Thử Thách Mới
Mưa đã tạnh, nhưng bầu không khí vẫn nặng trĩu. Sakura đứng trên bậc thềm, ánh sáng từ những ngọn đèn đường vẫn hắt lên khuôn mặt cô, tạo ra những vệt sáng nhẹ nhàng như những ký ức không thể nào xóa nhòa. Cô nhìn về phía xa, nơi những con đường vắng bóng người, nơi cô từng mơ ước rằng Sasuke sẽ trở lại, rằng họ sẽ lại cùng nhau đi trên con đường cũ. Nhưng giờ đây, con đường ấy lại khác biệt, và Sakura biết rằng chính cô mới là người phải dẫn dắt Sasuke vượt qua những bóng tối của quá khứ.
Đêm nay không phải là đêm cô mong đợi, không phải là đêm mà cô hy vọng sẽ thấy Sasuke như trước đây, vui vẻ, tự do, không còn gánh nặng. Nhưng Sakura biết rằng không thể chỉ mong ước, mà phải hành động.
Cô quay lại, bước vào phòng, nơi Sasuke vẫn ngồi lặng lẽ trong bóng tối, đôi mắt không rời khỏi bức tranh của quá khứ. Mọi thứ về Sasuke vẫn như cũ - quá khứ ám ảnh, nỗi đau chưa thể chữa lành. Nhưng lần này, Sakura không còn là cô gái chỉ biết đứng nhìn. Cô đã sẵn sàng. Sẵn sàng để cùng Sasuke vượt qua.
"Anh có sẵn sàng chưa?" Sakura lên tiếng, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy sự kiên định.
Sasuke không trả lời ngay lập tức. Anh nhìn cô một lúc, như thể đang suy nghĩ về những gì cô vừa nói. Rồi cuối cùng, anh đứng dậy, bước lại gần. Đôi mắt đen tuyền của Sasuke nhìn cô, và trong ánh mắt đó có một chút gì đó khác biệt - không còn lạnh lùng, mà là một sự chấp nhận. Một sự chấp nhận mà Sakura đã đợi chờ từ lâu.
"Anh sẽ không chạy trốn nữa," Sasuke nói, giọng khàn đặc, như thể việc thốt ra những lời này là điều khó khăn đối với anh.
Câu nói đó làm trái tim Sakura nhói lên. Cô biết, đây là lần đầu tiên Sasuke thật sự đối diện với bản thân mình, và điều đó là một bước tiến lớn đối với anh.
Sakura không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đưa tay lên, đặt lên vai Sasuke. Cô cảm nhận được nhịp tim của hắn, một nhịp đập không còn là thứ của một người đã mất hết niềm tin vào mọi thứ. Lần này, Sasuke đã dám tin vào điều gì đó - có thể là hy vọng, có thể là cô.
"Chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu," Sakura thì thầm. "Anh không cần phải làm tất cả một mình."
Sasuke không nói gì, nhưng cánh tay hắn khẽ chạm vào tay cô, một cái chạm rất nhẹ, như một sự đồng ý không cần lời. Sakura mỉm cười, một nụ cười ấm áp, nhẹ nhàng như một ngọn lửa giữa đêm tối.
---
Ngày hôm sau, Sakura và Sasuke cùng nhau ra ngoài, đi qua những con đường mà họ đã quen thuộc. Nhưng hôm nay, mọi thứ không còn như trước. Sakura có thể cảm nhận được sự thay đổi trong cách Sasuke nhìn nhận mọi thứ. Hắn không còn nhìn mọi thứ với ánh mắt đầy hoài nghi và nỗi sợ hãi. Thay vào đó, có một chút bình yên, một chút gì đó như một sự giải thoát.
Cả hai cùng nhau đi đến một nơi mà trước đây Sasuke đã từng tránh xa - bờ sông, nơi mà cơn sóng vỗ về như những cảm xúc đã được giấu kín lâu nay.
Khi đến nơi, Sasuke nhìn vào dòng nước chảy. Những con sóng cuộn lên rồi lại vỗ vào bờ, như những kỷ niệm vỡ vụn trong quá khứ của anh. Nhưng hôm nay, dòng nước không còn làm anh cảm thấy trống rỗng nữa. Nó chỉ là nước, chỉ là một phần của thế giới mà anh đã từng bỏ quên.
