Chương 5: Dẫu biết đau, vẫn tiến lên

Dù đã có những lời an ủi và sự chờ đợi từ Vương Nhất Bác, nhưng Tiêu Chiến vẫn không thể hoàn toàn xóa bỏ những cảm xúc hoang mang trong lòng. Anh biết, tình yêu giữa họ không chỉ là những giây phút ngọt ngào, mà còn là một hành trình đầy thử thách. Không phải là thử thách từ ngoài xã hội hay từ công việc, mà là những thử thách đến từ chính bản thân anh. Nỗi sợ và sự bất an ấy không thể chỉ xoá bỏ trong một đêm, không thể thay đổi chỉ vì những lời nói nhẹ nhàng. Nhưng điều duy nhất khiến Tiêu Chiến không bỏ cuộc là chính Vương Nhất Bác – người đã cho anh thấy rằng tình yêu không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng nếu là tình yêu thật sự, thì sẽ có đủ sức mạnh để vượt qua tất cả.

Mỗi ngày trôi qua, Tiêu Chiến lại nhận ra rằng trái tim mình không thể phủ nhận sự tồn tại của Vương Nhất Bác. Dù là những khoảnh khắc giản đơn, khi anh nhìn vào mắt Vương Nhất Bác và cảm nhận được sự ấm áp, anh lại càng thêm mâu thuẫn. Anh yêu, nhưng lại sợ yêu. Anh muốn nắm tay, nhưng lại sợ sẽ làm người ấy tổn thương. Dù thế nào, anh vẫn không thể chối bỏ được một điều rằng Vương Nhất Bác đã chiếm giữ một phần không thể thiếu trong trái tim mình.

Một buổi sáng, khi Tiêu Chiến tỉnh dậy, anh nhận ra bản thân mình đã quá mệt mỏi với những suy nghĩ miên man về tương lai, về cuộc sống và về tình yêu. Anh không thể tiếp tục chỉ sống trong những lo âu và sợ hãi, anh biết, nếu muốn thật sự sống, anh phải đối diện với mọi thứ, ngay cả khi nó làm tổn thương trái tim anh.

Cuộc sống trong giới giải trí chưa bao giờ dễ dàng, và với Tiêu Chiến, việc giữ vững hình ảnh của mình trước công chúng là một gánh nặng không nhỏ. Nhưng khi đối diện với Vương Nhất Bác, anh lại cảm thấy một phần trong mình muốn được sống thật. Anh không cần phải là một Tiêu Chiến hoàn hảo trước mắt mọi người. Anh chỉ cần là chính mình, được yêu và yêu, là đủ.

Một ngày nọ, khi hai người hẹn gặp nhau tại một công viên nhỏ ở ngoại ô, Tiêu Chiến cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ. Anh muốn nói với Vương Nhất Bác những điều mà lâu nay anh luôn giấu kín trong lòng, những cảm xúc anh không thể tiếp tục chôn giấu.

"Nhất Bác," Tiêu Chiến bắt đầu, giọng anh lạ lẫm và đầy mơ hồ, như thể anh đang chiến đấu với chính mình. "Anh có bao giờ cảm thấy... mệt mỏi không?"

Vương Nhất Bác ngước nhìn Tiêu Chiến, đôi mắt anh tràn đầy sự quan tâm. "Mệt mỏi? Em không hiểu anh đang nói gì."

Tiêu Chiến nhìn xuống, cố gắng tìm lại sự bình tĩnh trong lời nói của mình. "Anh mệt mỏi vì không thể yêu em thật sự như cách em yêu anh. Anh sợ. Anh sợ rằng... anh sẽ làm tổn thương em."

Vương Nhất Bác im lặng trong giây lát, rồi anh tiến lại gần Tiêu Chiến, nắm lấy tay anh một cách nhẹ nhàng. "Em không sợ bị tổn thương. Em chỉ sợ anh sẽ không cho phép mình hạnh phúc."

Lời nói của Vương Nhất Bác khiến Tiêu Chiến nghẹn lại. Một phần trong anh cảm thấy xấu hổ khi nhận ra rằng anh đã để sợ hãi chi phối quá lâu. Anh cứ nghĩ rằng yêu là phải hoàn hảo, rằng tình yêu phải không có bất kỳ sai sót nào, nhưng giờ đây anh nhận ra, chính những sai sót ấy lại là điều làm nên sự đặc biệt của tình yêu. Yêu không phải là không đau đớn, mà là dù biết sẽ phải trải qua đau khổ, vẫn kiên định tiến về phía trước.

"Anh không biết mình có thể làm gì để xứng đáng với tình cảm của em," Tiêu Chiến nói, giọng anh bỗng trở nên yếu ớt.

"Anh đã làm đủ rồi," Vương Nhất Bác thì thầm. "Anh đã có đủ sức mạnh để bước qua nỗi sợ, đủ sức mạnh để yêu em dù biết rằng sẽ phải đối diện với đau đớn. Em chỉ cần anh là chính anh, không cần phải hoàn hảo."

Tiêu Chiến ngước nhìn Vương Nhất Bác, trong ánh mắt anh không còn sự nghi ngại hay sợ hãi như trước. Thay vào đó là một sự nhẹ nhõm, như thể anh vừa buông bỏ một gánh nặng khổng lồ. Anh nhận ra rằng yêu không phải là một trận chiến với chính bản thân, mà là một hành trình mà cả hai cùng đi qua. Dù biết rằng con đường đó có thể đau đớn, nhưng chỉ cần có nhau, họ sẽ không bao giờ phải đối diện một mình.

"Vậy thì, em có thể đợi anh không?" Tiêu Chiến khẽ hỏi, đôi mắt anh tràn đầy sự mong chờ.

Vương Nhất Bác không nói gì, anh chỉ nắm chặt tay Tiêu Chiến và gật đầu. "Chúng ta sẽ cùng nhau đi qua, dù cho có phải mất bao lâu."

Tiêu Chiến mỉm cười, cảm giác nhẹ nhõm và bình yên lan tỏa trong lòng anh. Anh không còn cảm thấy mình đơn độc nữa, vì giờ đây, có Vương Nhất Bác bên cạnh, anh biết rằng dù có đau đớn thế nào, họ vẫn sẽ cùng nhau tiến về phía trước, dù biết rằng con đường đó không phải lúc nào cũng dễ dàng. Nhưng chỉ cần có tình yêu, họ sẽ vượt qua tất cả.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top