CHƯƠNG 4: Ông Kẹ

[ Chúng ta kính dâng cho thời gian linh hồn của mình, từng chút, từng chút đến vĩnh sinh.]
Kisa Kaede - H.L.T.T

Giáo sư Lupin có một bề ngoài khá hiền hậu, tuy ông ăn mặc có chút xoàng xĩnh cũ nát. Thầy dẫn tụi học trò đi xuống hành lang thứ hai và dừng lại, ngay bên ngoài cửa phòng hội đồng giáo viên. Thầy Lupin mở cửa rồi đứng qua một bên nói:

"Mời vào bên trong."

Phòng hội đồng giáo viên là một phòng ốp gỗ đầy những cái ghế để lộn xộn không ai ngồi, trừ một cái. Giáo sư Snape đang ngồi trên một cái ghế bành thấp. Đôi mắt thầy Snape sáng long lanh và môi thầy thấp thoáng nụ cười nhạo báng độc địa. Giáo sư Lupin bước vào, khép lại cánh cửa phía sau lưng. Giáo sư Snape bèn nói:

"Cứ để cửa mở, Lupin. Tôi chẳng hứng thú chứng kiên trò này lắm đâu."

Rồi thầy Snape đứng dậy, sải bước đi ngang qua bọn học trò, tấm áo chùng đen của ông phồng lên phơ phất sau bước chân. Đến cửa, giáo sư Snape quay ngoắt một vòng trên gót, và nói:

"Có lẽ chưa ai khuyến cáo thầy, thầy Lupin à, nhưng lớp này có một trò tên là Neville Longbottom. Tôi muốn khuyên ông đừng có giao cho trò đó bất cứ việc khó khăn nào, trừ khi có trò Hermione nhắc tuồng bên tai nó."

Neville đỏ mặt xấu hổ lắm, Helen đứng bên cạnh vỗ vỗ vai cậu an ủi.

Giáo sư Lupin nhướn chân mày lên:

"Tôi đang trông mong Neville sẽ giúp tôi trong giai đoạn điều hành thứ nhất, và tôi chắc chắn là trò ấy sẽ thực hiện điều đó một cách đáng nể."

Mặt Neville càng đỏ thêm, như không thể đỏ thêm được nữa. Môi thầy Snape cong lên, nhưng ông bỏ đi, đóng cánh cửa kêu một cái rầm, trước khi đi ông không quên liếc mắt nhìn Helen một cái làm cô rùng mình.

Giáo sư Lupin vẫy tay ra hiệu cho cả lớp đi về phía cuối phòng:

"Thôi, bắt đầu."

Cuối phòng không có gì cả ngoại trừ một cái tủ áo cũ mà các giáo sư thường cất những tấm áo chùng dự trữ. Khi giáo sư Lupin bước đến đứng cạnh bên cái tủ áo thì cái tủ bỗng nhiên lảo đảo lắc lư, dộng vào bức tường ầm ầm.

Vài đứa học trò nhảy lùi lại cảnh giác. Giáo sư Lupin bèn bình thản nói:

"Chẳng có gì đáng sợ cả. Trong đó có một Ông Kẹ."

Hầu hết đám học trò đều cảm thấy đó chính là cái đáng sợ. Neville nhìn thầy Lupin với ánh mắt chỉ còn có hãi hùng, và Seamus thì nhìn cái nắm đấm cửa tủ đang kêu lách cách với vẻ lo lắng bồn chồn.

Giáo sư Lupin giảng giải:

"Mấy Ông Kẹ khoái những nơi đóng kín tối tăm, như tủ quần áo, gầm giường, chạn tủ dưới gầm chậu rửa bát... Có một lần tôi bắt gặp một Ông Kẹ trú ngụ ngay trong một cái đồng hồ đứng cổ lỗ sĩ. Ông Kẹ này mới dọn vô đây vào trưa ngày hôm qua, và tôi đã xin phép ông Hiệu trưởng yêu cầu các giáo viên cứ để mặc nó ở đó để cho học sinh năm thứ ba có dịp thực tập. Vậy câu hỏi đầu tiên mà các trò phải tự hỏi là: Ông Kẹ là gì ?"

