Chap 11:
Ba ngày Taehyung bị nhốt và bỏ đói bây giờ ăn cũng đã ăn, uống cũng đã uống... cuối cùng thì cũng phải đến việc tắm rữa... Taehyung không nhìn thấy gì mới cảm thấy sợ, nếu như cậu ta mở bịt mắt có phải tâm trạng Taehyung sẽ đỡ lo lắng hơn không. Taehyung do dự không muốn bước xuống giường... người kia đã đứng bên anh khuyên nhủ bao nhiêu lời, thuyết phục anh bao nhiêu...
"Chỉ tắm thôi! Tớ không làm gì cậu đâu... tin tớ đi Taehyung! Ngày đó tớ cũng đã tin cậu và để cậu tắm cho mình mà,..."
Taehyung làm sao có thể quên, nhưng mà chính vì không được nhìn thấy gì nên Taehyung cảm thấy ngại. Sau khi trải qua cái nụ hôn mãnh liệt của Jimin làm anh đến ngất đi, cảm giác sợ hãi vây lấy anh... có lẽ anh lại nghĩ xa quá rồi.
Taehyung liền chấp nhận đi theo bàn tay đang ôm lấy eo mình dìu mình đi, tình cảnh này làm anh nhớ đến khi xưa...
Jimin toàn thân đều bẩn, cơ thể xanh xao lạnh lẽo... có lẽ bây giờ anh cũng vậy.
Thật muốn cười bản thân... ăn rồi lại muốn ói hết ra... nói rồi lại muốn nuốt trở lại Jimin đừng để tôi lần nữa có cơ hội giết cậu...
Thật nhàm chán.... những ngày qua bị nhốt trong phòng không được rời giường cũng không được nhìn thấy mọi thứ. Taehyung thật sự muốn có một đôi cánh để đưa bản thân rời khỏi nơi này... từ ngày được chăm sóc tận tình... so với ngày hôm nay anh đoán ra được một chút tâm tình của người nọ, Jimin ... cậu ta không vui..
Bật cười chế giễu..Taehyung hờ hửng nói
"Chán việc giam giữ tôi rồi sao? Nếu giết tôi hoặc thả tôi có thể làm cậu vui thì hãy làm đi!"
"Tôi không ngốc!!"
"Tôi cũng không phải kẻ khờ! Cảm ơn những ngày qua đã chăm sóc tốt cho tôi như vậy... nếu muốn trả ơn tôi vì lúc trước đã chăm sóc và giúp đỡ cậu thì tốt hơn hết là hãy để tôi rời đi... hoặc ...cậu có thể giết chết thành viên cuối cùng của gia đình kẻ thù"
Người lúc trước luôn làm cậu vui thì bây giờ lại là người làm cậu bực tức.
Jimin chồm đến bên cạnh Taehyung, khoá lấy người này để cậu không thể động đậy được nữa.. Taehyung khó chịu giãy giụa...
"Nhốt tôi ở đây để khi buồn bực chuyện gì sẽ trút lên người tôi sao? Jimin từ khi nào cậu trở nên trơ trẽn như vậy?"
Tớ vì ai hả? Taehyung...
Jimin buông Taehyung ra và rời đi... khi bước chân đứng giữa cánh cửa phòng. Jimin kìm nén sự tức giận trong lòng nhìn về phía Taehyung. Dù thế nào cũng không thể dừng lại mọi chuyện, không thể thay đổi, càng không thể buông bỏ được người này... thật sự không muốn hay chưa bao giờ muốn buông...
"Ngày mai.... tớ và Pyeong sẽ đến lễ đường!"
Tiếng đóng cửa kết thúc cuộc nói chuyện, có lẽ cũng kết thúc đi tình cảm mà Taehyung dành cho Jimin. Làm sao anh lại không biết được chuyện này chứ... anh đã biết khi bản thân bị nhốt ở căn phòng đó...
Taehyung nhớ lại khoảng thời gian ở trong căn phòng tối tăm đó
"Taehyung... đúng không?"
Một giọng nói của người đàn ông lạ lẫm vang lên. Trong không gian một màu tối đen, Taehyung chẳng thể biết hắn là ai... chỉ nghe được giọng nói.
Tự hỏi có phải bản thân đã rời khỏi được nơi đó chưa, hay vẫn bị bắt ở lại... hay lại bị một kẻ lạ mặt nào đó bắt cóc... nghĩ lại anh không khỏi cười khỗ, số anh là để người ta bắt trói hay sao.
"Tôi có một điều kiện muốn bàn với cậu? Thế nào?"
