Ánh Sáng Mới


Ánh sáng buổi sáng xuyên qua lớp mây dày, chiếu xuống mặt đất ẩm ướt sau cơn mưa đêm. Không khí trong lành, mát mẻ, nhưng vẫn có cái gì đó còn đọng lại trong không gian, như một làn sóng nhẹ nhàng xao động. Sasuke và Sakura đã rời khỏi hang động từ sáng sớm, tiếp tục hành trình mà họ đã bắt đầu từ rất lâu rồi, nhưng hôm nay có một sự khác biệt, một sự thay đổi mà cả hai đều cảm nhận được.

Sasuke đi phía trước, vẫn như mọi khi, giữ im lặng. Nhưng hôm nay, ánh mắt anh không còn lạnh lùng và xa cách như trước. Dường như có một phần của anh đã được mở ra, và sự tĩnh lặng giữa họ không còn nặng nề như trước nữa. Sakura đi phía sau anh, từng bước đi nhẹ nhàng, nhưng trong lòng cô lại đầy bồi hồi. Cô biết rằng, dù mọi thứ không hoàn hảo, nhưng mỗi ngày trôi qua, họ lại gần nhau hơn một chút.

Đột nhiên, Sasuke dừng lại. Sakura hơi ngạc nhiên khi thấy anh không tiếp tục đi nữa. Cô ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt tràn đầy sự tò mò.

"Chúng ta sẽ dừng lại ở đây một lát," Sasuke nói, giọng anh không phải ra lệnh, mà có vẻ như là một quyết định mà anh đã suy nghĩ kỹ.

Sakura gật đầu, không hỏi thêm gì. Cô biết rằng, đôi khi, Sasuke cần những khoảng thời gian như vậy, những khoảnh khắc tĩnh lặng để anh có thể suy nghĩ và đối diện với chính mình.

Họ ngồi xuống trên một tảng đá lớn, nhìn xung quanh, không gian im lặng nhưng lại tràn ngập sự sống. Tiếng chim hót, tiếng lá xào xạc trong gió nhẹ nhàng. Cảnh vật xung quanh như đang chào đón họ, và Sakura cảm thấy trái tim mình nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.

"Sakura," Sasuke lên tiếng, giọng anh lạ lẫm như thể đang thử thách chính mình. "Em có bao giờ cảm thấy, có những thứ không thể thay đổi, dù chúng ta có cố gắng đến đâu?"

Sakura nhìn anh, sự hiểu biết hiện lên trong mắt cô. Cô biết Sasuke đang nói về quá khứ của mình, về những vết thương mà anh không thể nào xóa nhòa. "Em hiểu cảm giác đó," cô đáp, giọng nhẹ nhàng. "Nhưng em cũng tin rằng, dù chúng ta không thể thay đổi quá khứ, nhưng chúng ta vẫn có thể thay đổi cách mình nhìn nhận nó. Anh có thể chọn không để quá khứ làm chủ cuộc sống của mình."

Sasuke im lặng, đôi mắt anh nhìn xa xăm, như thể đang tìm kiếm câu trả lời cho những suy nghĩ trong đầu mình. Sakura không vội vàng. Cô ngồi đó, chỉ đơn giản là có mặt, và để anh cảm nhận sự an toàn mà cô mang lại.

Một lúc lâu sau, Sasuke quay lại nhìn cô, ánh mắt anh như có một sự thay đổi nào đó. "Em... luôn có thể thấy được những điều mà tôi không thể nhìn ra." Giọng anh có chút mệt mỏi, nhưng cũng có sự ngưỡng mộ nào đó đối với cô. "Có lẽ... tôi đã sai khi luôn cố gắng đối mặt một mình."

Sakura mỉm cười, lần này nụ cười của cô không còn là sự an ủi đơn thuần nữa. Nó là sự khẳng định, là niềm tin vững chắc mà cô đặt vào anh. "Không ai có thể đối mặt một mình, Sasuke. Em không muốn anh phải chiến đấu một mình nữa. Em muốn chúng ta cùng nhau vượt qua mọi thứ."

Những lời của Sakura như một lời cam kết, một lời hứa mà cô muốn giữ mãi. Sasuke cảm nhận được sự chân thành trong giọng nói ấy, và một phần trong lòng anh bỗng nhiên thổn thức. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ai đó đồng hành cùng hắn, chia sẻ gánh nặng. Nhưng giờ đây, Sakura đang đứng trước mặt anh, không hề lùi bước, và lời nói của cô như một ngọn đèn soi sáng trong đêm tối.

"Em có biết..." Sasuke bắt đầu, nhưng rồi dừng lại, đôi mắt anh trở nên mơ hồ. "Tôi không biết làm thế nào để yêu, làm thế nào để tin tưởng vào ai đó."

Sakura lắng nghe từng lời, nhưng không vội vàng đáp lại. Cô chỉ ngồi đó, nhìn vào đôi mắt đen thẫm của Sasuke, nơi có một sự bất an mà anh chưa bao giờ cho phép ai thấy. Một phần trong cô cảm thấy đau đớn khi chứng kiến anh phải chiến đấu với chính bản thân mình, nhưng cô biết rằng, Sasuke không cần phải có tất cả câu trả lời ngay lập tức.

"Yêu không phải là điều gì phức tạp, Sasuke," Sakura nhẹ nhàng nói. "Yêu là khi anh chấp nhận được bản thân mình, dù có những vết thương, dù có những sai lầm. Và yêu là khi anh có thể mở lòng, để cho ai đó, em chẳng hạn, bước vào và chia sẻ gánh nặng đó cùng anh."

Sasuke nhìn cô, đôi mắt đen của anh như muốn nói điều gì đó, nhưng lại dừng lại. Hắn không nói gì thêm, nhưng trong lòng, một cảm giác gì đó ấm áp đang dần dần nảy sinh. Có lẽ, tình yêu không phải là thứ anh phải đi tìm, mà là thứ đã luôn ở đó, ngay trước mắt anh.

Một lúc sau, Sasuke đứng dậy, đưa tay ra phía Sakura. "Chúng ta đi thôi. Còn nhiều điều phải làm."

Sakura nhìn vào bàn tay của anh, rồi cuối cùng, nắm lấy. Đôi tay họ gặp nhau trong một khoảnh khắc yên bình, và dù không có lời nói nào, nhưng đó là lời hứa mà cả hai đều hiểu. Họ sẽ không buông tay nhau. Họ sẽ đi cùng nhau, dù có khó khăn đến đâu.

Ánh sáng từ mặt trời chiếu xuống, xuyên qua những cành cây, tạo thành những tia sáng lấp lánh. Những giọt nước còn đọng lại trên lá cây như những viên pha lê lấp lánh trong không gian. Và giữa tất cả những điều đó, Sasuke và Sakura tiếp tục bước đi, cùng nhau, hướng về phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top