"Em sẽ luôn bên anh," Sakura lên tiếng, ngữ điệu của cô trầm và nhẹ nhàng, "Dù anh có thế nào, em vẫn sẽ ở đây. Cùng anh đối mặt với tất cả."
Sasuke quay lại nhìn cô, ánh mắt không còn sự xa cách. Hắn biết rằng lời nói của Sakura không phải là những lời hứa suông. Đó là sự thật, là niềm tin mà cô dành cho hắn.
"Anh sẽ không để em một mình," Sasuke trả lời, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm.
---
Đó là khoảnh khắc mà cả hai biết rằng, dù có bao nhiêu khó khăn, họ sẽ cùng nhau vượt qua. Câu chuyện của họ chưa kết thúc, và con đường phía trước còn dài. Nhưng ít nhất, hôm nay, họ đã bước đi cùng nhau.
---
Mùa đông không còn quá lạnh như mọi năm. Dù mưa đã ngừng rơi, những dấu vết còn sót lại trên mặt đất vẫn chưa kịp khô. Cảnh vật xung quanh vẫn yên lặng, nhưng không khí dường như đang nặng nề hơn bao giờ hết. Trong sự tĩnh lặng ấy, Sakura cảm nhận được sự thay đổi trong bản thân và Sasuke. Mọi thứ không còn như trước. Không chỉ là sự thay đổi trong cảm xúc, mà còn là cách mà họ nhìn nhận nhau, nhìn nhận cuộc sống.
Sakura đứng bên bờ sông, nhìn dòng nước chảy cuồn cuộn. Dòng nước này, chẳng khác nào dòng chảy của những cảm xúc trong lòng cô. Nó cứ mãi trôi đi, không thể nào quay lại, nhưng lại không bao giờ thật sự biến mất. Cô đã nhiều lần tự hỏi, liệu có bao giờ những cảm xúc này thực sự kết thúc, hay chúng sẽ mãi mãi chảy trong lòng như dòng sông này, vĩnh viễn không dừng lại?
Cảm giác trống vắng lại ùa về trong lòng Sakura. Cô đã chờ đợi Sasuke lâu như vậy, chờ đợi ngày mà anh ấy quay lại, và mặc dù mọi thứ đã thay đổi, cô không thể phủ nhận rằng trái tim mình vẫn còn cảm thấy một chút gì đó chưa hoàn thiện. Nhưng cô biết, không phải tất cả đều có thể vội vàng, không phải tất cả đều có thể thay đổi trong một sớm một chiều.
Một tiếng động nhẹ vang lên phía sau, đánh thức suy nghĩ của Sakura. Cô quay lại và nhìn thấy Sasuke đứng đó, ánh mắt vẫn lạnh lùng, nhưng đôi mắt ấy có gì đó khác biệt, không còn xa cách như trước.
"Sasuke..." Sakura lên tiếng, giọng cô nhẹ nhàng, không phải vì sợ, mà là vì những cảm xúc sâu thẳm mà cô không thể dễ dàng bộc lộ. "Chúng ta không thể cứ như vậy mãi được. Anh cũng biết điều đó, phải không?"
Sasuke không trả lời ngay lập tức. Anh chỉ đứng đó, đôi tay đút vào túi áo, như thể đang cân nhắc điều gì đó trong tâm trí. Ánh sáng yếu ớt từ đèn đường phản chiếu lên mặt anh, tạo ra một bóng dáng cô đơn, nhưng cũng đầy quyết tâm.
"Anh không biết em mong đợi gì." Sasuke thở dài, giọng nói khàn khàn, mệt mỏi. "Tôi không phải là người có thể dễ dàng thay đổi. Những gì tôi đã trải qua không thể quên đi chỉ trong một đêm."
Sakura cảm nhận được nỗi đau trong giọng nói của anh. Cô biết những gì Sasuke đã chịu đựng, biết những khổ đau mà anh đã mang trong suốt những năm tháng dài. Nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ bỏ cuộc. Điều đó không có nghĩa là cô sẽ quay lưng lại với anh, dù cho con đường phía trước có khó khăn đến đâu.
