khi Darian đẩy cửa bước vào, một luồng hơi ấm cùng mùi rượu rẻ tiền và mỡ cháy xộc vào mũi.

“Chào khách lữ hành!” – một gã đàn ông bụng phệ, mặt đỏ lựng vì rượu, cười hềnh hệch. “Đường rừng ban đêm nguy hiểm lắm, may cho ngài tìm được chỗ nghỉ này.”

Bên bếp, một người đàn bà gầy guộc bưng ra chén súp loãng cùng ổ bánh mì khô cứng. “Ăn chút cho ấm bụng,” mụ nói, giọng ngọt xớt.

Darian gật đầu, ngồi xuống chiếc bàn ọp ẹp gần lò sưởi. Trong góc phòng, vài gã lái buôn uống rượu, giọng lè nhè.

“Nghe tin gì chưa?” – một gã nói, tiếng cười say khướt theo sau. “Cái làng phía Tây Nam… Móng Quạ thì phải. Nghe bảo cả làng bị san phẳng, chẳng còn ai sống sót.”

“Lại tin đồn nhảm thôi,” kẻ khác phẩy tay, nhưng giọng run run. “Ai mà đi quét sạch cả một làng chứ?”

“Không phải người đâu.” – gã đầu tiên cúi giọng, mắt láo liên. – “Có người nói thấy tro bụi bay đầy trời, đêm xuống nghe tiếng gào khóc lẫn trong gió. Nói là… quỷ dữ.”

Cả bàn rượu rùng mình, lặng đi trong thoáng chốc.

Darian nghe mà lòng nặng trĩu. Móng Quạ… Cái tên đó khiến hắn lạnh sống lưng, như có điềm dữ đang rình rập. Tin đồn có thể chỉ là rượu chè thêm thắt, nhưng chiến trường Tanana hắn vừa rời bỏ cũng đã chứng kiến những cái chết không bình thường. Hắn siết chặt nắm tay. Phải về nhà. Càng sớm càng tốt.

---

Đêm xuống, quán trọ im ắng. Darian nằm trên tấm chõng ọp ẹp trong căn phòng hẹp. Ngoài kia gió rít qua khe cửa, trộn lẫn tiếng thú đêm vọng lại. Mi mắt hắn nặng dần, cơn mệt mỏi sau nhiều ngày không ngủ quật ngã hắn.

Nhưng ngay khi cơn mơ hồ vừa kéo tới, một cơn đau buốt xé toang lồng ngực. Darian mở choàng mắt, kịp thấy bóng người đàn ông bụng phệ đang dí con dao thô kệch cắm sâu vào tim hắn. Máu phụt ra, nóng hổi. Người đàn bà gầy guộc ghì chặt tay hắn xuống, miệng cười độc ác.

“Hắn chết rồi,” mụ rít khe khẽ.

“Tiền… vàng…” – gã đàn ông thở hồng hộc, run rẩy lục túi Darian. Khi ngón tay chạm đến sợi dây chuyền, viên đá xanh mờ lóe sáng một thoáng, ánh sáng kỳ dị khiến gã sững lại.

“Trang sức quý!” – mụ đàn bà vội giật phắt. Ánh sáng tắt ngấm, cơ thể Darian lạnh cứng.

Chúng lột sạch túi tiền, giấu vào áo, rồi hì hục kéo xác hắn ra bìa rừng, vứt xuống nền đất ẩm ướt. Xong xuôi, chúng cười hả hê, ôm túi vàng cùng mặt đá, lủi đi trong đêm.

---

Con đường rừng hun hút. Hai kẻ hối hả chạy, hơi thở đứt đoạn. Chúng mơ tưởng đến một cuộc đời mới xa khỏi quán trọ rách nát, trong tay là số vàng và một viên ngọc kỳ lạ.

Nhưng bỗng trước mặt hiện ra một bóng người. Một kẻ khoác áo choàng đen dài, mũ trùm che kín khuôn mặt, chỉ để lộ cánh tay gân guốc ôm chặt một quyển sách dày bìa đen sần sùi.

