Chương 3: Giữa hai thế giới
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác tiếp tục gặp nhau, những lần hẹn hò đã trở thành phần không thể thiếu trong lịch trình của cả hai, dù họ không bao giờ gọi những buổi gặp gỡ ấy là hẹn hò. Đối với Tiêu Chiến, mỗi lần gặp Vương Nhất Bác đều là một sự giải thoát nhẹ nhàng khỏi cái bóng đen của ngành công nghiệp giải trí. Vương Nhất Bác không phải là một người trong giới, điều đó khiến Tiêu Chiến cảm thấy như tìm thấy một không gian an toàn, nơi anh có thể là chính mình mà không cần phải che giấu bất kỳ cảm xúc nào.
Còn đối với Vương Nhất Bác, mỗi lần nhìn thấy Tiêu Chiến là một dịp để anh hiểu thêm về con người mà mình đang yêu. Đã bao lần anh chứng kiến Tiêu Chiến cười nhẹ, nhưng đằng sau nụ cười ấy luôn ẩn chứa một sự mệt mỏi không thể che giấu. Anh biết rằng Tiêu Chiến không phải là một người dễ dàng bộc lộ cảm xúc của mình, nhưng Vương Nhất Bác luôn cảm nhận được những nỗi đau thầm lặng mà Tiêu Chiến mang trong lòng. Anh không ép buộc, chỉ âm thầm ở bên, kiên nhẫn chờ đợi ngày Tiêu Chiến sẽ mở lòng với mình.
Mỗi buổi chiều, họ lại tìm đến quán café đó, nơi không có những ánh đèn sân khấu chói lóa, không có sự giám sát của công chúng. Đó là nơi họ có thể nói chuyện với nhau mà không cần phải lo lắng về việc ai sẽ nghe thấy. Tiêu Chiến vẫn là Tiêu Chiến – một người nổi tiếng và tài năng, nhưng với Vương Nhất Bác, anh chỉ là một người đàn ông bình thường, với những ước mơ và khát vọng, cũng như những nỗi sợ hãi và mệt mỏi.
Một chiều mùa thu, khi không gian trong quán café yên tĩnh và ấm áp, Tiêu Chiến ngồi đối diện Vương Nhất Bác, tay cầm ly café còn hơi ấm. Anh nhìn vào đôi mắt sáng của Vương Nhất Bác, nơi mà anh luôn tìm thấy sự bình yên mỗi khi cảm thấy mệt mỏi. Lần này, anh có một cảm giác khác, như thể có điều gì đó sắp thay đổi trong cuộc đời mình, nhưng anh không biết đó là gì.
"Em có bao giờ cảm thấy mệt mỏi vì công việc của mình không?" Tiêu Chiến lên tiếng, hỏi câu hỏi mà chính anh cũng không biết tại sao lại hỏi.
Vương Nhất Bác nhìn anh một lúc, sau đó cười nhẹ. "Em không thể nói là không mệt, nhưng mỗi khi gặp anh, mọi thứ dường như nhẹ nhõm hơn một chút."
Tiêu Chiến giật mình, không ngờ rằng Vương Nhất Bác lại có thể thẳng thắn đến như vậy. Anh không biết nói gì, chỉ cảm thấy một cảm giác lạ lẫm dâng lên trong lòng. Cảm giác ấy khiến anh tự hỏi liệu mình có đang tìm kiếm một sự cứu rỗi, hay chỉ đơn giản là một ai đó sẽ nhìn thấy anh, hiểu anh, và yêu anh mà không cần phải mặc giáp.
"Anh cũng vậy," Tiêu Chiến thì thầm, rồi khẽ nhấp một ngụm café. "Mỗi lần gặp em, anh cảm thấy như mình không còn phải gánh vác tất cả những gánh nặng đó nữa."
Vương Nhất Bác nhìn anh, đôi mắt anh trở nên sâu lắng, như thể muốn hiểu rõ mọi thứ ẩn sau những lời nói ấy. "Chúng ta đều có những gánh nặng riêng, Tiêu Chiến. Nhưng anh biết không? Em nghĩ rằng, dù có thế nào, mỗi người chúng ta đều cần phải sống với chính mình, không phải với hình ảnh mà người khác mong muốn."
Lời nói của Vương Nhất Bác khiến Tiêu Chiến cảm thấy mình như vừa nhận được một ánh sáng mới. Anh đã quen với việc sống theo hình ảnh mà công chúng và những người xung quanh mong đợi, nhưng chưa bao giờ dám thực sự sống vì chính mình. Dường như trong suốt những năm qua, anh đã đánh mất chính mình trong những hào quang và sự kỳ vọng.
Một lúc sau, không gian trong quán café lại trở nên tĩnh lặng, chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng phát ra từ loa, cùng với tiếng cốc chạm vào nhau khi Tiêu Chiến đưa tay lên. Nhưng trong lặng yên ấy, có điều gì đó rất đặc biệt giữa hai người.
"Em nói đúng," Tiêu Chiến cười nhẹ, nhưng trong nụ cười ấy có một chút nghẹn ngào. "Có lẽ anh đã quá mải mê với những thứ bên ngoài để quên đi những gì thật sự quan trọng."
Vương Nhất Bác không nói gì, chỉ nhìn Tiêu Chiến với ánh mắt đầy thấu hiểu. Anh biết rằng Tiêu Chiến không phải là một người dễ dàng mở lòng, nhưng mỗi lần anh nói chuyện với Tiêu Chiến, anh lại cảm thấy mình gần hơn với thế giới thật sự của Tiêu Chiến, thế giới không có ánh đèn sân khấu, không có những kỳ vọng từ công chúng, chỉ có một Tiêu Chiến bình thường, đầy yếu đuối và cũng rất mạnh mẽ.
"Anh đã bao giờ nghĩ đến việc buông bỏ tất cả chưa?" Vương Nhất Bác đột ngột hỏi, ánh mắt anh sáng lên một cách tò mò.
Tiêu Chiến ngẩn người, câu hỏi của Vương Nhất Bác khiến anh không kịp chuẩn bị. Anh đã nghĩ đến việc buông bỏ, rất nhiều lần, nhưng anh luôn sợ rằng mình không đủ dũng cảm để làm điều đó. Anh sợ mình sẽ trở thành một người thất bại, không thể giữ được những gì mình đã có. Nhưng thực sự, anh lại cảm thấy một phần trong lòng mình luôn khao khát được sống một cuộc sống khác, một cuộc sống không phải là một Tiêu Chiến được vẽ lên từ những hình ảnh đẹp đẽ trong mắt công chúng.
"Anh đã từng nghĩ," Tiêu Chiến nhẹ nhàng đáp. "Nhưng không phải vì tôi muốn bỏ cuộc. Mà là vì tôi muốn tìm thấy một cuộc sống khác, cuộc sống mà tôi có thể là chính mình."
Vương Nhất Bác mỉm cười, anh đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào tay Tiêu Chiến. Đó là một cái chạm rất nhẹ nhàng, nhưng lại đầy sự quan tâm. "Nếu anh cần, em sẽ ở đây để giúp anh tìm ra con đường đó."
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, trong lòng anh như có một cơn sóng cuộn trào, nhưng đó lại là một cơn sóng nhẹ nhàng, không khiến anh cảm thấy sợ hãi. Anh không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng ít nhất, trong khoảnh khắc này, anh biết rằng mình không đơn độc. Và điều đó khiến anh cảm thấy như mình đã tìm thấy một phần của chính mình mà từ lâu anh đã bỏ quên.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top