Cuộc gặp gỡ định mệnh
Trong hành trình trưởng thành của mỗi người, những mối quan hệ và những quyết định mà chúng ta đưa ra có thể định hình cuộc đời chúng ta theo những cách mà ta không thể ngờ tới. "Ánh Sáng và Bóng Tối" là câu chuyện của một chàng trai trẻ sống ở một huyện nhỏ, nơi những giấc mơ và khát vọng thường bị giới hạn bởi thực tế cuộc sống.
**Tôi là T, một học sinh lớp 8, sống trong một huyện nhỏ với những cánh đồng xanh và không khí trong lành. Cuộc sống ở đây đơn giản nhưng cũng có những áp lực riêng. Mỗi ngày, tôi thường thấy mình mơ về những điều lớn lao hơn, những cơ hội mà thành phố lớn mang lại. Khi tôi lần đầu tiên gặp B tại kỳ thi học sinh giỏi, tôi không hề biết rằng cuộc gặp gỡ này sẽ mở ra một cánh cửa mới, dẫn dắt tôi vào một thế giới đầy cảm xúc, từ tình yêu ngọt ngào đến những nuối tiếc đau thương. B không chỉ là một cô gái xinh đẹp và tài năng; cô ấy còn là ánh sáng trong những khoảnh khắc tăm tối của tôi.**
Tháng 3 năm 2010
Tôi còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp cô ấy hồi thi học sinh giỏi năm lớp 8. Đó là một buổi sáng trong trẻo, khi chúng tôi cùng nhau ra thành phố để tham gia kỳ thi. Trường của tôi nằm ở huyện, cách thành phố khoảng 30 km, và việc được đến thành phố lớn để thi là một sự kiện không thể quên. Trong không khí hồi hộp và mong chờ, tôi đã nhìn thấy cô ấy.
Cô ấy nổi bật giữa đám đông theo một cách rất riêng, không chỉ vì vẻ đẹp mà còn vì sự tự tin trong từng bước đi. Tuy nhiên, điều khiến tôi ấn tượng nhất chính là đôi mắt của cô ấy. Đôi mắt ấy to tròn, sáng lấp lánh nhưng lại mang một nỗi buồn sâu thẳm. Ánh mắt ấy như thể chứa đựng cả một thế giới cảm xúc, khiến tôi cảm thấy có điều gì đó rất đặc biệt và cũng rất đau thương. Khi cô ấy mỉm cười, đôi mắt ấy lại phản chiếu một nỗi buồn mà tôi không thể diễn tả bằng lời.
Khi ánh mắt của tôi chạm vào mắt cô ấy, tôi cảm thấy một cảm giác khó tả. Có điều gì đó rung động trong lòng, một sự kết nối vô hình. Tôi đã không thể rời mắt khỏi cô ấy, và trong khoảnh khắc đó, tôi biết rằng mình đã bị cuốn hút.
Sau khi hoàn thành bài thi, tôi quyết định không bỏ lỡ cơ hội này. Khi chúng tôi đứng chờ thông báo của thầy cô, tôi cố gắng lại gần cô ấy và trò chuyện. "Cậu có làm bài tốt không?" tôi hỏi, cố gắng bắt chuyện. Cô ấy quay lại, ánh mắt cô ấy có chút sáng lên, nhưng vẫn thể hiện sự thận trọng.
"Có thể! Tớ đã làm hết sức mình," cô ấy trả lời, nụ cười tươi tắn làm tôi cảm thấy ấm lòng, nhưng tôi cũng nhận thấy sự dè dặt trong giọng nói của cô.
"À, tớ là T. Còn cậu?" tôi nói, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh.
"Băng," cô ấy đáp ngắn gọn, không cho tôi biết thêm về bản thân. Tôi quyết định không bỏ cuộc.
"Chúng ta có thể giữ liên lạc sau kỳ thi này không? Tớ muốn cùng ôn tập," tôi nói, lòng hồi hộp.
"Chắc được," B nói, ánh mắt cô ấy vẫn thận trọng. "Nhưng tớ không chắc có thời gian đâu nhé."
Câu trả lời đó khiến tôi cảm thấy hụt hẫng, nhưng tôi vẫn muốn tìm hiểu thêm. "Chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau mà, dĩ nhiên là những lúc cậu rảnh rỗi," tôi nói, cố gắng tạo ra một không khí thân thiện.
"Ừm, có lẽ vậy," B đáp, ánh mắt vẫn chưa hoàn toàn thoải mái.
"Vậy cậu có dùng yahoo không?" Tôi hỏi trong sự hồi hộp, vì lúc đó việc sở hữu điện thoại đối với chúng tôi quả là một điều xa xỉ, nếu cô ấy không xài yahoo thì coi như chuyến này công cốc rồi...
"Tớ có dùng" nghe được câu trả lời của cô ấy tôi cảm thấy một luồng hy vọng dâng trào trong lòng.
"Vậy thì tuyệt quá! Cậu có thể cho tớ xin được không, vừa nói tôi vừa chìa bút và quyển tập ra cho cô ấy."
Khi nhận được nick Yahoo của cô ấy, tôi cảm thấy vui mừng nhưng cũng hơi thắc mắc. "Eol-eumhaneul nghĩa là gì vậy?" tôi hỏi. Cô ấy chỉ cười nhẹ, không chia sẻ nhiều, tôi nghĩ thầm " thôi tạm thời vậy là đủ rồi, không nên hỏi nhiều quá".
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top