Hai kẻ cướp khựng lại, mặt cắt không còn giọt máu.

“Ng… ngài… là ai?” – gã đàn ông lắp bắp.

Không một lời đáp. Quyển sách khẽ rung, như thở, rồi bật mở. Trang giấy xào xạc không gió, phát ra những âm thanh lạ lùng, tựa tiếng thì thầm nơi mồ sâu.

Từ dưới đất, bàn tay xương xẩu bật lên, bấu lấy cổ chân hai kẻ cướp. Chúng gào thét, quẫy đạp điên loạn. Rồi từ trong bóng tối, những thân hình gầy guộc, da thịt rữa nát, trồi dậy từng tên xác chết.

Chúng nhào tới, cắn xé. Tiếng xương gãy, tiếng thịt bị moi, tiếng kêu gào khản đặc vang lên, xé toạc màn đêm. Máu văng tung tóe, bắn cả lên thân cây, lên trang sách.

Chỉ ít phút sau, chỉ còn lại mớ thịt vụn rách nát trên nền đất. Túi tiền rách nát văng ra, viên đá xanh lăn lóc trong vũng máu, phát ánh sáng le lói.

Gã áo choàng đen không thèm liếc nhìn. Quyển sách khép lại, phát ra tiếng rì rầm như một câu thần chú xưa cũ. Rồi hắn quay lưng, biến mất trong màn đêm, để lại mùi tử khí nồng nặc.

---

Rừng lặng ngắt. Chỉ còn lại tiếng gió và mùi máu tanh.

Chẳng bao lâu, tiếng quạ vang lên, não nề vọng khắp rừng. Một bầy quạ đen đáp xuống, mổ xé những mảnh xác còn sót lại.

Trong lúc giành giật, một con mổ trúng viên đá xanh sáng yếu ớt. Nó ngẩng đầu, ánh sáng xanh phản chiếu trong mắt đỏ như than. Tham lam, nó quắp viên đá lên và bay đi, đôi cánh đập phành phạch trong không khí lạnh lẽo.

Khi bay ngang bìa rừng, nơi xác Darian nằm lạnh lẽo, con quạ va phải cành cây, kêu quác quác. Viên đá tuột khỏi vuốt, rơi thẳng xuống ngực Darian.

---

Bình minh.

Ánh sáng đầu tiên rọi qua tán lá, chạm vào viên đá. Ngay lập tức, luồng sáng xanh bùng lên, xuyên thấu lồng ngực. Cơ thể Darian co giật. Tim hắn đập trở lại. Hắn bật dậy, ho sặc sụa, ngực phập phồng dữ dội.

Hắn nhìn quanh, hoang mang. Vết máu vẫn còn trên áo, nhưng vết dao chí tử biến mất. Hắn run rẩy chạm vào ngực, nơi viên đá nằm chênh vênh trên da thịt.

Darian hiểu ngay: mất nó lần nữa, hắn sẽ chết mãi mãi.

Không chần chừ, hắn rút dao, rạch sâu vào ngực phải. Máu phụt ra. Hắn nghiến răng nhét viên đá vào, cơn đau thấu óc khiến mắt hoa lên, nhưng ánh sáng xanh tỏa ra, khép miệng vết thương. Khi hắn ngã quỵ, vết rạch đã biến thành một vết sẹo thô ráp, ẩn chứa thứ gì đó lạnh lẽo bên trong.

Darian thở dốc, mồ hôi ướt đẫm, nhưng đôi mắt ánh lên tia kiên định. Hắn quay đầu nhìn về phương Đông Bắc, nơi thành Vinh Quang nằm dưới chân trời.

“Không còn lần thứ hai…” – hắn thì thào. – “Số phận muốn đùa giỡn ta. Nhưng lần này, ta sẽ cười vào mặt nó.”

Hắn đứng dậy, tập tễnh bước đi. Ánh sáng ban mai phủ lên bóng dáng đơn độc, như nuốt trọn vào con đường dài bất tận.

---


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top