Hermione giơ tay lên ngay:

"Đó là một con ma thay hình đổi dạng. Nó có thể đội lốt bất cứ cái gì mà nó tưởng làm cho chúng ta sợ nhất."

Giáo sư Lupin nói:

"Đúng lắm. Tôi cũng không thể nào giải thích rõ ràng hơn Hermione được."

Mặt Hermione sáng rực lên khi nghe được lời khen ngợi. Giáo sư Lupin nói tiếp:

"Như thế khi Ông Kẹ còn ngồi trong bóng tối, nó chưa mang một hình dạng nào hết. Nó chưa biết cái nào sẽ hù dọa được người ở bên ngoài cánh cửa. Chưa có ai từng được biết một Ông Kẹ thì trông như thế nào khi nó ở một mình. Nhưng khi tôi thả nó ra khỏi tủ thì nó lập tức trở thành bất cứ cái gì mà mỗi chúng ta sợ nhất."

Neville thốt lên mấy tiếng ú ớ khiếp đảm, nhưng giáo sư Lupin phớt lờ đi, nói tiếp:

"Điều này có nghĩa là chúng ta có một thuận lợi lớn lao so với Ông Kẹ trước khi chúng ta bắt đầu. Trò có biết là gì không, Harry?"

Suy nghĩ câu trả lời khi bên cạnh là một Hermione cứ nhấp nha nhấp nhổm trên gót giày với cánh tay giơ tuốt trên cao quả là rất ư khó khăn, nhưng Harry cũng tìm được câu trả lời:

"Ơ... bởi vì chúng ta có nhiều người, Ông Kẹ không biết nên đội lốt nào."

"Chính xác!"

"Luôn luôn nên có nhiều người khi xử lý Ông Kẹ. Con ma đội lốt sẽ bối rối. Nó nên đội lốt gì, một cái xác không đầu hay một con sên ăn thịt sống ? Có một lần tôi thấy một Ông Kẹ phạm chính cái sai lầm đó: toan hù dọa hai người cùng một lúc và tự biến mình thành một nửa con sên. Không đến nỗi ghê lắm."

"Bùa chú để giải tà Ông Kẹ đơn giản thôi. Tuy nhiên cũng cần đến sức mạnh của ý chí. Các trò biết không, cái thực sự chấm dứt một Ông Kẹ là một trận cười. Điều các trò cần làm là buộc nó mang một hình dạng mà các trò thấy tức cười.

"Chúng ta sẽ thực tập câu thần chú trước, không cần dùng đến cây đũa phép. Các trò hãy nói theo tôi... riddikulus!"

Cả lớp đồng thanh lập lại:

"Riddikulus!"

"Riddikulus!" Helen lẩm nhẩm. Ông kẹ là loại sinh vật cô chưa từng gặp bao giờ , nếu nói nó có thể phản chiếu lại thứ làm mình sợ hãi, Helen tự hỏi thứ gì sẽ làm cho cô sợ hãi?

Giáo sư Lupin nói:

"Tốt lắm! Rất tốt. Nhưng tôi e là mình chỉ vừa thực tập xong phần dễ làm. Các trò nên biết là chỉ mỗi cái từ đó thôi thì chưa đủ hiệu nghiệm. Và đây là lúc cần đến trò, Neville à."

Cái tủ áo lại rung lắc bần bật, nhưng cũng không đến nỗi thảm như Neville.

"Này, cậu sẽ ổn thôi." Helen an ủi

"Nhưng..." Neville nói không thành lời, cậu bước tới trước như thể đang đi tới cái giá treo cổ.

Giáo sư Lupin nói:

"Được rồi, Neville. Hãy làm cái trước tiên trước: trò hãy nói xem cái gì làm cho trò sợ nhất trên cõi đời này ?"

