Phần 6: Giá Của Sự Tò Mò**

Phần 6: Giá Của Sự Tò Mò**

Sáng hôm sau tại Đà Lạt, không khí vẫn căng thẳng. Hải Long tiếp tục tránh mặt, đi làm từ sớm. Trong bếp, Luân và Vũ ngồi đối diện nhau, im lặng uống cà phê. Ánh mắt của Luân không ngừng liếc nhìn Vũ, đầy vẻ do dự và một sự tò mò không thể giấu nổi.

Cuối cùng, Luân lên tiếng, giọng nhỏ, đầy ngượng ngùng: "Tối qua... anh nói chuyện đó... thật à?"

Vũ nhếch mép cười, nhấp một ngụm cà phê. "Em không bao giờ đùa về chuyện đó. Anh đồng ý rồi à?"

Luân cúi mặt xuống, hai tay nắm chặt, gân xanh nổi lên. Một lúc lâu, anh mới gật đầu thật nhẹ, gần như không nhận ra. "Ừ... nếu... nếu anh có thể sắp xếp được. Tôi... tôi muốn biết cảm giác đó thế nào."

Vũ nở một nụ cười chiến thắng. "Tuyệt vời. Nhưng..." Cậu ta đứng dậy, đi vòng qua bàn, đến gần Luân. "Em cần một khoản đặt cọc trước. Em muốn được chịch anh trước."

Luân giật mình, ngước lên nhìn Vũ, mặt đỏ bừng. "Cái gì? Không! Tôi chỉ đồng ý với điều kiện là với Đội trưởng thôi!"

"Tin tưởng nhau chút đi, anh Luân," Vũ dụ dỗ, tay chạm nhẹ vào vai rắn chắc của Luân. "Em cần biết anh có... hợp tác tốt không. Hơn nữa, một người đẹp trai, nam tính như anh mà chưa từng bị chịch thì thật phí hoài. Em sẽ làm cho anh sướng."

Luân đẩy tay Vũ ra, đứng dậy, toàn thân căng thẳng. "Tôi không quan tâm! Thỏa thuận của chúng ta chỉ có vậy."

Vũ nhún vai, làm bộ quay đi. "Thôi được. Coi như em chưa nói gì. Anh cứ việc mơ về chuyện đó đi."

Sự thờ ơ của Vũ khiến Luân hoảng hốt. Anh đã mất ăn mất ngủ vì ý nghĩ đó, giờ không thể để nó vuột mất. "Chờ đã!" Anh thốt lên.

Vũ quay lại, ánh mắt đắc thắng.

Luân nuốt nước bọt, giọng run run: "Anh... anh hứa sẽ giữ lời chứ? Sau đó... anh sẽ sắp xếp cho tôi và Đội trưởng?"

"Trên đời này không có gì là chắc chắn cả," Vũ cười khẩy, "nhưng nếu anh làm em vui, tỷ lệ thành công sẽ cao hơn rất nhiều."

Luân nhắm mắt lại, như thể đang chịu đựng một quyết định khó khăn. Cuối cùng, anh gật đầu, giọng nhỏ như muỗi: "Được rồi... Tôi đồng ý."

Vũ mỉm cười. "Lên phòng em. Ngay bây giờ."

Trong phòng ngủ của Vũ, Luân đứng như trời trồng, mặt đỏ ửng, không dám nhìn ai. Vũ thì thong thả khóa cửa lại.

"Cởi đồ đi," Vũ ra lệnh.

Luân do dự, nhưng rồi từng động tác một, anh cởi bỏ chiếc áo thun, để lộ thân hình vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn. Bộ ngực nở nang, bụng sáu múi săn chắc, và làn da rám nắng trông thật hoàn hảo dưới ánh sáng ban ngày. Anh kéo quần thể thao xuống, cùng với quần lót. Cặc anh, có lẽ vì căng thẳng và xấu hổ, chỉ ở trạng thái nửa nửa, nhưng vẫn to lớn và dài, với đầu khấc hồng hào. Hai hòn dái căng tròn.

"Nằm xuống giường," Vũ chỉ tay.

Luân nằm xuống, mắt nhắm nghiền, toàn thân run nhẹ. Anh cảm thấy nhục nhã vô cùng, một cảnh sát cơ động đẹp trai lại nằm đây chờ một thằng sinh viên nhỏ con hơn đến "thưởng thức".

Vũ cởi đồ nhanh chóng. Cậu ta leo lên giường, ngồi lên người Luân, dùng tay sờ soạng khắp cơ thể săn chắc của chàng cảnh sát. "Đẹp trai thật. Phí của lắm."

Luân quay mặt đi, rên khẽ: "Làm nhanh đi..."

"Từ từ đã," Vũ cười. Cậu cúi xuống, không bú cặc ngay mà liếm từ cổ Luân, xuống ngực, xuống bụng. Lưỡi cậu lướt qua những múi cơ cứng, khiến Luân run lên từng cơn.

Rồi Vũ mới đến với cặc Luân. Cậu nuốt trọn nó vào miệng, mút mạnh. Lưỡi liếm xoáy từ gốc lên đầu.

"Ư...!" Luân rên lên một tiếng, thân hình giật mình. Dù không muốn, nhưng cảm giác quá mạnh. Cặc anh nhanh chóng cương cứng hết cỡ, to và dài trong miệng Vũ.

Vũ bú một lúc, rồi dừng lại. "Quỳ xuống. Quay lưng lại."

