chương 3
Anh sai rồi, em về đi
#3
Anh sau khi được Dịch Thiên đưa cho sấp ảnh cô đến bệnh viện và cả chuyện ba cô nhập viện cần tiền nên hôm nay cô đi ra ngoài làm thêm vào buỗi tối
Hiện giờ đã là 22 giờ tối ,lúc này cô mới mở cửa bước vào nhà những bước chân lén lút nhẹ nhàng đi vào thấy căn nhà tối om tưởng anh đã ngủ trước ai ngờ khi bật đèn thấy anh ngồi như ma khiến cô giật cả mình
"Anh...anh chưa ngủ sao?trể rồi mà" cô đưa tay vuốt nhẹ ngực mình tự trấn an
"Em còn biết trể sao? Giờ này mới về đúng là người vợ tốt " anh nhếch môi nhìn cô từ từ bước lại gần cô
"Anh lại lên cơn à, chẳng phải anh hiểu rõ hơn ai hết quan hệ giữa hai chúng ta chỉ là một cuộc giao dịch thân xác thôi sao?" cô nhếch miệng cười khỗ nói
"Đúng , nhưng tôi nói cho em biết thứ gì của tôi thì chỉ có thể chờ tôi vứt bỏ ,không có quyền lên tiếng " anh tiến đến gần áp xác cô vào tường
"Anh...anh ...anh đừng làm bậy" cô hoảng hốt lấp bấp nói
"Cô yên tâm tôi không có tâm trạng , cô ngoan ngoãn ở nhà làm người vợ hiền đi cô cần tiền chứ gì mai tôi sẽ chuyển thêm cho cô.Ngưng ngay cái việc phục vụ làm mất mặc tôi đi" anh nói xong thong thả bước về phòng mình bỏ lại cô ngơ ngác
Trời sáng những tia nắng đầu tiên chiếu qua khe cửa một cô gái xinh đẹp đôi mắt nhắm nghiền đang chìm trong giấc mộng bỗng giật mình thức giấc , cô nhìn lại đồng hồ thì đã trể giờ là lập tức cuống quýt lên thay đồ chuẩn bị xong chạy vèo đến công ty
Khi vào đến công ty thì thấy Nhiên Liểu đang lo lắng mặt mài xanh xao lén lút đi nghe điện thoại .Cô đi theo thì vô tình nghe được cuộc nói chuyện
"Mẹ, mẹ ơi con con lở mang ...thai rồi ,con phải làm sao bây giờ huhu " cô ta lo lắng đến nỗi bật khóc
"Con yên tâm chẳng phải còn có người thích con sao?thì ta làm cho cái thai đấy trở nên đường chính chính của thằng Hoàng Khiêm là được rồi " tiếng nói đầy mưu sâu kế độc của bà ta thoát ra lanh lảnh từ điện thoại khiến cô nhất thời che miệng lùi dần về phía sau vô tình đụng vào thùng rác làm cho Nhiên Liểu giật mình
"Ai đó ?" cô ta hốt hoảng chạy theo cô
"Nhiên...Liểu tôi ...tôi vô tình đụng trúng sọt rác " cô giật mình lấp ba lấp bấp giải thích
"Nói như vậy ,là cô nghe thấy rồi đúng không? " cô ta với vẻ mặt đầy sâu độc trợn mắt nhìn cô
"Cậu...cậu...tớ...tớ" cô hoảng sợ cứ lùi dần về phía cầu thang bỗng chợt chân té nhào xuống ngất xỉu .Cô ta nhất thời hốt hoảng lấy tay che miệng rồi run rẩy bỏ chạy để lại cô một mình nằm đấy
Ở phòng Tổng Giám đốc anh ngồi cứ bồn chồn nhìn chăm chăm đồng hồ , cũng đã trể như vậy rồi tại sao cô còn chưa đến ,thế rồi anh quyết định đi xuống phòng làm việc của cô thì chẳng thấy đâu bèn móc điện thoại ra gọi cho cô
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện tại không nhấc máy, vui lòng gọi lại sau" một giọng nói máy móc vang lên bên tai anh
"Anh thấy có điềm không lành ,chạy vội ra ngoài thì đụng phải Nhiên Liểu
"A..." tập tài liệu trên tay cô ta vì lực đụng của anh quá mạnh nên rơi đầy xuống đất
"Nhiên Liểu, xin lỗi em có sao không ?" anh nhìn thấy người mà anh đụng trúng lại là cô ta nên ngồi xuống nhặt tài liệu lên vẻ mặt đầy quan tâm hỏi han
"Em...em không sao!" cô ta với vẻ mặt dịu dàng cười nói không sao
"Mà anh đi đâu mà vội quá vậy?" cô ta lại hỏi ngược lại anh
"À, sáng giờ em có thấy Diệp Hân không. Anh có việc cần tìm cô ấy gấp mà không thấy cô ấy đi làm, gọi lại không nghe" sau khi anh nói xong mặt ả ta bỗng tái xanh đi vì lo sợ
"Em...em sáng giờ không thấy cô ấy " cô ta liên tục lắc đầu như chối chết mặc mài thì lúc trắng lúc xanh
"Em có sao không? " thấy cô ta như thế anh lo lắng hỏi
"Em không sao, anh có việc thì đi trước đi" cô ta hoàn hồn lắc đầu
"Ừ, vậy anh đi trước " sau khi nói xong anh chạy ra ngoài đi khắp nơi tìm cô không thấy vội chạy về nhà cũng không thấy ,anh chạy đến công ty thì thang máy bị hỏng hóc nên đành phải dùng thang bộ , vừa đi đến đã thấy cô ngất xỉu nằm dưới mặt đất
"Diệp Hân , em sao vậy, tỉnh ...tỉnh lại đi " anh hoảng sợ vừa ôm cô chạy ra xe vừa liên tục gọi tên cô
Sau khi đưa cô đến bệnh viện vào phòng cấp cứu thì anh đứng ở ngoài đi qua đi lại lo lắng , một lát sau thì ba mẹ anh cũng chạy đến
"Sao rồi con, tại sao con bé lại như vậy "mẹ anh lo lắng chạy đến hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top