Taehyung không khỏi ngạc nhiên, gì đây chứ... bàn điều kiện khi anh chả biết gì về hắn ta, khi anh còn đang bị trói như một tên tội phạm sao?
"Điều kiện gì?"
"Chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời Jimin cho đến khi cậu ta hoàn toàn trở thành chồng của con gái tôi... sau đó tôi nhất định sẽ thả cậu đi... !"
Chồng... hàng ngàn chữ chồng nhân đôi hiện lên trong đầu anh...
Chủ rể sao Jimin? Tôi vì yêu cậu mà hết thảy dùng mọi cách để ở bên cậu, chăm sóc cậu, yêu thương cậu...
tôi làm vậy là vì yêu... chứ không phải đợi.. đợi cậu sáng mắt và dùng ánh mắt lạnh lùng đó đến tìm gia đình tôi giết sạch, không đợi cậu rời bỏ tôi để cùng ai đó sinh con, sống một cuộc sống vợ chồng... ông trời đang thử thách gì với tôi đây.
"Kim Taehyung... cậu là một cảnh sát thông minh... vậy thì tại sao cậu không đi điều tra lại vụ án của những năm trước đi... vụ án nhà ông Sungwan!"
Vụ án mạng của gia đình người anh em đồng hành cùng ba sao. Ông Sungwan ... ba của Jimin ... tại sao... tại sao lại muốn tôi ...
Nhìn vào khoảng không gian đen tối, Taehyung nhíu mày muốn tìm kiếm người vừa nói chuyện với mình.
Cạch
Hắn đã rời đi, và không nói gì thêm... Taehyung chìm vào không gian yên lặng và đen tối. Lời nói của người khi nảy vẫn còn văng vẳng trong đầu Taehyung...
ba từng kể với anh rằng ông trùm đã từng bảo ba hãy giết Sungwan. Nhưng ba đã từ chối... trước ngày cả nhà Jimin bị giết ba cậu đã biết trước sự việc. Ba anh nói rằng ông trùm nói nếu ông đã không giết Sungwan thì không được xen vào chuyện gì liên quan đến Sungwan...
nhưng rồi mọi chuyện xảy ra và ba anh bị gán cho cái tội giết người, giết người bạn đồng hành... làm mọi người trong hai băng đảng đều có suy nghĩ xấu về ba.
Chắc chắc đằng sau chuyện này có một bí mật, mà người nắm rõ nó nhất là ông trùm. Chính ông ta là nguyên nhân của mọi chuyện...
Dù thế nào... nhưng tại sao chuyện này nó đang thôi thúc cậu tò tò muốn tìm hiểu, Taehyung muốn rời khỏi đây. Anh phải đến sở cảnh sát...anh phải điều tra lại vụ án đó... anh phải rửa tội cho ba mình...
Taehyung bây giờ cũng không muốn gở đi mảnh vải đang bịt mắt mình... chỉ là anh chấp nhận... chấp nhận không nhìn thấy con người anh yêu, chấp nhận rũ bỏ tình cảm này, có làm được hay không anh không biết được ... chỉ biết rằng chỉ cần nhìn thấy gương mặt người anh yêu, nhất định anh sẽ lại mềm lòng, sẽ lại không nỡ rời xa cậu ta....
Muốn giết cũng chẳng được, muốn yêu cũng chẳng xong... vậy thì hãy rời xa nhau... rời xa là cách tốt nhất để thấu hiểu con tim mình nó muốn gì.
Taehyung cảm nhận được ánh sáng đang dần dần mất đi... trời đã bắt đầu chuyển tối... tiếng kim đồng hồ vang lên từng chút từng chút. Taehyung đã từng dạy Jimin lắng nghe tiếng kim đồng hồ kêu báo giờ. Jimin mỗi ngày đều dùng tai để lắng nghe nó... Jimin đoán được giờ nào đến giờ nào.. đoán được giờ nào Taehyung đi học giờ nào Taehyung tan học, cả khi giờ ngủ trưa hay giờ ăn của Taehyung... người này không nhìn thấu nhưng lại biết rất rõ thời gian của Taehyung.
Cũng như bây giờ... những ngày qua Taehyung cũng đoán được giờ nào Jimin đến, giờ nào Jimin rời đi. Chỉ là hôm nay... Taehyung thật sự chẳng thể lắng nghe được tiếng kim đồng hồ di chuyển nữa. Tâm trí anh bây giờ chỉ nghĩ đến lễ đường mà hai người họ đang sánh vai nhau cùng bước... tiếng hò hét của mọi người xung quanh, nụ cười của cô gái đứng bên cạnh Jimin... và Jimin...