Luân mở mắt, vẻ mặt cầu xin. "Gì nữa?"

"Làm đi," Vũ ra lệnh, ánh mắt lạnh lùng.

Luân cắn môi, từ từ quỳ dậy, quay lưng lại. Cặp mông săn chắc, tròn trịa của anh lộ ra. Vũ dùng tay vỗ nhẹ lên mông anh.

"Bóp!"

Một tiếng vỗ khá mạnh. Luân giật mình, mặt đỏ bừng. "Đừng..."

"Im," Vũ quát khẽ, lại vỗ một cái nữa. Mông Luân rung lên, để lại một vệt đỏ nhẹ. Vũ dùng tay xoa xoa, rồi cúi xuống, áp mặt vào giữa mông anh.

Lưỡi Vũ thè ra, liếm một đường từ tinh hoàn lên trên, dừng lại ở lỗ đít của Luân. Lỗ đít đó khép chặt, được bao bọc bởi một ít lông đen, trông thật ngây thơ và... hấp dẫn.

"Ướt quá đi..." Vũ rên rỉ, dùng lưỡi ấn vào.

Luân rùng mình, toàn thân run bần bật. "Không... đừng liếm đó..." Anh van xin, nhưng Vũ không nghe. Lưỡi cậu liếm xoáy, liếm dọc, rồi dùng đầu lưỡi đâm vào trong.

Cảm giác đó thật kỳ lạ và xâm phạm. Luân rên lên, hai tay bấu chặt vào ga giường. Anh cảm thấy nhục nhã tột cùng, nhưng cơ thể lại phản ứng một cách phản bội. Cặc anh cương cứng hơn, rỉ ra dâm dịch.

Vũ liếm một hồi, rồi đứng dậy. Cậu bôi nước bọt lên cặc mình, và lên lỗ đít đã ướt nhẹp của Luân.

"Chuẩn bị đi," Vũ nói, dùng tay dẫn đầu cặc vào.

Luân nhắm nghiền mắt, cắn chặt môi. Anh biết không thể quay đầu lại được nữa.

Vũ ấn mạnh. Luân kêu lên một tiếng đau đớn. "Đau! Chậm thôi..."

Vũ không quan tâm. Cậu dồn lực, đẩy vào. Một cảm giác nóng rát, xé thịt xâm chiếm Luân. Anh rên rỉ, nước mắt ứa ra. Nhưng dần dần, cơn đau giảm bớt, nhường chỗ cho một cảm giác tràn đầy, nóng bỏng kỳ lạ.

Vũ bắt đầu đẩy. Chậm lúc đầu, rồi nhanh dần. Tay cậu nắm lấy eo Luân, đập mạnh vào mông anh mỗi lúc một nhanh hơn. Tiếng "bộp bộp" vang lên trong phòng.

"Anh... chặt quá..." Vũ rên rỉ, "rên lên đi, đừng im."

Luân không thể kìm được nữa. Những tiếng rên rỉ, nửa đau đớn nửa sướng khoái, bật ra từ cổ họng anh. "Ư... á... chậm thôi..."

Vũ kéo Luân dậy, đổi tư thế. Cậu ngồi xuống ghế, bảo Luân ngồi lên trên, quay mặt vào trong.

"Tự đi đi," Vũ ra lệnh.

Luân, trong sự nhục nhã tột cùng, phải tự mình ngồi lên cặc của Vũ, tự mình nhấp người lên xuống. Anh nhắm nghiền mắt, mặt đỏ bừng, những giọt mồ hôi lăn dài trên cơ thể săn chắc. Mỗi lần nhấp xuống, anh lại rên lên một tiếng.

Vũ ngả người ra ghế, thỏa sức chiêm ngưỡng thân thể đẹp trai của Luân đang tự điều khiển lấy mình trên người cậu. Cậu dùng tay bóp chặt những múi cơ ngực của Luân, véo nhẹ vào hai đầu ti.

"Anh thật là một con ngựa hoang tuyệt vời," Vũ thì thầm.

Luân không trả lời. Anh chỉ tiếp tục nhấp người, cảm giác khoái lạc dâng lên từng đợt. Anh xấu hổ nhận ra mình đang thích thú với điều này.

Vũ tăng tốc, đẩy mạnh từ dưới lên. Luân gào lên: "Tôi... tôi sắp ra rồi..."

"Ra đi," Vũ ra lệnh.

Một cú đẩy thật mạnh. Luân rên lên một tiếng dài, toàn thân co giật, và bắn ra. Những dòng tinh trắng đục vọt ra mạnh mẽ, bắn lên ngực, bụng anh, lấp lánh dưới ánh sáng.

Ngay sau đó, Vũ cũng lên đỉnh, phóng thích vào sâu trong ruột Luân.

Hai người ngồi đó, thở hổn hển. Luân mệt nhoài, dựa vào người Vũ, trên mặt là sự hỗn độn của khoái cảm và nhục nhã.

Vũ vuốt ve lưng Luân, mỉm cười. "Tốt lắm. Bây giờ... em sẽ giữ lời. Để em nghĩ cách cho anh và Đội trưởng của anh."

Luân không nói gì. Anh chỉ gật đầu, trong lòng đầy những cảm xúc mâu thuẫn. Anh vừa đánh đổi thân xác mình cho một sự tò mò tội lỗi. Và giờ, anh đang chờ đợi phần thưởng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top