Môi của Neville mấp máy, nhưng không ai nghe được tiếng nào. Giáo sư Lupin vui vẻ nói:

"Xin lỗi trò, tôi chưa nghe ra."

Neville nhìn quanh với vẻ hoang mang, như thể cầu xin ai đó cứu giúp cậu với, bắt gặp Helen gật gật đầu tiếp dũng khí Neville mới lên tiếng nói, nghe như một tiếng thì thào:

"Giáo sư Snape."

Hầu như ai cũng cười. Ngay cả Neville cũng mỉm cười với vẻ hối lỗi. Tuy nhiên giáo sư Lupin lại có vẻ suy tư.

"Giáo sư Snape... hừm... Neville, thầy nghĩ con sống với bà nội con, phải không?"

Neville lo lắng:

"Ơ... phải, nhưng mà con không muốn Ông Kẹ biến thành bà nội con đâu."

"Không, không, con hiểu lầm thầy rồi."

Giáo sư Lupin bây giờ lại mỉm cười, nói tiếp:

"Thầy không biết con có thể nói cho mọi người biết loại áo quần gì mà bà của con thường mặc không?"

Neville có vẻ ngạc nhiên, nhưng cũng đáp:

"Dạ... Bà luôn luôn đội cái nón ấy, một cái nón cao trên đỉnh có gắn một con kền kền nhồi bông. Và một cái áo đầm dài màu xanh lá cây, thông thường... và đôi khi quàng khăn quàng cổ bằng lông cáo."

Helen cảm thấy có gì đó không ổn...

Giáo sư Lupin gợi ý:

"Và một cái ví xách tay?"

Chắc chắn không ổn...

Neville nói:

"Một cái màu đỏ bự lắm."

Giáo sư Lupin nói:

"Được rồi. Con thể hình dung những thứ y phục này rõ ràng không, Neville? Con có thể nhìn thấy chúng ở trong đầu con không?"

"Dạ."

Neville đáp không chắc chắn chút nào, hiển nhiên là nó đang thắc mắc chuyện gì tiếp theo đây. Giáo sư Lupin tiếp tục giảng giải:

"Neville à, khi Ông Kẹ nhào ra khỏi cái tủ áo và trông thấy con, nó sẽ đội ngay lốt giáo sư Snape. Và con sẽ giơ cây đũa phép lên, như vầy, và la lên "Riddikulus", và hết sức tập trung nghĩ đến áo nón của bà con. Nếu con làm tốt thì "giáo sư Snape" sẽ bị đội cái nón có con kền kền nhồi bông trên chóp, mặc cái áo đầm xanh, đeo cái ví bự màu đỏ."

Mọi người phá ra cười to. Cái tủ áo cũng lắc lư dữ dội.

Không được Neville, giáo sư Snape chắc chắn sẽ giết cậu!!! Helen trong lòng kêu lên.

Giáo sư Lupin nói tiếp:

"Nếu Neville thành công, thì Ông Kẹ có thể hướng sự chú ý lần lượt vào từng người trong chúng ta. Tôi muốn tất cả các trò hãy dành ra ít phút bây giờ để nghĩ xem mình sợ cái gì nhất, và nghĩ xem mình có thể ép nó làm gì cho thiệt khôi hài..."

"Mọi người sẵn sàng chưa?"

Thầy Lupin hướng dẫn bọn học sinh lùi ra sau,Neville mặt xanh mét nhưng cũng đã xắn ống tay áo lên cầm chắc đũa phép vào thế sẵn sàng.

"Thầy đếm đến ba, Neville nhé. Một - hai - ba! Bắt đầu!"

Một chùm lửa sáng xẹt ra từ đầu đũa phép của giáo sư Lupin, trúng ngay cái nắm đấm. Cái tủ áo mở bung ra. Giáo sư Snape bước ra, mũi khoằm, vẻ dọa nạt, quắc mắt nhìn Neville.