Taehyung ôm lấy hai đầu gối lại... anh gục đầu xuống chúng. Mảnh vải bây giờ đã thấm ướt từ khi nào... anh muốn rời khỏi đây nhanh chóng... anh muốn quên đi con người mang tên Jimin. Anh muốn vứt bỏ tình cảm đã dành cho cậu ấy... anh thật sự rất mệt mỏi...
Rầm....
Taehyung giật mình... người bước vào phòng với cơ thể đầy mùi rượu. Có lẽ cậu ta chẳng còn tỉnh táo nữa, Taehyung tự an ủi bản thân đừng sợ chỉ cần qua đêm nay ngày mai cậu sẽ được thả đi. Nhưng ngoài dự liệu của Taehyung....
Jimin hoàn toàn tỉnh táo chỉ là rượu rót vào trong người làm cậu bị mất kiểm soát một tí, không phải mất kiểm soát một tí.. mà là vô thức đi theo tiếng gọi của trái tim. Cái thời đại nào rồi... cũng sẽ thay đổi đôi chút. Nhưng chú rể không ở phòng cô dâu lại đi loạn đến đây thật có vấn đề.
Taehyung có chút dự cảm không lành, anh sợ nếu mở miệng nói gì đó chắc chắn sẽ bị người kia không khách khí đùa giỡn.
Tại sao không ở cùng Pyeong... tại sao lại đến đây... cậu làm tôi sợ đấy Jimin...
"Taehyung ah!!"
Hơi thở của Jimin đến gần làm Taehyung có chút sợ hãi lùi về sau... Jimin không vì vậy mà từ bỏ anh càng tiến đến Taehyung... đến khi lưng đa chạm vào cạnh giường Taehyung cũng đã bị Jimin sáp đến gần như không còn một không gian nào nữa.
Chóp mũi Jimin cạ lên mũi Taehyung, mùi rượu cũng vì vậy mà sọc thẳng vào mũi Taehyung, Taehyung khó chịu nhíu mày... mùi rượu cùng mùi nước hoa nhẹ... chắc chắn là của cô gái tên Pyeong đó.
Taehyung nghiêng đầu né tránh, lại bị Jimin kéo gương mặt anh đối diện với cậu ta.. hơi thở nóng ấm phà lên giữa khoảng cách rất gần của hai người làm Taehyung thoáng chốc đã đỏ mặt, cái tình thế ngại ngùng gì đây.
"Taehyung...cậu biết không?... cả ngày hôm nay tớ phải nghĩ đến cậu rất nhiều mới trải qua được nó..!"
Taehyung thật sự không muốn trả lời, nhưng cái tư thế ám muội của cả hai làm anh phải mở miệng nói chuyện. Hai tay bị trói chạm lên ngực Jimin muốn đẩy Jimin ra.
"Cậu không nên ở đây.... trở về phòng đi!"
Jimin lập tức liền hôn Taehyung, Taehyung lúc đầu thực sự đã kịch liệt phản khán. Nhưng rồi nghĩ đến ngày mai sẽ được thả đi trong lòng có chút lưu luyến người này rồi lại bị con tim làm cho lu mờ quên đi tất thảy những ý định trong đầu.
Anh mê say điên cuồng hôn ngấu nghiếng môi và lưỡi Taehyung, chút đắng chát của rượu hoà lẫn cùng chút ngọt ngào trong miệng Taehyung.
Jimin gần như bị mê hoặc bởi đôi môi mềm mại và chiếc lưỡi ngọt ngào của Taehyung, Jimin vừa hôn lại vừa sợ... sợ rằng cứ mê say không chịu rời đôi môi này sẽ lại làm Taehyung ngất đi lần nữa. Anh luyến tiếc rời ra để Taehyung hít thở không khí vừa bị mất...
Đôi tay xuyên qua những lọn tóc ngắn mềm mại của Taehyung, xoa xoa nhẹ chúng làm mùi hương dầu gội còn vươn trên những sợi tóc bay ra. Jimin thật sự bị mùi hương dầu gội trên tóc Taehyung làm cho thêm kích thích. Tiếng thở Jimin thì thào trở nên mạnh hơn, giọng nói đã khàn đi từ khi nào...
"Cô dâu của tớ đang ở trong căn phòng này... tớ còn trở về căn phòng nào nữa chứ!"
Taehyung hoảng hốt đẩy Jimin ra bằng những sức lực còn sót lại, anh đã hiểu ý định cậu ta đến đây tìm anh rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top