"Anh không cần phải thay đổi trong một đêm," Sakura nói, bước gần lại, tay cô khẽ chạm vào tay Sasuke. "Em chỉ cần anh biết rằng em sẽ luôn ở đây. Không phải để thay đổi anh, mà để cùng anh bước qua mọi thứ, từng bước một."
Sasuke im lặng. Hắn cảm nhận được bàn tay ấm áp của Sakura, nhưng trong lòng anh lại có một sự kháng cự khó có thể giải thích. Hắn không muốn dựa dẫm vào ai, và càng không muốn ai phải đau khổ vì mình. Nhưng Sakura, cô ấy luôn ở đó, như một ánh sáng trong bóng tối của hắn, và dần dần, sự ấm áp từ bàn tay cô thấm vào tim hắn, khiến mọi bức tường mà hắn đã dựng lên bỗng trở nên mỏng manh.
Cả hai đứng đó, dưới bầu trời đêm, im lặng như thể thời gian đã ngừng trôi. Sakura không vội vã, không thúc ép Sasuke phải nói hay làm gì. Cô chỉ đứng bên cạnh anh, cảm nhận từng nhịp thở, từng hơi ấm từ cơ thể Sasuke. Cô không cần gì hơn nữa. Cô chỉ cần biết rằng họ đã ở bên nhau, dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi.
---
Ngày hôm sau, Sakura và Sasuke bắt đầu đối mặt với một thử thách khác - không phải là cuộc chiến hay những thử thách ngoài kia, mà là cuộc chiến bên trong mỗi người. Sakura biết rằng những gì Sasuke đã trải qua không thể dễ dàng vượt qua, và cô cũng không thể làm tất cả cho anh. Nhưng cô tin vào sức mạnh của tình yêu, và cô tin rằng, dù khó khăn đến đâu, tình yêu ấy sẽ giúp họ vượt qua.
Sasuke, dù có lạnh lùng và mạnh mẽ đến đâu, cũng không thể sống mãi trong bóng tối. Anh cần phải bước ra ánh sáng, và có thể chính Sakura là người sẽ dẫn dắt anh ra khỏi bóng tối ấy.
Bọn họ đi cùng nhau trên con đường nhỏ dẫn vào khu rừng vắng. Những chiếc lá vàng rơi xuống, lướt qua chân họ. Sasuke không nói gì, nhưng Sakura có thể cảm nhận được sự chuyển biến trong lòng anh. Hắn không còn xa lạ với cô như trước nữa. Hắn không còn tự nhốt mình trong thế giới của chính mình. Dù rằng nỗi đau và những bóng ma của quá khứ vẫn hiện hữu, nhưng có một phần trong trái tim Sasuke, phần mà anh đã khóa chặt bao lâu nay, đã dần dần mở ra.
"Sasuke," Sakura nói, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh. "Anh có biết không? Em sẽ không bao giờ rời xa anh. Không phải vì anh là Sasuke Uchiha, mà vì em yêu con người thật của anh. Dù anh có là ai đi nữa."
Sasuke quay lại nhìn cô, ánh mắt lần này không còn sự lạnh lùng, không còn sự né tránh. Anh chỉ đơn giản nhìn cô, như thể muốn hiểu rõ những lời cô vừa nói.
"Em yêu tôi?" Sasuke hỏi, giọng nói lạ lùng, như thể anh chưa từng thực sự nghĩ đến điều đó.
Sakura mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu. "Dù anh có thay đổi hay không, dù anh có bước đi cùng em hay không, tình yêu này sẽ luôn tồn tại. Em sẽ yêu anh, dù cho mọi chuyện có ra sao."
---
Cả hai đứng im lặng, chỉ có tiếng lá xào xạc và gió thổi qua, như một bản nhạc dịu dàng của thiên nhiên. Không có lời hứa hẹn, không có điều gì phải nói thêm. Chỉ cần biết rằng, trong khoảnh khắc này, họ đã tìm thấy nhau, và tình yêu, dù không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng luôn là điều mà họ cần nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top