Neville lùi lại, đũa phép giơ lên, miệng há hốc không thốt ra lời. Thầy Snape tiến về phía cậu, đè trùm lên nó, cho tay vào bên trong lớp áo chùng. Neville chợt thét lên:

"R-r-riddikulus!"

Có một tiếng gì vang lên như tiếng roi quất. Thầy Snape loạng choạng. Rồi thầy mặc một cái áo đầm dài viền ren, đội một cái nón cao trên chóp có một con kền kền bị mối gặm, và tay đung đưa một cái ví bự chảng màu đỏ thắm.

Một tràng cười bùng vỡ; còn Ông Kẹ khựng lại; bối rối . Học sinh nhà Slytherin thì không há miệng cười nổi khi chủ nhiệm của mình bị bêu xấu. Bọn chúng lườm bầy sư tử như muốn rớt luôn tròng mắt ra ngoài.

Lần này cậu tiêu đời thật sự Neville, không ai có thể cứu nổi cậu đâu, Helen mặc niệm.

Được thế tiến lên, thầy Lupin liên tục gọi học trò tiến tới, từng đợt, từng đợt tiếng cười không ngừng giòn rã vang lên.

Nhưng đến lượt Helen thì không.

Ông kẹ biến thành một người phụ nữ xinh đẹp, mái tóc trắng với gương mặt bảy phần giống với Helen. Bà đội vương miệng cùng hoàng phục kiêu hãnh mỉm cười lại không kém phần đôn hậu. Nhan sắc của bà khiến cho toàn lớp học tĩnh lặng kinh ngạc nhìn theo.

Nhưng nào được bao lâu, gương mặt người phụ nữ ấy bị thay thế bởi nét kinh hoàng, một thanh kiếm xuyên qua ngực bà từ phía sau sáng loáng. Máu nhiễu từ mũi kiếm tí tách chảy xuống nhuộm đỏ một vùng.

Người phụ nữ ngã xuống, một người đàn ông xuất hiện, trên tay ông còn lăm lăm cầm một mũi kiếm nhuộm máu, đích thị là thanh kiếm đã giết người phụ nữ kia. Người đàn ông này cũng đội vương miện, nó bị lệch sang một bên rồi leng keng rơi xuống đất.

Người đàn ông gồng mình ôm lấy chính mình, mắt ông ta đỏ lự, sau lưng dần nứt toác ra, từ vết nứt trồi lên một sinh vật kì dị hai đầu năm tay không da mà chỉ bầy nhầy như một mớ thịt nát. Nó uốn éo làm máu xương văng tứa tung, người đàn ông kia hiện tại chỉ như túi da không ngừng hỗn động. Giống một bộ y phục bị tháo xuống phân nửa.

Helen cắn chặt hàm răng vai run lên nhè nhẹ, một tia đau khổ lóe qua trong đáy mắt rồi trở nên lạnh như băng.

"Cinis!" Helen nói, đũa phép chỉ vào ông kẹ lóe ra một tia sáng đỏ thẫm, mọi thứ hóa thành một đoàn khói tản ra, hết thảy trở về với tro bụi.

Nhưng đám học trò thậm chí là giáo sư Lupin cũng đã bị dọa đến không thể phát ra âm thanh trước nỗi sợ của Helen, một khung cảnh vô cùng khủng khiếp mà ngay cả người từng trải qua chiến tranh như Lupin chỉ có thể nghẹn họng đứng nhìn.

Hình ảnh máu thịt nhầy nhụa không ngừng đảo qua đảo lại trong đầu mỗi người, có đứa còn không chịu được mà nôn khan.

Helen không biết mình đã rời khỏi lớp học thế nào, khi nhận ra cô chỉ biết mình đã đứng ở trên tháp thiên văn, tóc và vai còn đọng lại tuyết.

¶¶¶¶¶¶¶¶¶¶¶¶¶¶¶¶¶¶¶¶¶¶¶¶

Mọi người đọc tương tác với tác giả với, để tui có động lực viết hicc. Rate hay cmt đều được nà :(〃゚3゚〃)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top